Lược Thiên Ký

Chương 305: Q.1 - Chương 305: Sát cơ tứ phía (2)




Lão giả áo xám thở dài nói:

- Tiểu thư đã có lệnh, lão nô không dám không theo, nhưng vô luận như thế nào, tiểu thư cũng phải dùng sự tình cơ duyên làm trọng, lão tổ đã đưa tin, nói hắn chiếm đóng một trận mạch, ngày mai sẽ đưa các ngươi tiến vào Huyền Vực, việc này không thể trì hoãn, vạn nhất sáng mai ngăn không nổi, ngay cả lão tổ cũng không có nắm chắc bảo trụ được, như vậy đi, việc này giao cho lão nô, ta sẽ phái người nhìn chằm chằm bọn hắn, xem bọn hắn có tìm sư trưởng tôi tớ tới hay không, nếu có sư trưởng tìm đến, vậy thì bỏ qua, nếu không người, trước lúc mặt trời mọc, ở ngoài Điểm Tướng Thành, lão nô một người cũng đủ thu thập hắn rồi...

Kim Phù do dự nửa ngày, trong lòng biết tu vi của Hồng thúc cao hơn mình, chuyện này xác thực hắn đi làm tương đối ổn thỏa, hơn nữa lão tổ đã nói, chiếm đóng một trận mạch không dễ dàng, mình không nhân cơ hội này tiến vào Huyền Vực, sẽ bỏ qua cơ hội tốt, đành phải đáp ứng nói:

- Vậy được rồi, trước lúc mặt trời mọc, ta sẽ cùng những người khác đi tới cửa vào Huyền Vực tìm lão tổ, Hồng thúc ở trên đường chém giết tiểu quỷ kia là được, sau khi đắc thủ, thì tới nói với ta một tiếng, sau đó theo chúng ta đi vào tranh đoạt cơ duyên...

Lúc này Nguyên sư huynh lại bu tới, giảm thấp thanh âm nhìn Hồng thúc nói:

- Nữ hài kia, tốt nhất lưu nàng một mạng!

Kim Phù hung hăng liếc mắt nhìn hắn, chém đinh chặt sắt nói:

- Giết!

Lại nhìn Nguyên sư huynh nói:

- Nếu như ngươi còn muốn theo trận mạch của lão tổ chúng ta tiến vào Huyền Vực, thì tốt nhất không nên chọc giận ta!

Dứt lời quay người ly khai, chỉ để lại một già một trẻ đứng tại nguyên chỗ cười khổ.

- Phương Tiểu Cửu, vừa rồi làm như vậy, có phải có chút hay không...

Ở trong phòng khách sạn, Sở Từ tắm rửa xong, thay đổi quần áo, có chút bận tâm đến tìm Phương Hành thương lượng.

Phương Hành móc móc lỗ tai nói:

- Làm sao, chưa hết giận sao?

Sở Từ miễn cưỡng cười nói:

- Rất hả giận, nhưng hình như bọn hắn rất hận chúng ta, có thể gây phiền toái hay không?

Phương Hành cười ha ha nói:

- Nếu không có phiền toái, ta chọc bọn hắn làm gì?

Nói xong đi tới bên cửa sổ, thần thức tản ra, quét mắt một vòng, trong nội tâm đã có chút đại khái.

- Bảy cái... tám cái... mười ba cái? Mười ba nhóm người theo dõi ta, số lượng không tệ!

- Ngươi đang nhìn cái gì?

Sở Từ cũng bu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vốn lấy tu vi của nàng, chỉ có thể nhìn thấy đêm đen như mực, cùng một vòng loan nguyệt như máu ở giữa không trung.

- Tiểu Cửu, ngày mai chúng ta ra khỏi thành, có thể rất nguy hiểm hay không?

Sở Từ cũng không phải kẻ ngu, trái lại nàng là thiên kiêu Linh Động cảnh đỉnh phong, dù tu vi chưa đủ, phát hiện không ra nguy cơ âm thầm, nhưng trực giác cảm thấy một tia nguy hiểm, nhịn không được lo lắng hỏi.

- Nguy hiểm? Chê cười, chỉ cần thành thành thật thật đi theo Cửu gia, cam đoan để ngươi an toàn tiến vào Huyền Vực!

Phương Hành thò tay xoa đầu Sở Từ, nói cực kỳ bá khí.

Sở Từ quơ quơ đầu, không cho tay hắn xoa, lúc này lại không giống như thường ngày đấu võ mồm với Phương Hành, ngược lại trầm thấp “Ân” một tiếng, một lát sau, lại bỗng nhiên cẩn thận nói:

- Sự tình hôm nay, cám ơn ngươi!

Khuôn mặt nàng có chút ửng đỏ, đường đường là công chúa, thế nhưng còn chưa nói lời cảm tạ với người nào.

- Ngươi muốn cám ơn ta?

Phương Hành có chút ngoài ý muốn, cười hắc hắc, như nghĩ tới điều gì.

Sở Từ công chúa thấp giọng nói:

- Đương nhiên rồi, hôm nay ngươi che chở ta như vậy, tự nhiên phải cảm tạ ngươi!

- Câu cám ơn có ý gì, không bằng đến chút thực chất a?

Phương Hành tới sát bên người Sở Từ, trong ánh mắt tặc quang đại thịnh.

Sở Từ nhìn hắn, khuôn mặt mắc cỡ càng đỏ, thổ khí như lan:

- Cái gì... Thực chất...

Phương Hành cười lớn, bỗng nhiên bế nàng lên, đi về phái giường lớn.

Sở Từ bị hù ôm chặc lấy ngực mình, kêu lên:

- Ngươi làm gì thế?

Phương Hành nói:

- Ngươi không phải muốn cám ơn ta sao? Vậy thì cùng ta ngủ một giấc a...

- Phương Tiểu Cửu, ngươi cái vương bát đản, mau buông ta ra...

Sở Từ ngẩn ngơ, đột nhiên nổi điên giương nanh múa vuốt đánh Phương Hành, giống như một con báo cái.

- Con mẹ nó, không phải ngươi nói muốn cảm ơn sao?

Phương Hành hoảng sợ, ném Sở Từ lên giường, tức giận chạy trối chết...

- Con mẹ nó, không cho ngủ, cảm ơn có tác dụng gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.