- ... Tốt... Tốt... Tốt...
Chưởng quầy cơ hồ là ngây người, nhìn qua số tiền của phi nghĩa trời giáng kia, hai mắt không dám nháy một cái.
Về phần đám người Phù sư muội, thì càng sợ ngây người.
Vốn Phù sư muội chỉ là hờn dỗi mới có ý bao xuống gian phòng tốt nhất kia, không nghĩ tới người ta trực tiếp đổ ra một đống Linh Thạch cực phẩm, bao đi tất cả các phòng, muốn đuổi bọn hắn ra ngoài...
Cái xấu hổ này, quả nhiên là khó nói nên lời.
Dùng tài sản của nàng, trên người tự nhiên cũng có hơn 30 viên Linh Thạch cực phẩm, nhưng có thể sảng khoái lấy ra như vậy hay không, lại không phải nàng có thể quyết được, trong nội tâm hung ác mấy lần, nhưng thủy chung không thể kêu ra miệng.
- Kêu giá đi, ngươi gọi giá ta xem!
Phương Hành cười lạnh, thấy người chung quanh đều ngơ ngác nhìn mình, lại lấy ra một túi trữ vật, khẽ đảo trên mặt đất, ít nhất hơn hai trăm viên Linh Thạch cực phẩm tỏa ra hào quang, dẫn tới mọi người không mở mắt được, Phương Hành đứng ở bên cạnh Linh Thạch, cười lạnh nói:
- Có bản lĩnh ngươi tiếp tục tăng giá, ta có rất nhiều tiền, cho đồ nhà quê như ngươi mở mang tầm mắt!
Phù sư muội nghe vậy, đã tức đến mặt còn tím hơn Linh Thạch cực phẩm, bàn tay run rẩy.
- Ta... Ta giết tiểu quỷ ngươi...
Keng, nàng rốt cục nhịn không được, rút kiếm bổ tới Phương Hành.
Thấy Phù sư muội kia ra tay, sắc mặt Phương Hành khẽ động, xẹt qua một tia sát cơ, linh lực hơi động, chuẩn bị ra tay giết người.
Nhưng lúc này, một lão giả áo xám ở sau lưng Phù sư muội đột nhiên kinh ngạc nhìn Phương Hành, thân hình lóe lên, ngăn ở giữa Phù sư muội và Phương Hành. linh lực tuôn ra ngăn thế công của Phù sư muội. Ở bên tai nàng khuyên vài câu, lại nhìn Phương Hành nói:
- Tiểu hữu, chỉ là một hiểu lầm, những Linh Thạch này ngươi thu lại đi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông được không!
- Hừ, bây giờ nói nước giếng không phạm nước sông, vừa rồi là ai tìm phiền toái trước?
Phương Hành hừ lạnh, phất tay thu Linh Thạch cực phẩm trên mặt đất, sắc mặt không vui nhìn lão giả áo xám kia.
- A, tiểu hữu, tiền tài không lộ ra ngoài, ngươi khoe khoang như vậy, sợ là sẽ rước lấy họa sát thân...
Lão giả áo xám nói, trong ánh mắt nhìn về phía Phương Hành lóe lên sát cơ.
- Ha ha, vậy sao? Đáng tiếc ta tình nguyện rước lấy họa sát thân, cũng không nguyện để cho tiểu muội của ta bị người đàn bà chanh chua kia khi dễ!
Phương Hành cười ha ha, không yếu thế chút nào, nói xong giống như cười mà không phải cười nhìn chưởng quầy nói:
- Chưởng quầy, những Linh Thạch này có thể bao xuống tất cả phòng tốt nhất khôngsao? Nếu như bao không hết, ta thu những Linh Thạch này lại...
Chưởng quầy nghe vậy không khỏi giật mình, nhìn tiểu nhị hét lớn:
- Ngươi điếc sao? Còn không mau đi quét dọn tất cả các phòng để cho vị tiểu thiếu gia này nuôi chuột?
