- Hoàng huynh, chúng ta... chúng ta có thể nghỉ ngơi... Nghỉ ngơi một lát không?
Sở Từ có chút cố sức hỏi, tựa hồ cực kỳ thống khổ.
Sở Hoàng Thái Tử thản nhiên nói:
- Tiếp tục đi, Luyện Huyết Cửu Biến, hôm nay còn thừa một lần cuối cùng, không thể thất bại trong gang tấc...
Sở Từ công chúa cắn môi, rung giọng nói:
- Nhưng hiện tại muội... sắp không nhịn được...
Sở Hoàng Thái Tử lạnh lùng nhìn nàng một cái, quát lạnh nói:
- Không có tiền đồ, chút thống khổ ấy cũng không chịu nổi sao? Luyện Huyết Long Liên Đài của Vương Đình, người bình thường có thể hưởng dụng sao? Muội đã có cơ hội này, lại không biết quý trọng? Hôm nay cách thời gian muội và nha đầu đến từ Bột Hải quốc kia tranh đoạt Long Huyền Tranh chỉ còn hai ngày, đến lúc đó nếu như muội thua, chẳng phải làm mất mặt mũi Vương Đình ta?
Phương Hành nghe xong lời này, tâm tư muốn mạnh mẽ giở trò phai nhạt xuống, quyết ý nghe một chút.
Liên quan tới Ứng Xảo Xảo, hắn phải lưu ý thử xem.
Sở Hoàng Thái Tử lại không nói nữa, trực tiếp đưa tay đặt ở trên đài sen, cưỡng ép giúp Sở Từ tinh luyện linh khí, mà Sở Từ cũng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, quá trình luyện hóa giằng co thật lâu, thần thức của Phương Hành cũng không lâu lắm liền phai nhạt, không cách nào dò xét nữa, đành phải rụt trở về, ân cần săn sóc chốc lát, thần thức lại dò xét tới, như thế liên tục, rốt cục đợi đến lúc luyện huyết chấm dứt.
Sở Từ công chúa ngồi xếp bằng ở trên đài sen, khí huyết bành phái, linh khí như tơ, ánh mắt có chút nhắm lại, trong không khí quanh người ẩn ẩn có Long Ảnh hư ảo chạy một vòng, sau đó mới biến mất ở trong cơ thể nàng, cực kỳ kinh người.
- Luyện huyết đã hoàn thành, nếu muội thành công Trúc Cơ, kém cỏi nhất cũng sẽ kết thành Đạo Cơ không tỳ vết. Hơn nữa ít nhất có một thành khả năng kết thành Đạo Cơ màu vàng. Chỉ có điều trước khi nghênh đón cơ duyên kia, muội vẫn nên duy trì tu vi Linh Động cảnh!
Sở Hoàng Thái Tử thản nhiên nói:
- Hơn nữa muội phải cướp Long Huyền Tranh đến tay, có nó, Vương Đình ta sẽ có thêm một trợ lực, có thể khinh thường Sở Vực...
Sở Từ nhẹ gật đầu nói:
- Hoàng huynh yên tâm, muội nhất định sẽ không để cho hoàng huynh thất vọng!
Sở Hoàng Thái Tử khẽ gật đầu, cong ngón búng ra, lại có một giọt kim huyết lăng không bay ra ngoài, rơi vào mi tâm Sở Từ, hóa thành một Long Văn màu vàng trông rất sống động, nửa ẩn nửa hiện, cực kỳ thần dị, giống như một kim nhãn.
- Hoàng huynh, đây là...
Sở Từ cảm thấy giọt kim huyết kia thần dị, kinh ngạc hỏi.
