- Nghe nói muội muội kia cũng rất lợi hại, muội chưa chắc có thể đoạt qua nàng!
Ánh mắt của Sở Hoàng Thái Tử lành lạnh, nhìn về phía nàng.
Sở Từ công chúa vội hỏi:
- Muội nhất định sẽ nắm chắt cơ hội này!
Lúc này Sở Hoàng Thái Tử mới thu liễm ánh mắt, tĩnh thần ngưng khí.
Qua không bao lâu, xa xa bỗng nhiên có Âm Vân bay vút đến, một Âm Thị áo đỏ vẻ mặt kinh hoàng đi tới, quỳ gối ở trước mặt Sở Hoàng Thái Tử, trầm giọng nói:
- Điện hạ, xảy ra vấn đề...
Sở Hoàng Thái Tử lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn về phía đối phương nói:
- Không có quy củ, ai cho ngươi tới Ngộ Đạo Viện tìm ta?
Âm Thị áo đỏ vội vàng cúi đầu nói:
- Nô tài biết sai, chỉ là thật sự có việc...
Sở Hoàng Thái Tử điềm nhiên nói:
- Nói!
Âm Thị áo đỏ vội nói:
- Vừa rồi có hạ nhân bẩm báo, mệnh đăng của Kiều công công, An công công, cùng với tám thị vệ bỗng nhiên dập tắt, hẳn là xảy ra vấn đề, nhưng thuộc hạ không có tư cách chưởng quản mệnh đăng, chỉ có thể bẩm báo điện hạ!
- Ân?
Ánh mắt của Sở Hoàng Thái Tử đột nhiên lạnh lẽo, lạnh giọng nói:
- Ở trong Đại Tuyết Sơn, chẳng lẽ còn có ai dám động người Vương Đình sao?
Nói xong phi thân lên, lao về phía Hoàng Đạo Viện, Sở Từ thấy thế, cũng vội vàng bảo Âm Thị áo đỏ dẫn nàng đuổi theo.
Một nén hương sau, Sở Hoàng Thái Tử dùng tàn hồn ở trong mệnh đăng làm dẫn, đi tới trước một sơn cốc bị tuyết chôn kĩ, năm ngón tay mở ra, quanh người kim quang lưu chuyển, đạo đạo hỏa diễm màu vàng giống như sao băng lọt vào tuyết cốc, tuyết đọng dày đặc lấy tốc độ mắt thường có thể thấy tan rã, nước như sông lớn chảy ra ngoài cốc, không bao lâu, đã thấy mặt đất màu đen dưới tuyết cốc.
Đến lúc này, Sở Hoàng Thái Tử cũng thấy được mấy thi hài ở dưới đáy cốc, sắc mặt lạnh lẽo, bàn tay lăng không bắt xuống, lập tức có một đạo kình phong cuốn lấy mấy cổ thi hài kia, tất cả đều đã hóa thành thây khô, nhưng từ quần áo có thể thấy, đúng là hai người Kiều, An và tám thị vệ, Sở Hoàng Thái Tử nhìn nhìn, ánh mắt nhất thời trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.
- Là ai to gan như vậy, dám ở Đại Tuyết Sơn giết người của Vương Đình ta?
Hắn chau mày lẩm bẩm:
- Tám thị vệ thì thôi, nhưng hai nô tài kia lại là Trúc Cơ cảnh, ở trong Đại Tuyết Sơn, ai có bản lãnh lớn như vậy, có thể lặng yên không một tiếng động giết bọn chúng, ngay cả cầu cứu cũng không làm được?
Âm Thị áo đỏ ở bên cạnh tiến lên xem xét cẩn thận, trở lại bẩm:
- Điện hạ, bọn hắn đều bị hút sạch tinh hoa huyết nhục mà chết, tựa hồ bị người dùng tà thuật hại chết, ở trong Đại Tuyết Sơn, Tiêu Tuyết cô nương tự nhiên là có năng lực này, nhưng nàng chỉ dùng kiếm, chưa nghe nói biết tà thuật bực này, ngoại trừ nàng, tựa hồ chỉ có... chỉ có... mấy vị kia...
Hắn muốn nói chỉ có năm vị Kim Đan lão tổ làm được, nhưng không dám nói.
- Không phải Tiêu Tuyết, mấy nô tài này, Tiêu Tuyết sẽ không nhìn ở trong mắt!
Sở Hoàng Thái Tử trực tiếp bác bỏ Tiêu Tuyết, trong nội tâm thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ là Diệp Cô Âm hoặc Hầu Quỷ Môn thành công Trúc Cơ?
Sở Từ công chúa chần chờ tiến lên, thấp giọng nói:
- Hoàng huynh, có khả năng... là người kia...
Sở Hoàng Thái Tử nhìn về phía nàng, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
Sở Từ công chúa vốn định tự mình báo thù, nhưng xảy ra chuyện như vậy, cũng không dám giấu diếm, nói ra sự tình Phương Hành:
- Ta nghĩ, có khả năng là hai vị công công muốn giúp ta hả giận, lại bị người kia...
Ánh mắt của Sở Hoàng Thái Tử đã cực kỳ lạnh, nghĩ tới ban đầu ở thời điểm thí luyện cuối cùng, tiểu quỷ kia đón ánh mắt của mình, điềm nhiên như không có việc gì, lại nghĩ tới đối phương sau khi đánh lén mình, thấy mình sắp ra tay lại không hề sợ hãi, ngược lại chiến ý tràn đầy, trong nội tâm nhất thời sáng như tuyết, lạnh giọng nói:
- Không sai, nhất định là hắn!
Ầm ầm...
Sở Hoàng Thái Tử đứng trên một đóa mây vàng, chói lọi sáng ngời, như tia chớp bay về phía Vạn La Viện.