Phương Hành nghe vài câu, đã minh bạch ngọn nguồn sự tình.
Hai người này là thiên tài Tẩy Kiếm Viện Tiêu Tuyết, cùng với thiên kiêu của Đại Diễn Tông Hầu Quỷ Môn, tuy Tiêu Tuyết là nữ lưu, nhưng cực kỳ hiếu chiến, nghe nói Hầu Quỷ Môn thành công Trúc Cơ, liền tới tìm hắn chiến một trận, bất quá Hầu Quỷ Môn lại không ngốc, dù Tiêu Tuyết phong ấn hai tầng Đạo Cơ, cũng không chịu đánh với nàng một trận, bị Tiêu Tuyết đuổi đến nóng nảy, liền bố trí xuống đại trận, ẩn nấp ở trong đó.
Tiêu Tuyết lại không chịu ly khai, muốn cứng rắn đánh vào pháp trận, cho Hầu Quỷ Môn một bài học.
Hầu Quỷ Môn là thiên tài trận pháp, chắc chắc pháp trận mình bố trí xuống, Tiêu Tuyết quyết mở không ra, lá gan cũng lớn lên, bảo Tiêu Tuyết đến đây phá trận, mình thì ung dung trốn ở trong đại trận.
- Rất tốt, hai các ngươi đã đưa tới cửa, ta sẽ cho các ngươi một phần cơ duyên...
Phương Hành lẩm bẩm, rất nhanh thì có chủ ý, cũng không lộ ra mình, lặng yên đi về phía đại trận.
Tuy Hầu Quỷ Môn là thiên tài trận pháp của Đại Diễn Tông, nhưng đụng phải Phương Hành, hắn xem như xui xẻo tám đời.
Phương Hành báo ra vị trí bát môn, Đại Bằng Tà Vương suy tính, dễ dàng tính ra phương vị pháp trận vận chuyển, hơn nữa kiếm quang của Tiêu Tuyết bay lượn, hung hãn phá trận, hấp dẫn đi đại bộ phận lực chú ý của Hầu Quỷ Môn, mà Phương Hành mượn nhờ Vạn La Quỷ Diện ẩn nấp khí cơ, để cho Hầu Quỷ Môn tập trung tinh thần vận chuyển pháp trận ngăn cản Tiêu Tuyết không có phát hiện hắn lặng lẽ lẻn vào.
Sau khi đi vào trong đại trận, chỉ thấy một nam tử hắc y trốn ở trong tuyết cốc, thân hình cao ngất, chỉ là quần áo rách tung toé, giống như đã bị chút thương tích. Chắc hẳn hắn chính là thiên kiêu Hầu Quỷ Môn của Đại Diễn Tông.
Lúc này hắn lại đưa lưng về phía Phương Hành, hai tay bắt pháp quyết. Không ngừng đánh ra đạo đạo trận kỳ, dẫn dắt linh lực kết thành pháp trận, ngăn trở Tiêu Tuyết.
- Tiêu Tuyết, ngươi có thể phá pháp trận của ta, ta liền đánh với ngươi một trận, mau tới đây nha!
Đợi cho đại trận hình thành, Hầu Quỷ Môn lớn tiếng hô một câu, sau đó lại thấp giọng lẩm bẩm:
- Xú nha đầu này, vậy mà dám khinh thường ta, ngươi ở chỗ này chậm rãi phá trận đi, ta không bồi ngươi hao tổn, về Quỷ Thần Cốc đùa giỡn tiểu sư muội sướng hơn...
Sau khi nói xong, hắn cười ha ha, quay người bỏ đi.
Hắn là cố ý dẫn Tiêu Tuyết đến đây phá trận, muốn vây khốn nàng, sau đó tự mình đào tẩu.
Tuy sau khi mình rời khỏi, pháp trận tự động vận chuyển không có khả năng vây khốn Tiêu Tuyết quá lâu, nhưng đã có đầy đủ thời gian để hắn thong dong ly khai.
Nhưng không ngờ, thời điểm hắn cực kỳ đắc ý, sau lưng có một bóng người lặng lẽ lao lên.
