- Muội có biết Long Huyết Thánh Đan đáng giá bao nhiêu hay không?
Ứng Xảo Xảo cúi đầu không nói, kéo tay áo của Phương Hành làm nũng.
Phương Hành thở dài, ngón tay điểm lấy trán của Ứng Xảo Xảo một cái, mắng:
- Phá gia chi tử!
Nói xong cực kỳ không nỡ lấy ra một viên Long Huyết Thánh Đan, ném vào trên người Sở Từ.
Ứng Xảo Xảo che trán, ngọt ngào nở nụ cười, đột nhiên cẩn thận nghĩ nghĩ, lại lấy ra viên Long Huyết Thánh Đan mà vừa rồi Sở Từ lưu lại cho nàng, đặt ở trên người đối phương, Phương Hành thấy vậy, con mắt căng thẳng, cực kỳ khó hiểu nhìn nàng, Ứng Xảo Xảo biết Phương Hành không nỡ, vội vàng thè lưỡi nói:
- Vừa rồi nàng cho ta một viên, ta cho nàng hai viên, nhiều gấp đôi nàng!
Phương Hành kinh ngạc nói:
- Có tất yếu sao?
Ứng Xảo Xảo rất chân thành nhẹ gật đầu, nói:
- Cực kỳ tất yếu!
Phương Hành thở dài nói:
- Quả nhiên là phá gia chi tử!
Tâm tư nữ nhân thực không hiểu nổi, vẫn là nhanh lấy được Long Huyết Thánh Đan còn lại rồi nói sau.
Ứng Xảo Xảo kéo tay Phương Hành, rất nhanh ly khai, trước khi đi, lại nhìn về phía Sở Từ hôn mê, trong nội tâm thầm nghĩ:
- Ngươi có một hảo ca ca, giúp ngươi sắp xếp xong xuôi hết thảy, nhưng ta cũng có, hắn rất tốt...
Ở trong Lạc Tuyết Cốc, Phương Hành không dám khinh thường, dù sao hai Kim Đan ngay ở bên ngoài cốc, vạn nhất thần thức nhìn quét tới, mình sẽ có nguy hiểm lộ tẩy, Vạn La lão quái cải tiến qua Vạn La Quỷ Diện cho hắn, tuy có tác dụng chống cự thần thức Kim Đan nhìn quét, có thể ở bên ngoài trăm trượng, để cho mình tránh né thần niệm của cao thủ Kim Đan cảnh quét nhìn, nhưng mình chưa thử qua, thực không dám mạo hiểm.
Đương nhiên, này là hắn quá lo lắng, dưới tình huống như vậy, Hồ Cầm Lão Nhân và Sở Thái Thượng sẽ không tùy ý vận dụng thần thức nhìn quét Lạc Tuyết Cốc, đơn giản là vì nơi cất giấu Long Huyết Thánh Đan, đối với Ứng Xảo Xảo và Sở Từ mà nói, là cực kỳ che giấu, chỉ có phát huy ra năng lực cảm ứng lớn nhất, mới có thể bắt được một tia khí tức, tìm được Long Huyết Thánh Đan, nhưng đối với Kim Đan cảnh mà nói, thần thức quét qua, bao trùm toàn bộ Lạc Tuyết Cốc, mười vị trí cất giấu Long Huyết Thánh Đan đều hiểu rõ ở trong lòng.
Hơn nữa trong phạm vi thần thức của bọn hắn đạt tới, cũng có thể thi triển Truyền Âm Thuật, không để lại dấu vết nói vị trí của Long Huyết Thánh Đan cho hai nha đầu, bởi vậy vì tránh nghi ngờ, hai người bọn họ sẽ không ở thời điểm thí luyện thi triển thần thức nhìn quét.
- Phía trước, dưới tuyết nham có một viên...
- Ồ... phía tây, dưới một cấm chế có một viên... Thực giảo hoạt, thiếu chút nữa phát hiện không được!
- Trong ổ của con Tuyết Ngạc kia có một viên, chờ ta đánh ngất xỉu nó trước...
Có Phương Hành tương trợ, tốc độ tìm kiếm Long Huyết Thánh Đan của Ứng Xảo Xảo đâu chỉ nhanh gấp ba, tuy Phương Hành không cách nào cảm ứng được Long khí của Long Huyết Thánh Đan, nhưng hắn dù sao cũng là Trúc Cơ cảnh, hơn nữa thần thức mạnh hơn Trúc Cơ cảnh bình thường, tuy chỉ có thể nhìn quét hơn hai mươi trượng, nhưng sau khi thần thức hoàn toàn phát tán ra, năng lực cảm ứng lại rất mạnh, ở trong trăm trượng, có thể bắt được hết thảy khí tức của đan dược.
Rất nhanh, mười viên Long Huyết Thánh Đan tới tay, Phương Hành có chút do dự, trong lòng biết Long Huyết Thánh Đan trân quý như thế, nếu mình cầm đi, hậu quả nhất định rất nghiêm trọng, bất quá trân bảo bực này đã lấy tới tay, nếu buông tha cho, vậy thì quá vi phạm nguyên tắc làm người của mình, hơn nữa chỉ cần mình dấu diếm tốt, Vạn La Lão Tổ hẳn có thể bảo hộ được mình.
Sau khi suy nghĩ, liền chia cho Ứng Xảo Xảo bốn viên, dặn dò:
- Sau khi ra ngoài, muội nói tổng cộng tìm được bốn viên, những thứ khác chẳng biết đi đâu, có hỏi thì nói không biết là được...
Ứng Xảo Xảo kiên định nhẹ gật đầu, nói:
- Tốt, muội nhất định sẽ không nói cho người khác biết!
Nói xong, lại lấy ra một viên đưa cho Phương Hành, nói:
- Tiểu Cửu ca ca, đan dược này huynh cầm đi, sư tôn nói, Long Huyết Thánh Đan này chính là dị bảo của Sở Vương Đình, tuy thân thể của muội có Ứng Long Yêu Linh, có thể luyện hóa, nhưng ở trong Linh Động cảnh, có một viên là đủ rồi, không dùng được nhiều như vậy, coi như lấy hết, cũng chỉ có thể tạm gác lại sau khi Trúc Cơ cảnh dùng, huống hồ ta cũng có sư tôn ban thưởng Linh Đan, đủ để đánh xuống căn cơ vững chắc nhất, huynh lại không giống, những Long Huyết Thánh Đan này, huynh thu lấy đi, muội có ba viên là đủ rồi!
Thấy nàng hào phóng như vậy, Phương Hành ngẩn ngơ, có chút không có ý tứ.
Bất quá chỉ giằng co một hơi, liền thò tay nhận lấy, nói:
- Tốt, ta giúp muội thu trước!
Sau đó lại cùng Ứng Xảo Xảo thương lượng một lúc, liền bay vút về phía một chỗ khác của Lạc Tuyết Cốc, bỏ trốn mất dạng.
Mà Ứng Xảo Xảo thì lòng tràn đầy ngọt ngào, trong nội tâm chỉ cảm thấy hạnh phúc, tựa hồ ngay cả thân thể cũng nhẹ nhàng theo, nhảy lên bay về phía cửa cốc, nhưng căn bản không có cân nhắc qua, Phương Hành là làm sao đi vào pháp trận, lại từ đâu biết Sở Từ và Sở Hoàng Thái Tử thương nghị, thậm chí không nghĩ tới, Phương Hành là làm sao một gậy đánh ngất xỉu Sở Từ.
Ở trong nội tâm nàng, Tiểu Cửu ca ca của mình là không gì làm không được.