Sở Hoàng Thái Tử thản nhiên nói:
- Muội sắp cùng dã nha đầu ở Bột Hải quốc tranh đoạt Long Huyền Tranh, quy củ đã định ra, lão tổ vừa mới đưa tin cho ta. Sẽ đặt hai người các ngươi vào sơn cốc trong Lạc tuyết phong, lần này Vương Đình chúng ta lấy ra mười viên Long Huyết Thánh Đan quý hiếm đến cực điểm cho Hồ Cầm, đổi lấy cơ hội để muội và dã nha đầu kia cạnh tranh công bình, Hồ Cầm Lão Nhân cũng hào phóng, không có tàng tư Long Huyết Đan, mà đều lấy ra, giấu ở trong sơn cốc...
- Sau khi nhập cốc, muội và dã nha đầu kia bằng bổn sự tìm kiếm, ai tìm được Long Huyết Đan, viên thuốc này sẽ quy người đó, đợi cho thí luyện chấm dứt, ai tìm được Long Huyết Đan càng nhiều, người đó có thể kế thừa Long Huyền Tranh, về phần người thất bại, Long Huyết Đan trong tay là đền bù tổn thất, lúc này đây, ta cho muội một giọt Đạo Cơ chân huyết, có thể để muội ở trong vòng 3 ngày, có năng lực cảm ứng được Long khí ở trong Long Huyết Đan, ta muốn muội lấy sạch mười viên Long Huyết Đan kia, không thể lưu cho người khác!
- Mười viên?
Sở Từ công chúa nao nao, nghĩ thầm nếu mình lấy được tất cả Long Huyết Đan, chẳng phải sau khi mình kế thừa Long Huyền Tranh, tiểu sư muội ở Bột Hải quốc mất đi hết thảy, ngay cả một viên Long Huyết Đan đền bù tổn thất cũng không có?
Tựa hồ Sở Hoàng Thái Tử nhìn thấu tâm tư của nàng, lạnh lùng nói:
- Long Huyết Thánh Đan là dùng tinh huyết của Chân Long luyện chế, có hiệu quả tẩy tủy luyện cốt, đối với Trúc Cơ cảnh cũng có giá trị liên thành, cực kỳ trân quý. Ngay cả Sở Vương Đình chúng ta, cũng chỉ có hai mươi mốt viên mà thôi, đan dược quý trọng như vậy, toàn bộ cho muội cũng xem như lãng phí, muội còn muốn chia cho người khác?
Sở Từ công chúa không dám phản bác, đành phải yên lặng cúi đầu nói:
- Hoàng huynh, ta nhớ kỹ rồi!
Sở Hoàng Thái Tử nhẹ gật đầu, đứng dậy, dẫn theo Sở Từ công chúa đi ra ngoài động phủ, giá kim vân rời đi.
Mà Phương Hành cũng vội vàng thu hồi thần thức, thầm nghĩ:
- Vương bát đản này thật vô sỉ, luôn miệng nói quy củ, lại lặng lẽ thiên vị muội muội mình, nha đầu kia không phải nhất định phải thua sao?
Càng nghĩ càng giận, cũng không ở lại trong động phủ, phá quan ly khai, đi theo kim vân.
Mà lúc này ở trước một sơn cốc, Hồ Cầm Lão Nhân áo xám búi tóc và Sở Thái Thượng mặc áo bào màu vàng đang ngồi xếp bằng ở trên một sườn núi, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, không giống như ở nhân gian.
Mà Ứng Xảo Xảo người mặc váy đỏ, đứng thẳng ở dưới tuyết phong.
Lúc này sắc mặt nàng thoạt nhìn trắng nõn không tỳ vết, thương thế thoạt nhìn đã khỏi hẳn, tu vi tăng trưởng không ít.
Sở Thái Thượng nhìn phương hướng Ngộ Đạo Viện, thấy kim quang ẩn ẩn, không khỏi nói:
- Huynh muội bọn họ đã tới, Hồ Cầm đạo hữu, lúc này đây thí luyện ngươi không nên quỵt nợ, nếu tiểu bối của ta thắng trận này, là đệ tử thứ tư của ngươi, ngươi phải chuyên tâm dạy bảo mới được!