Lược Thiên Ký

Chương 245: Q.1 - Chương 245: Phá quy củ (2)




Phương Hành nói:

- Vậy nếu có liên quan tới ta thì sao?

Sở Hoàng Thái Tử điềm nhiên nói:

- Nếu thật là ngươi làm, chính là hủy quy củ của Đại Tuyết Sơn, tự nhiên phải nghiêm trị!

Phương Hành giận dữ, phun một bải nước miếng mắng:

- Cút con mẹ nó đi quy củ!

Lúc trước Sở Hoàng Thái Tử là mượn hai chữ quy củ này, làm ra sự tình không theo quy củ, suýt nữa ở ngay trước mặt hắn đánh chết Ứng Xảo Xảo, bây giờ Phương Hành lại nghe hắn nói quy củ, trong nội tâm không khỏi khó chịu, lập tức phát tác.

Sở Hoàng Thái Tử giận dữ, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Phương Hành, điềm nhiên nói:

- Không quy củ không thành phương viên, người trong thiên hạ, người tu hành, đều phải thủ quy củ, mới có thể dừng chân hậu thế, ai cũng không thể ngoại lệ...

Mỗi chữ mỗi câu, giống như chuông lớn trống to, chấn động hư không, trong Vạn La Viện, các thiên kiêu bị chấn đến sắc mặt tái nhợt.

- Sở Hoàng Thái Tử chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng đã có khí thế như vậy, có chút phong thái Kim Đan rồi...

- So sánh với điện hạ, hạ nhân kia thật đúng là hèn mọn bỉ ổi đến cực điểm, cũng không dám đi ra ngoài nói chuyện!

- Hừ, điện hạ luôn theo quy củ làm việc, chiếm cứ đại nghĩa, bất luận kẻ nào đến trước mặt hắn, khí thế đều bị ép ba phần, huống chi là tiểu quỷ ngang ngược kia? Hôm nay hắn đụng phải Thái tử điện hạ, chính là tự tìm đường chết!

Thanh âm khe khẽ từ trong Vạn La Viện truyền ra, có người nhìn hả hê, có người sợ hãi thán phục uy thế của Sở Hoàng Thái Tử.

- Khí thế của vương bát đản màu vàng kia thật tốt, luôn là một bộ rất có đạo lý, để cho người nhìn đã chán ghét!

Giờ khắc này, trong lòng Phương Hành cũng thầm mắng không thôi.

Hắn là người trời sinh không muốn thủ quy củ, Sở Hoàng Thái Tử càng khí thịnh, hắn lại càng chán ghét, hơn nữa hắn đã nhìn ra khí thế của Sở Hoàng Thái Tử quá lớn, quả thực hiếm thấy, trong nội tâm liền ngứa, muốn cho đối phương ăn vài con ruồi, ý đồ xấu ở trong lòng nhanh chóng bốc lên, không bao lâu liền có kế, cười hắc hắc, cũng đứng lên, đứng thẳng ở trên nóc nhà, lớn tiếng nói:

- Ngươi nói là sự thật?

Sở Hoàng Thái Tử điềm nhiên nói:

- Ngươi hoài nghi lời nói của ta?

Phương Hành nói:

- Nếu ngươi thật thủ quy củ như thế, vậy ta hỏi ngươi mấy vấn đề!

Ánh mắt của Sở Hoàng Thái Tử lành lạnh, cũng không mở miệng, chờ Phương Hành hỏi.

Phương Hành cười lạnh lùng, chỉ vào Sở Hoàng Thái Tử đang ở giữa không trung nói:

- Vấn đề thứ nhất, ta hỏi ngươi, ngươi là người viện nào? Hoàng Đạo Viện, ngươi thân là đệ tử Hoàng Đạo Viện, đi vào Vạn La Viện chúng ta, không bái kiến Vạn La Lão Tổ trước, đã trực tiếp mở miệng muốn người, bốn chữ tôn sư trọng đạo này bỏ cho chó ăn rồi sao? Có hiểu quy củ hay không?

- Vấn đề thứ hai, ngươi là tu vi gì? Vạn La Viện Vạn La Lão Tổ là tu vi gì? Ngươi tới Vạn La Viện chúng ta, biết lão tổ đang ở trong điện, lại không đi xuống hành lễ, dùng cái này bày ra tôn trọng, ngược lại cao cao tại thượng, giẫm một đám mây vàng giống như *** bay ở giữa không trung, là muốn nói mình có tư cách đứng ở trên đầu lão tổ của chúng ta sao? Có hiểu quy củ hay không?

