Đến cuối cùng, Phương Hành dương tay ném lên hơn mười viên Linh Thạch cực phẩm, dùng linh lực đánh nát, khiến cho linh lực rải ở trên không trung, sau đó miệng lớn phun ra nuốt vào, ở trong thạch thất trở nên tử khí mịt mờ, linh tính bức người, giống như tiên cảnh.
Loại trực tiếp phun ra nuốt vào linh khí này là cực kỳ nguy hiểm, giống như người bình thường uống rượu, hắn lại trực tiếp uống tinh chất rượu, dễ mất đi thần trí, làm cho linh khí tán tràn, chỉ có điều Phương Hành tu luyện pháp môn Luyện Tinh Hóa Khí, đã thích ứng thân thể thủy chung ở vào một loại trạng thái linh khí đầy đủ, nói cách khác “tửu lượng” của hắn rất mạnh, hơn nữa ở dưới Thông Minh U Hàn Ngọc trấn thủ, có thể bảo trì thanh tỉnh, đâu vào đấy nhét linh khí vào kinh mạch, quy về Đạo Cơ...
Đạo Cơ sát khí cuồn cuộn, ở trong động phủ trải rộng Thông Minh U Hàn Ngọc, sát khí rõ ràng bị áp chế đi không ít, linh khí bị Đạo Cơ nhét vào, cũng khiến cho Đạo Cơ tích góp linh khí càng lúc càng nồng đậm, nếu như ở bên ngoài tu luyện, lúc này sát khí cũng sẽ theo linh khí trong Đạo Cơ gia tăng mà gia tăng, nhưng ở chỗ này, lại cơ hồ không có hóa lớn quá biến, gia tăng cực kỳ chậm chạp.
Thời gian dần trôi qua, một ngày, hai ngày, ba ngày qua đi...
Đến ngày thứ bảy, Phương Hành sớm chuẩn bị hơn năm trăm viên Linh Thạch cực phẩm đã tiêu hao không sai biệt lắm, linh khí trong cơ thể đạt đến một hàm lượng kinh người, trong thức hải, chung quanh Đạo Tháp, linh khí tràn ngập, phảng phất như khắp nơi tràn đầy sương mù, tràn ngập toàn bộ không gian, có sinh mạng gào thét, huyễn hóa ra đủ loại cảnh tượng huyền diệu.
- Đã đến lúc đột phá...
Hai mắt Phương Hành khép hờ, tinh tế cảm ứng thức hải biến hóa, sau đó hạ quyết định, thần niệm như cây roi, vung quét ở trong thức hải, tất cả sương mù màu tím đều ngưng qua, tụ ở trên Đạo Tháp, loáng thoáng tạo thành tầng Đạo Tháp thứ hai, sau đó thần thức của Phương Hành điên cuồng vận chuyển, hóa thành lực lượng vô hình đè ép linh khí kia lại.
- Tam Muội Chân Hỏa, lên!
Phương Hành tâm niệm khẽ động, trong Đạo Tháp xuất hiện Tam Muội Chân Hỏa, đốt tới tầng Đạo Tháp thứ hai do linh khí ngưng tụ thành, giống như lửa mạnh luyện chân kim, luyện ra chút tạp chất còn sót lại. Sau đó linh khí vô hình hóa thành Đạo Tháp, giống như tầng Đạo Tháp thứ nhất, từ không sinh có, luyện khí trúc cơ.
Thật lâu sau, trong động phủ tràn ngập tử khí đột nhiên vang lên một tiếng thét to, khí tức kéo dài, tiếng kêu qua đi, tử khí trong phòng giống như bị một vòng xoáy cuốn đi, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được lao về một tâm điểm, theo tử khí biến mất, thân ảnh của Phương Hành cũng lần nữa hiển lộ ra, ngồi xếp bằng ở trên ngọc đài, mi tâm lấp lóe tử sắc, thật lâu không tiêu tan.
