Lược Thiên Ký

Chương 276: Q.1 - Chương 276: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động (1)




Muốn Sở Vực đổi trời!

Lời này người bình thường nói, nhất định là chê cười, nhưng Kim Đan lão tổ nói, lại không người cười được!

Nhất là người nói những lời này, là Vạn La lão quái đã từng dương danh một thời đại, phiên vân phúc vũ.

Lão quái kia hèn mọn bỉ ổi, tính tình tùy hứng, thích nữ sắc, lại sợ nữ nhân, lại nói tiếp thật không có chút phong thái của cao nhân, nhưng người quen thuộc hắn đều biết, lão quái này không chọc được, tuy tu vi của hắn ở trong Sở Vực và bảy tiểu quốc chung quanh không coi đệ nhất, nhưng đồ vật hắn hiểu nhiều lắm, đạo pháp tà thuật, đúc khí luyện đan, trận phù y đạo, quả thực bao hàm toàn diện, không gì không biết.

Cũng chính bởi vì nghiên cứu nhiều thứ như vậy, phân tâm quá nhiều, tu vi của lão quái này mới dừng bước ở Kim Đan.

Nhưng ngay cả Sở Vực đệ nhất nhân Hồ Cầm Lão Nhân cũng thừa nhận, nếu Vạn La lão quái chuyên ở võ đạo, thành tựu sẽ vượt xa mình.

Khi một người ngày bình thường cười toe toét, không có chính hình như vậy nghiêm túc lên, hắn nói muốn để cho Sở Vực đổi trời, Sở Thái Thượng cảm thấy một đạo hàn khí từ đáy lòng bừng lên, thậm chí bàn tay có chút phát run.

Hắn không sợ Trương Đạo Nhất, bởi vì thực lực của Trương Đạo Nhất không bằng hắn, cũng không sợ Mạc Long Ngâm, bởi vì tu vi của Mạc Long Ngâm thấp hơn hắn một tầng, thậm chí không quá sợ Hồ Cầm Lão Nhân, bởi vì mặc dù tu vi của Hồ Cầm Lão Nhân cao, lại gia đại nghiệp đại, tính tình hiền hòa, bình thường giúp mọi người làm điều tốt, rất ít khi vạch mặt với ai, dùng thủ đoạn của Sở Vương Đình bọn hắn, có quá nhiều phương pháp khắc chế Hồ Cầm Lão Nhân.

Nhưng đối mặt Vạn La lão quái ngày bình thường cười hì hì, lúc này lại bỗng nhiên nổi giận, Sở Thái Thượng lại có chút kinh hãi.

Lão La lão quái đủ cường đại, hết lần này tới lần khác lại lẻ loi, không có gì cần lo lắng, tự nhiên cũng không có gì phải kiêng kị. Nếu hắn nói để cho Sở Vực đổi trời, sau đó sử dụng tất cả thủ đoạn âm hiểm, Sở Vương Đình thật có bảy phần tan rã.

Hơn nữa Sở Thái Thượng nhỏ hơn Vạn La lão quái tầm trăm tuổi, ở thời đại kia, Vạn La lão quái là thiên kiêu tuyệt đối, kỳ tài tuyệt đối, tuy cười toe toét không có chính hình, nhưng ngẫu nhiên đối phó cường địch, lại có thể hời hợt diệt vô số người, làm cho người biết nội tình rùng mình sợ hãi, mà đúng dịp, Sở Thái Thượng lại là một trong mấy người hiểu rõ nội tình.

Hắn ở sâu trong đáy lòng, là thực sợ Vạn La lão quái, biết rõ nếu lão quái này không trải qua một vài biến cố không muốn người biết, bỗng nhiên thoái ẩn, thì thanh danh tuyệt đối sẽ không thấp hơn Sở Vực đệ nhất nhân Hồ Cầm Lão Nhân.

Chỉ là trước mặt nhiều người như vậy, Sở Thái Thượng tự nhiên sẽ không dễ dàng cúi đầu nhận thua, khẩu khí trở nên ngưng trọng:

- Vạn La đạo hữu, chúng ta cũng có mấy trăm năm giao tình. Nhưng ngươi vì một hạ nhân, lại nói ra lời như vậy sao?

Vạn La lão quái lạnh lùng nói:

- Chúng ta chỉ là mấy trăm năm trước gặp qua vài lần, không coi là có giao tình. Lúc này đây ta rời núi làm đại sự, một là nể mặt mũi của Hồ Cầm lão nhân, hai là lưu lại truyền thừa của mình, ngươi thật cho rằng mình có năng lực mời chúng ta rời núi hiệu lực cho Sở Vương Đình các ngươi? Sở Thái Thượng, lão phu biết ở trong Tu Hành Giới, mỗi người trục lợi, nhưng năm đó Vạn La Tông của lão phu vừa mới giải tán, Sở Vương Đình các ngươi đã cho rằng ta quy ẩn, liền không để ý thể diện, sai người ra tay, cướp bóc tất cả tích lũy nội tình của lão phu ở Vạn La Tông... sau khi gặp lại, lão phu một mực không có đề cập qua việc này, ngươi thực nghĩ lão phu không nhớ rõ sao?

