Lược Thiên Ký

Chương 267: Q.1 - Chương 267: Giá họa (2)




Đúng lúc này phía tây truyền đến một tiếng quát lạnh, một đóa kiếm vân đằng đằng sát khí thăng lên giữa không trung.

Lúc này Tiêu Tuyết đã thành công phá trận, nhưng phát hiện Hầu Quỷ Môn không có ở trong trận, giờ mới hiểu được mình mắc mưu, trong cơn tức giận, sát khí trùng thiên, muốn đuổi theo, nhưng thấy một cái túi trữ vật rơi trên mặt đất, còn tưởng Hầu Quỷ Môn chạy trốn vội vàng, ngay cả túi trữ vật cũng chẳng quan tâm, liền tiện tay nhặt lên, ngự kiếm vân gấp đuổi theo.

Hầu Quỷ Môn kinh hãi, lúc này mới nhớ tới sự tình mình lừa Tiêu Tuyết, bị hù đến lớn tiếng kêu to:

- Tiêu Tuyết cô nương, ngươi không nên kích động, chờ một chút lại động thủ... Không đúng, vừa rồi có một tiểu tặc đánh lén ta...

Tiêu Tuyết ở trên không trung, vốn còn chưa tìm được hắn, nhưng vừa nghe thanh âm, lại lập tức phát hiện đối phương, nghĩ thầm vừa rồi hai người còn đấu võ mồm phá trận, trong thời gian ngắn như vậy, có ai sẽ đánh lén hắn? Gia hỏa này luôn miệng nói “tiểu tặc”, chẳng lẽ là ám chỉ mình? Nàng không khỏi giận quát:

- Ngươi nói ta đánh lén ngươi sao? Vậy đến quang minh chính đại chiến một trận!

Nói xong phất tay, một đạo kiếm quang đánh xuống, kiếm khí lành lạnh kích động hồ nước vạn trượng.

Hầu Quỷ Môn hoảng sợ, không biết làm sao cho phải.

Biết rõ vừa rồi mình bố trí xuống đại trận vây khốn nàng, sau đó đào tẩu chọc giận nữ nhân này, rất sợ nàng ở dưới cơn giận dữ chém chết mình luôn, vội vàng tế lên Pháp khí, một bên kêu to la hét, một bên nhanh chóng đào tẩu.

- Bà cô, vừa rồi thực có người đánh lén ta...

- Nói hưu nói vượn, nếu có người đánh lén ngươi, khoảng cách gần như vậy tại sao ta không phát giác được?

- Trước đừng đánh, ta cảm giác có điểm gì là lạ...

- Bà cô chém ngươi hai kiếm ngươi sẽ thấy thích hợp ngay...

- Con mẹ nó, ngươi cái xú nữ nhân này, sao không nghe khuyên bảo?

- Dám mắng ta, ăn một kiếm!

- ...

- ...

Hai người một cái đuổi, một cái trốn, dần dần đi xa, Phương Hành thì từ trong một sườn dốc phủ tuyết nhảy ra ngoài, nhìn bóng lưng hai người bọn họ thở dài:

- Ta thật đúng là lần đầu tiên đưa thứ tốt cho người khác, hai người các ngươi thiếu ta một ân tình a...

Một bên thở dài, một bên triển khai hai cánh, bay về một phương hướng khác.

Lại nói Sở Thái Thượng và Sở Hoàng Thái Tử, cưỡi mây bay thăng lên giữa không trung, đợi cho xác định vị trí cụ thể, lại phát hiện khí tức của Long Huyết Thánh Đan đã biến mất, Sở Thái Thượng lạnh lùng nói:

- Vậy mà có thể phong ấn khí tức của Long Huyết Thánh Đan, xem ra có cao nhân tương trợ, tốt, lão phu liền mượn Long Huyết Thánh Đan này, cùng ngươi đấu pháp, nhìn ngươi có thể phong ấn bao lâu...

Nói xong tế ra Long Văn Liên Đài, thi triển bí pháp, thúc dục khí tức của Long Huyết Thánh Đan.

Hắn thúc dục bí pháp mấy lần, Đại Bằng Tà Vương thi triển phong ấn nhất thời nhịn không được, chỉ nghe “ầm ầm” một tiếng, phương đông có một đạo tinh khí xông thẳng lên trời, Sở Thái Thượng và Sở Hoàng Thái Tử đại hỉ, như thiểm điện đuổi tới.

Trên không trung, Tiêu Tuyết đang ngự kiếm vân phản hồi, Hầu Quỷ Môn kia quá vô sỉ, vậy mà chạy về Quỷ Thần Cốc, làm cho nàng không thể trực tiếp lao vào, đành phải hậm hực quay về, trong lòng nghĩ, mình nhặt được túi trữ vật của Hầu Quỷ Môn, không sợ hắn không đến tìm mình đòi lại, đến lúc đó nhất định phải buộc hắn toàn lực thi triển Đại Diễn Quỷ Thần Quyết cho mình xem, nghiệm chứng Kiếm đạo của mình!

Đang suy nghĩ, lại nghe được một tiếng ông ông, trong túi trữ vật đột nhiên lan tràn tử khí, một đạo tinh khí bay thẳn đến chân trời, làm Tiêu Tuyết cực kỳ hoảng sợ, mở ra xem, lập tức ngẩn ngơ, nghĩ thầm Hầu Quỷ Môn từ chỗ nào có được bảo đan bực này?

Tuy không nhìn ra tên của viên thuốc này, nhưng Tiêu Tuyết cũng biết hàng, nhìn ra viên thuốc này tử quang mờ mịt, tính chất bất phàm, biết giá trị liên thành, ngay cả Trúc Cơ tầng ba như mình cũng có chút động tâm.

Thấy viên thuốc này, trong nội tâm nàng càng chắc chắc, nghĩ thầm Hầu Quỷ Môn mất đan dược như vậy, thì làm sao cam lòng buông tha? Tất nhiên sẽ tìm mình đòi lại, đến lúc đó liền có thể thuận lý thành chương buộc hắn đánh một trận.

Nhưng lúc này, bỗng nhiên phía trước kim vân di động, một già một trẻ ngăn cản đường đi, lão giả kia khẽ giật mình, quát lên:

- Hả, ta nói ai có bổn sự lớn như vậy, nguyên lai là nha đầu ngươi giở trò quỷ, mau giao Long Huyết Thánh Đan, lại theo ta đi tới chỗ Hồ Cầm lão nhân phân trần rõ ràng, sư tôn ngươi cũng gọi đến, ta hỏi hắn dung túng đệ tử phá đại sự của ta, là có đạo lý gì...

- Sở tiền bối...

Tiêu Tuyết thi lễ, nhưng nghe Sở Thái Thượng nổi giận đùng đùng nói một trận, có chút sờ không được ý nghĩ, hơn nữa Sở Thái Thượng nói chuyện rất không khách khí, trong nội tâm cũng có chút không vui, lạnh lùng nói:

- Không biết ngươi đang nói cái gì!

Sở Thái Thượng thực không có nhẫn nại nói chuyện với nàng, hừ lạnh nói:

- Nha đầu, tới cho ta...

Nói xong vung tay lên, bắt được Tiêu Tuyết.

- Ngươi muốn làm cái gì?

Tiêu Tuyết cả kinh, hơn nữa tức giận, “vèo” một tiếng, rút trường kiếm ra, trực chỉ Sở Thái Thượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.