- Còn nữa, ngươi nói ta giết nô tài của ngươi, có chứng cớ không? Biết rõ ngươi không có, ngay cả chứng cớ cũng không có, đã muốn dẫn ta đi ra ngoài tra hỏi, cái này lại hợp quy củ không? Ngươi nói rõ ràng ba vấn đề này, ta sẽ đi theo ngươi, nếu không nói rõ ràng, hắc hắc, hôm nay ta liền chém... à không, ta phải mắng tổ tông mười tám đời Sở Vương Đình các ngươi!

Liên tiếp nói mấy câu, hai tay chắp sau lưng, thu liễm khí tức, sau lưng một vòng minh nguyệt treo cao, phong thái lăng nhiên.

Trong Vạn La Viện, các thiên kiêu đều ngây dại.

Cái này rõ ràng cảm giác có chút cưỡng từ đoạt lý, nhưng hết lần này tới lần khác hắn nói lại giống như rất giảng đạo lý?

Những việc Sở Hoàng Thái Tử đã làm, thoạt nhìn cũng không có vượt quá khuôn khổ, nhưng nói như vậy, tựa hồ thật rất có vấn đề.

Đương nhiên, càng làm người khiếp sợ là, sau khi Phương Hành mắng người xong, cái phong thái tuyệt trần kia...

Con mẹ nó cái này rõ ràng là mắng người, vì sao còn mắng ra phong phạm cao thủ chứ?

- Hừ hừ, đến cãi nhau với ta, một mình ta chắp cả Sở Vương Đình các ngươi!

Dưới gương mặt lạnh lùng của Phương Hành, khóe miệng bay lên vẻ đắc ý, nghĩ thầm vương bát đản màu vàng này là đến tìm mắng a!

Mà Sở Hoàng Thái Tử ở trên mây vàng thì sắc mặt bình tĩnh, bất quá trong bình tĩnh lại ẩn chứa dữ tợn, hắn mấy lần muốn mở miệng bác bỏ, nhưng hết lần này tới lần khác cảm giác không lời để nói, thậm chí ngay cả trong lòng mình, cũng ẩn ẩn cảm thấy:

- Ta thật không giảng quy củ sao?

Bởi vì vậy, lửa giận trong nội tâm càng ngày càng thịnh, điên cuồng thiêu đốt...

- Tiểu quỷ... Ta... muốn làm thịt ngươi...

Khi lửa giận này thiêu đốt tới cực điểm, Sở Hoàng Thái Tử đột nhiên quát chói tai, lăng không bắt xuống một chưởng, vô số hỏa diễm màu vàng ngưng tụ thành một bàn tay cực lớn, lăng không xuyên qua cấm chế ở bên ngoài Vạn La Viện, bắt về phía Phương Hành, việc đã đến nước này, ngay cả hắn cũng không quan tâm quy củ gì.

Trước bắt được tiểu quỷ kia lại nói sau!

- Hừ, muốn động thủ?

Ánh mắt của Phương Hành lạnh lẽo, tay cầm Vạn Linh Kỳ, kình phong phần phật, đại kỳ phiêu diêu.

Hắn không có vội vã ra tay, chỉ là làm xong xu thế phòng ngự.

Bởi vì hắn đoán được, có lẽ mình không cần ra tay.

Quả nhiên, ngay khi chưởng lực của Sở Hoàng Thái Tử xuyên qua pháp trận, khó khăn lắm bắt tới trước người hắn, trong Vạn La điện đột nhiên vọt ra một đạo khí tức kinh người, trong chốc lát đánh tan bàn tay hỏa diễm của Sở Hoàng Thái Tử, hóa thành điểm điểm hỏa hoa màu vàng, bay múa ở khắp nơi, mà Sở Hoàng Thái Tử đứng ở trên mây vàng thì sắc mặt đại biến, khí huyết cuồn cuộn, khó chịu đến cực điểm...

- Sở Hoàng, ngươi đến Vạn La Viện của lão phu, không hỏi lão phu, liền muốn ra tay bắt người, có hiểu quy củ hay không?

Một thanh âm lành lạnh vang lên, đương nhiên là của Vạn La lão quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.