- Ngươi... chuyện của mấy trăm năm trước, còn nhắc lại làm gì?

Sở Thái Thượng có chút không được tự nhiên nói.

- Vốn không muốn nhắc lại, nhưng nhớ ra liền nói!

Vạn La lão quái thản nhiên nói:

- Lúc này đây năm người chúng ta hợp lực, muốn hoàn thành đại sự kia, thành thì Sở Vực rầm rộ, bại thì vạn kiếp bất phục, không thể xuất hiện một tia sai lầm. Người Sở Vương Đình các ngươi, mặc kệ hợp tác với mấy người nhàn vân dã hạc như chúng ta có vui hay không, tóm lại đã tới Đại Tuyết Sơn, nếu bỏ xuống tư thái, lẫn nhau hợp tác thì thôi, nhưng nếu như ở trong Đại Tuyết Sơn, còn muốn cầm Vương Đình ra làm giá đỡ, ta xem chuyện này nên dừng lại, miễn cho đến lúc đó bởi vì tư tâm, không công chôn vùi tính mạng của các hài tử...

Những lời này, Vạn La lão quái nói rất chăm chú, trong khoảng thời gian ngắn, chẳng những Sở Thái Thượng ngẩn người, nói không ra lời, ngay cả mấy vị Kim Đan lão tổ khác cũng trầm mặc lại, hiện trường yên tĩnh im ắng, duy chỉ có gió lạnh phật qua.

- Mấy lão già này cũng có chuyện ẩn ở bên trong a...

Phương Hành trốn sau lưng Vạn La lão quái, thấy hào khí không đúng, cũng vụng trộm đoán được.

Năm lão đầu kia, khẳng định cũng có một ít tranh chấp, bây giờ chỉ là mượn cơ hội phát huy ra mà thôi.

Yên lặng mấy hơi, Mạc Long Ngâm bỗng nhiên nở nụ cười nói:

- Theo lý ở trong chư vị, tuổi ta nhỏ nhất, bối phận cũng thấp nhất, vốn không nên xen vào, bất quá lời đã nói đến nước này, cũng không thể im lặng được, sự kiện kia quả thực quá hung hiểm, tuy Sở Vực chúng ta có địa lợi, nhưng không chiếm quá nhiều ưu thế, lúc này đây vốn là cơ hội cuối cùng, nếu như còn nội đấu không ngớt, rối loạn tiết tấu để các hài tử tăng tu vi, như vậy ba thành hi vọng, sẽ biến thành không đến một thành...

Tuy hắn cũng là Kim Đan lão tổ, nhưng tuổi lại nhỏ hơn hai trăm, bởi vậy tự xưng tiểu bối, đương nhiên này chỉ là một thuyết pháp khách khí, đã đến tu vi như bọn hắn, một hai trăm tuổi thật không coi là cái gì, hơn nữa trong lòng của hắn cũng chưa chắc có ý nghĩ mình là tiểu bối, vừa rồi rút kiếm chém Sở Thái Thượng, cũng không thấy hắn khách khí như vậy.

Sở Thái Thượng nghe vậy, ẩn ẩn cảm giác tất cả đầu mâu đều chỉ về phía mình, trong nội tâm có chút phẫn nộ, trầm giọng quát:

- Các ngươi muốn nói là lão phu nội đấu sao? Hừ, sự tình lần này cũng không phải lão phu gây ra...

Phương Hành trốn ở sau lưng Vạn La lão quái kêu lên:

- Vậy ý nói những chuyện khác đều là các ngươi gây ra rồi?

Sở Thái Thượng giận tím mặt, oán hận trừng mắt, lại phát hiện tiểu quỷ kia ngay cả cái bóng cũng nhìn không thấy.

Bất quá dù chứng kiến, Sở Thái Thượng cũng không dám tuỳ tiện xuất thủ, ít nhất không dám động thủ ở trước mặt Vạn La lão quái.

Trong lòng của hắn căm tức, nói chuyện càng lẫn lộn không rõ, nhưng lúc này, Sở Hoàng Thái Tử nhàn nhạt mở miệng:

- Chư vị tiền bối, kỳ thật lão tổ chỉ là muốn tra rõ ràng, rốt cuộc là ai phá hỏng thí luyện, đánh cắp Long Huyết Thánh Đan mà thôi, Hầu sư đệ, Tiêu sư muội, chẳng lẽ các ngươi không muốn biết ai giá họa cho các ngươi, mới đưa tới trận phong ba này sao?

- Ta muốn biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.