- Yêu Linh?
Mấy vị Kim Đan cảnh hiểu ra, không còn nghi ngờ nữa.
Bách Thú Tông giỏi về khu Yêu thú, ngự Yêu Linh, tiểu quỷ này xuất thân Bách Thú Tông, trên người có Yêu Linh là không hề kỳ lạ.
Lần này đối đáp, cũng làm cho mấy người có chút hoài nghi Phương Hành tiêu trừ băn khoăn.
Ngay cả Ứng Xảo Xảo cũng không nghi ngờ, chỉ cho rằng Yêu Linh trên người Phương Hành là kế thừa ở Bách Thú Tông, dù sao Bách Thú Tông bọn hắn trừ tam đại Yêu Linh ra, còn có một chút Yêu Linh khác, chỉ là hơn phân nửa không trọn vẹn, phẩm giai không cao mà thôi.
Yêu Linh trên người nàng đã từng là Nguyên Anh, mà Yêu Linh trên người Phương Hành chỉ là Kim Đan, cũng coi như phù hợp thân phận.
Chỉ là Yêu Linh của Phương Hành có thể tự động hiển hóa hộ chủ, ngược lại có chút bất đồng Yêu Linh của nàng, chỉ là lúc này tâm trí của nàng đều ở trên người Phương Hành, sợ hắn trọng thương mà chết, ngược lại không có thời gian đi nghĩ những chi tiết này.
Ánh mắt của Vạn La lão quái ẩn chứa tức giận, quát lạnh nói:
- Sở Thái Thượng, ngươi muốn xông vào Quỷ Thần Cốc, bắt tiểu tử Hầu gia, cùng Trương Đạo Nhất đấu một trận, lại giam giữ Tiêu nha đầu, cùng Mạc Long Ngâm qua mấy chiêu, chẳng lẽ còn chưa đủ nghiền, muốn cùng lão phu qua mấy chiêu sao? Đến đây, lão phu cũng đã lâu không có lĩnh giáo qua bí pháp của Sở Vương Đình các ngươi, nhìn xem có tiến bộ hay không!
Đang khi nói chuyện, phóng thích khí tức trên người, gió tuyết bay múa, giống như nổi lên bão tuyết.
Sở Thái Thượng nhướng mày, nhịn không được lui về phía sau một bước, quát:
- Vạn La lão quái, ngươi có ý gì? Tiểu quỷ này có bị thương hay không, chúng ta còn nhìn không ra sao? Nếu như hắn không có vấn đề, thì cần gì nằm ở trong ngực nữ nhân giả chết?
Hắn nói lời này, ngược lại không phải chỉ Phương Hành có vấn đề, mà muốn chuyển di lực chú ý, hòng bảo trụ tánh mạng cho Âm Thị áo đỏ.
Dù Âm Thị áo đỏ chỉ là nô tài, nhưng là nô tài Trúc Cơ cảnh nha, ở trong đám nô tài là hạt giống tốt nhất, rất nhiều tài nguyên chồng chất lên, hôm nay gây ra đại họa, chỉ sợ khó có thể thoát nạn, hắn muốn chuyển di lực chú ý thử xem, tránh nặng tìm nhẹ, cứu về tính mạng của đối phương, nếu không vì một tiểu quỷ Linh Động cảnh, lại chết một Trúc Cơ cảnh, đây không phải lỗ nặng sao.
Chỉ là hắn vừa nói như vậy, Phương Hành lại không vui, trực tiếp nhảy dựng lên mắng:
- Lão vương bát đản, ai nói với ngươi ta giả chết? Vừa rồi bị thái giám chết bầm kia đánh lén hù sợ, trốn ở trong ngực Xảo Xảo nhà ta nghỉ ngơi một lát thì đã làm sao? Nhanh bồi thường tiền!
Hắn chính là chó dại, ai cũng dám mắng, ngay cả Tiêu Tuyết cũng chỉ dám ẩn ẩn mỉa mai, tiểu hỗn đản này lại tính là thứ gì, cũng dám ở trước mặt chửi mình là “lão vương bát đản”, còn tự xưng “ta”?
Trên người xuất hiện một vòng quang mang áp về phía Phương Hành, quát:
- Dám mắng lão phu, lật trời...
Phương Hành kinh hãi, không nghĩ tới Kim Đan lão tổ thực tự mình ra tay, kêu một tiếng quái dị, muốn chạy trốn.
Bất quá lúc này, Vạn La lão quái hừ lạnh một tiếng, thân hình bỗng nhiên biến mất tại nguyên chỗ, lúc tái xuất hiện đã chắn ở trước mặt Phương Hành, đan quang đi tới trước người hắn, lại chỉ khơi lên chút gió, Phương Hành ở phía sau hắn thò đầu ra nhìn, yên tâm, lại rụt trở về, Vạn La lão quái thì vô hỉ vô nộ, trên mặt hiện lên dáng tươi cười mỉa mai.
- Sở Thái Thượng, chẳng lẽ lão phu quá lâu rồi không có xuất thủ, làm cho tiểu bối như ngươi quên mất thủ đoạn của ta?
Sở Thái Thượng cả kinh, vội vàng nói:
- Vạn La đạo hữu, không phải lão phu khinh thường người, mà là tiểu quỷ này quá mức vô lễ!
- Vô lễ thì sao, là lão phu dạy dỗ!
Vạn La lão quái cười lạnh:
- Các ngươi thí luyện xảy ra vấn đề, nếu dựa vào quy củ tường tra, lão phu sẽ không nói cái gì, nhưng không có chứng cớ, lại lệnh nô tài kia đi ra ám toán... Thực khinh lão phu không ra gì sao?
Nói xong lời cuối cùng, Vạn La lão quái đột nhiên vung chỉ điểm một cái, trong chốc lát, một đạo kim quang lướt đi, trong sát na xẹt qua đầu Âm Thị áo đỏ, Âm Thị áo đỏ kia thậm chí không kịp phản ứng, vẫn ngơ ngác đứng tại nguyên chỗ, qua nửa ngày, trong cổ họng hắn mới kêu một tiếng đau đớn, cả người hóa thành tro bụi, chỉ còn lại bào phục màu đỏ chậm rãi rơi xuống đất...
- Vạn La, ngươi...
Sở Thái Thượng hét lớn, trong ánh mắt đã ẩn chứa cuồng nộ.
Vạn La lão quái chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:
- Không có bằng chứng, dám ra tay với đệ tử của lão phu, chính là kết cục này, còn ngươi nữa, Sở Thái Thượng, mới vừa rồi ngươi nói đệ tử của ta lật trời, hắc hắc, coi mình là trời? Sở Vương Đình các ngươi là trời sao? Vậy ngươi có tin, nếu ngươi còn dám ra tay với đệ tử của ta, lão phu chẳng những lật trời, còn cho Sở Vực này một bầu trời mới không?