Phương Hành đứng ở sau lưng Hầu Quỷ Môn, vung Độc Cước Đồng Nhân Giáo nện tới.
- Đông...
Thân hình Hầu Quỷ Môn nhoáng một cái, ngốc trệ nửa ngày, chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt mê ly, muốn nhìn xem xảy ra chuyện gì.
- Sát, chịu đòn giỏi như vậy...
Phương Hành hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, lại gõ lên một gậy.
Đông!
Liên tiếp hai gậy, dù Hầu Quỷ Môn chịu đòn lại giỏi, cũng chịu không được, thẳng tắp ngã trên mặt đất.
Đáng thương người này cũng là một đời thiên kiêu, được xưng thiên tài trận pháp, đã từng cùng Tiếu Kiếm Minh, Diệp Cô Âm nổi danh Sở Vực, chỉ là sau khi Trúc Cơ, bị Tiêu Tuyết ngăn ở trong đại trận, sợ tới mức không dám đi ra, lại bị Phương Hành đánh hôn mê bất tỉnh, thậm chí thẳng đến ngất đi, còn không biết xảy ra chuyện gì, thật đáng buồn đến cực điểm.
Phương Hành cười hắc hắc, ngồi xổm xuống lấy túi trữ vật của hắn, mở ra nhìn, có thứ đáng giá thì thu vào, sau đó mới lưu luyến không rời nhét một viên Long Huyết Thánh Đan vào trong túi trữ vật của hắn.
Lúc này trên Long Huyết Thánh Đan bọc lấy tầng tầng sát khí màu đen, là phong ấn do Đại Bằng Tà Vương đánh lên, có thể tạm thời phong ấn khí tức của Long Huyết Thánh Đan, chỉ là không kéo được quá lâu, khí tức của Long Huyết Thánh Đan đang không ngừng trùng kích sát khí, sau một thời gian sát khí sẽ hao hết sạch, đợi đến lúc đó, tinh khí trong đan sẽ tăng vọt, vị trí đan dược cũng bại lộ.
Mà trên năm viên Long Huyết Thánh Đan quấn quanh sát khí bất đồng, thời gian khí tức lộ ra cũng sẽ bất đồng.
Làm xong hết thảy, Phương Hành giật mình, lại lấy một cái túi trữ vật, thả một viên Long Huyết Thánh Đan vào, tùy tiện ném xuống đất, sau đó cười hắc hắc, đạo đạo linh lực đánh ra, phá hư đại trận vận chuyển.
Lúc này Tiêu Tuyết đang toàn lực phá trận, đột nhiên cảm giác áp lực của đại trận giảm nhẹ, cười lạnh nói:
- Hầu Quỷ Môn, ngươi không phải một mực tự biên tự diễn, nói mình ở phương diện pháp trận, trong trẻ tuổi đồng lứa tuyệt không đối thủ sao? Sao bây giờ đơn giản như vậy, này làm sao có thể ngăn cản được ta, bổn cô nương đã phong ấn hai tầng Đạo Cơ, đánh với ngươi một trận không tính khi dễ ngươi, mau thi triển Đại Diễn Quỷ Thần Quyết của Đại Diễn Tông ngươi cho ta xem...
Nói xong trường kiếm bồng bềnh, kiếm khí mãnh liệt, đã phá vỡ mắt trận thứ tư.
- Đi thôi!
Phương Hành nhấc Hầu Quỷ Môn lên, lặng yên không một tiếng động lao đi, bay ra hai ba dặm, thấy trên mặt đất có một cái hồ, liền trực tiếp ném hắn vào, tuy Hầu Quỷ Môn bị đánh ngất xỉu, nhưng là Trúc Cơ cảnh, thể phách cường đại, bất tỉnh vốn không sâu, đợi cho nước lạnh như băng tuyết tập kích, lập tức giật mình tỉnh lại, mờ mịt nhìn xung quanh, vội vàng từ trong hồ nhảy ra.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hầu Quỷ Môn mê mang đứng tại nguyên chỗ, vuốt cái ót run run.
- Hầu Quỷ Môn, ngươi dám lừa gạt bổn cô nương? Ta muốn cho ngươi đẹp mắt!