Chỉ có điều trong tử sắc, lại ẩn chứa một chút hắc khí.
Hai loại màu sắc, thoạt nhìn giống như dây dưa, đã tranh đấu, rồi lại đồng nguyên nhất thể.
- Ai, vốn định ở thời điểm xây tầng Đạo Cơ thứ hai, có thể mượn hàn khí triệt để áp chế Sát Linh, không nghĩ tới vẫn bị nó trộm đi một phần lực lượng, vương bát đản này làm sao lại khó chơi như vậy, quá đáng ghét...
Phương Hành mở mắt ra, tức giận mắng.
Lại nhất thời không lưu ý, Sát Linh kỳ thật cùng hắn đồng nguyên, mắng Sát Linh cũng chẳng khác gì là mắng mình.
Bất quá lúc này hắn xác thực rất tức giận, Sát Linh làm bẩn Đạo Cơ của hắn, có thể mượn lực lượng Đạo Cơ phát triển, vốn tưởng ở trong Ngộ Đạo Viện đột phá tầng hai, có thể áp chế Sát Linh, kết thành tầng Đạo Cơ thứ hai tinh khiết, lại không nghĩ tới, lúc đầu Sát Linh xác thực bị áp chế, nhưng thời điểm hắn kết thành tầng Đạo Cơ thứ hai, sát khí cuồn cuộn vẫn tràn ra khắp nơi, thoạt nhìn giống như nước chảy thành sông, làm cho hắn đang đắc ý biết mình tính sai.
Đến lúc này, hắn không thừa nhận cũng không được, lúc trước Đại Bằng Tà Vương phân tích rất đúng, tầng Đạo Cơ thứ nhất chính là bổn nguyên, Đạo Cơ phía sau đều là do nó kéo dài tới, tầng Đạo Cơ thứ nhất bị làm bẩn, Đạo Cơ phía sau cũng đừng mong thoát khỏi.
Tức giận một hồi, Phương Hành mới yên tĩnh lại, bây giờ chỉ có thể gửi hi vọng tới pháp môn của Vạn La lão quái.
Cũng không biết lão nhân này dốc sức liều mạng nghiên cứu pháp môn, đến cùng có huyền diệu gì. Sát Linh này đã kết nối với Đạo Cơ của mình, cùng sinh cùng tử, thành tai hoạ ngầm lớn nhất rồi...
- Hiện tại ly khai sao? Tựa hồ còn kém ba ngày mới đến thời gian, đi ra ngoài quá đáng tiếc...
Phương Hành suy nghĩ, cơ hội khó được, hắn cũng không muốn xuất quan sớm.
Nơi này có Thông Minh U Hàn Ngọc khư tà thủ chính, là cơ hội tốt để người tu luyện ngộ đạo, đi ra ngoài quả thực là thiên đại lãng phí, Phương Hành nghĩ làm sao lợi dụng ba ngày cuối cùng, cẩn thận suy nghĩ một chút, tựa hồ dùng để tu luyện Thập Vạn Bát Thiên Kiếm có chút không đáng khi, dù sao tu luyện pháp quyết này, có Đại Bằng Tà Vương chỉ điểm, ngoại giới hay ở đây khác biệt đều không lớn.
Mà những công pháp khác của mình, lộn xộn lung tung cũng có chút ít, nhưng tựa hồ không có cái gì đáng giá tìm hiểu tỉ mỉ...
- A, đúng rồi, ngày đó kinh văn ta vẫn cảm thấy tối nghĩa khó hiểu, sao không tìm hiểu thử xem?
Phương Hành nghĩ lại một hồi, đột nhiên trong đầu lóe lên linh quang, vội vàng từ trong Động Thiên Giới Chỉ buộc ở sau ót, lấy ra một ngọc giản, ánh mắt ngưng trọng...
Cái ngọc giản này, đúng là lúc trước hắn từ trong Thanh Khâu Phần Tiên Điện lấy được Thái Thượng Cảm Ứng Kinh.