Dứt lời ôm tất cả Linh Thạch vào trong ngực, nhìn đám người Phù sư muội cười nói:
- Mấy vị khách quan, thật không khéo, tiểu điếm đã đầy khách, nếu không các ngươi đổi địa phương tìm nơi ngủ trọ được không?
Tình hình chuyển tiếp đột ngột, làm sắc mặt đám người kia trở nên cực kỳ khó coi, một câu cũng nói không nên lời.
- Chưởng quầy, chúng ta là người Tây Mạc Kim gia, không nên để Linh Thạch che đậy con mắt!
Lão giả áo xám kia lạnh lùng cười cười, nhìn chưởng quỹ nói.
Chưởng quầy cũng là người trong Tu Hành Giới, nghe vậy không khỏi khổ sở, đáng thương nhìn Phương Hành.
Phương Hành liếc hắn nói:
- Chút sự tình ấy cũng làm không xong, ngươi còn lấy cái gì lợi nhuận Linh Thạch?
Nói xong cũng thu Linh Thạch ở trước mặt chưởng quầy vào, chỉ chừa một viên Linh Thạch thượng phẩm cho hắn, làm chưởng quỹ sắp tức khóc.
- Tiểu quỷ, bây giờ ngươi cứ hung hăng càn quấy, ta sẽ cho ngươi không thấy được mặt trời ngày mai!
Phù sư muội kia bỗng nhiên nói, thanh âm quanh quẩn ở trong khách sạn.
Phương Hành lạnh lùng quay đầu lại nhìn nàng một cái, cười nói:
- Ta thì cho ngươi không thấy được mặt trăng ngày mai, xem ai nói chuẩn đi!
Dứt lời dắt Sở Từ lên lầu, vẫn không quên quay đầu lại giáo huấn:
- Bị mấy hai lúa nói vài câu đã khóc, ngươi nói ngươi có thể có chút tiền đồ hay không? Đây là phong phạm của một công chúa nên có sao? Quả phụ ở trong Quỷ Yên Cốc của chúng ta cũng lớn gan hơn ngươi...
- Hồng thúc, tiểu quỷ kia thật quá đáng, ta muốn giết hắn...
Sau khi Phương Hành lên lầu, đám người phía dưới còn chưa động, sắc mặt của Phù sư muội âm trầm muốn chảy ra nước, hận ý ngập trời nói.
Lão giả áo xám lạnh lùng nói:
- Tuy hai người này thoạt nhìn bẩn thỉu, nhưng tinh tế quan sát áo bào của bọn hắn, trên thực tế đều là pháp y xa xỉ, xuất thân hẳn rất bất phàm, vừa rồi tiểu quỷ kia hữu ý vô ý tiết lộ một tia khí tức, hình như cũng là Trúc Cơ cảnh, xem ra hai người bọn họ rất có thể cũng là đệ tử của đại gia tộc nào đó đi ra ngoài tìm cơ duyên...
Phù sư muội bực tức nói:
- Hồng thúc, khi nào Tây Mạc Kim gia chúng ta chịu qua nhục nhã bực này? Ngài muốn ta nuốt xuống cơn tức này sao?
Lão giả áo xám có chút khó xử, Nguyên sư huynh đi tới, cười khổ nói:
- Phù sư muội, ngươi cần gì phải tích cực như thế? Tiểu quỷ kia ở trước mặt mọi người lộ tài, người âm thầm theo dõi hắn chỉ sợ không ít, dù hắn là Trúc Cơ cảnh, nhưng có thể chống đỡ được mấy người? Ta xem ở trong Điểm Tướng Thành này, có rất nhiều Trúc Cơ cảnh cốt linh quá lớn mà không cách nào tiến vào tìm cơ duyên, những người này vô vọng vào Huyền Quan, nhưng ta nghĩ bọn hắn rất có hứng thú với phát một số tiền của phi nghĩa...
- Hừ, ta mới mặc kệ có bao nhiêu người theo dõi hắn, ta muốn tự tay giết hắn đi!
Kim Phù lạnh lùng nói, sát cơ tất hiện.