Thiên là Dương, địa là Âm, trên Dương dưới Âm, mà ở cuối Đại Tuyết Sơn, một ngọn núi lửa từ đại địa nổi lên, trực chỉ bầu trời, nham tương trong núi phun mạnh, nóng bỏng dị thường, Đại Tuyết Sơn lại quanh năm gió tuyết tung bay, làm nơi đây Âm Dương điên đảo, ngược lại thành địa Dương, thiên Âm, Phương Hành thì ở nơi Âm Dương điên đảo giao thái, trong chốc lát có cảm ngộ.
Hắn không có tu luyện tiếp, mà đi tới miệng núi lửa, bố trí xuống trận pháp, khoanh chân ngồi, tĩnh tâm cảm ngộ.
Đạo ở chân thật, đạo không hư giả.
Nếu muốn lĩnh ngộ đạo lý Âm Dương nghịch chuyển, đại khái không còn nơi nào thích hợp hơn nơi này.
Gió tuyết che núi lửa, thiên địa chuyển âm dương.
Ở nơi kỳ dị này, tâm tính của Phương Hành lại đột nhiên trầm tĩnh, bắt đầu suy nghĩ cảm ngộ.
Hôm nay chỉ cần hắn hiểu rõ thiên địa âm dương biến hóa, liền có đạo lý tu luyện Âm Dương Đại Ma Bàn.
Thời gian từng phút từng giây, một canh giờ… một ngày đi qua, hắn thủy chung ngồi bất động, giống như một tảng đá ở bên miệng núi lửa.
Nơi đây quanh năm u ám, không trăng không sao, bất quá vẫn có sáng tối biến hóa, nhưng vô luận biến hóa như thế nào, Phương Hành vẫn không hề để ý.
Cứ như vậy một ngày một ngày trôi qua, đảo mắt đã hơn nửa tháng, xa xa đến một nữ hài áo đỏ, nàng tầm mười ba mười bốn tuổi tuổi, khuôn mặt như sứ trắng, sau lưng cõng một cây đàn tranh thật dài, chân đạp ngân toa mà đến, trong tay cầm một miếng ngọc phù, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, sau đó trực tiếp đi tới bên miệng núi lửa, nhảy xuống ngân toa.
- Tiểu Cửu ca ca hẳn là ở chỗ này, vì sao không thấy bóng người?
Tiểu nữ hài nói thầm, trông mong nhìn xung quanh.
Nàng tự nhiên là Ứng Xảo Xảo, bởi vì tu luyện tiến cảnh nằm ngoài dự đoán của Hồ Cầm Lão Nhân, vốn ở mười hai ngày trước sẽ xuất quan, lại kéo dài bế quan đến năm ngày trước, mới từ trong Ngộ Đạo Viện đi ra.
Hết lần này tới lần khác đệ tử Huyền Âm Viện lúc trước được Phương Hành nhờ chuyển giao ngọc phù không để sự kiện kia ở trong lòng, một mực không nhớ giao ngọc phù cho nàng, sau đó Ứng Xảo Xảo đi Vạn La Viện thăm hỏi Phương Hành, thấy Phương Hành đã ly khai hơn nửa tháng, không khỏi cảm thấy hoảng loạn, náo muốn đi tìm hắn, đệ tử kia mới nhớ gia hỏa này ở nửa tháng trước tìm Ứng Xảo Xảo, vội vàng chuyển giao ngọc phù cho nàng.
Sau khi lấy được ngọc phù, Ứng Xảo Xảo vội vội vàng vàng đi tìm kiếm, nên lúc này mới đuổi tới.
Nhiều lần xác định, Ứng Xảo Xảo căn cứ ngọc phù cảm ứng, ở trên một hắc nham phát hiện một trận pháp, trong lòng biết Phương Hành đang ở trong đó, muốn đi qua, lại đột nhiên dừng bước, thầm nghĩ:
- Đây là một loại trận pháp phòng ngừa người khác quấy rầy. Hơn nữa Tiểu Cửu ca ca ở bên trong khí tức bình tĩnh, tinh thần nội liễm, tựa hồ đang ngộ đạo, không thể tùy tiện quấy rầy...
Nhìn thấy tình cảnh này, Ứng Xảo Xảo vội vàng thu tay về, thậm chí thu liễm khí tức của mình.
Tuổi nàng không lớn, nhưng kiến thức lại không tệ, biết rõ nặng nhẹ, nên nhẫn nại ngồi xuống.
- Tiểu Cửu ca ca tìm ta, nhất định có chuyện trọng yếu gì, ta ở chỗ này chờ hắn tỉnh lại!
Đương nhiên, nếu như nàng biết nguyên nhân Phương Hành tìm mình, cũng không biết có thể bị hù nhanh chân bỏ chạy hay không.
Tĩnh tọa một ngày một đêm, Phương Hành còn không có tỉnh lại, Ứng Xảo Xảo lại bắt đầu nghĩ:
- Sư tôn truyền thụ cho ta Băng Phách Huyền Âm Khúc, có thể bình tĩnh tâm thần, giúp người ngộ đạo, ta còn chưa bao giờ đàn cho người khác nghe, vừa vặn đàn cho Tiểu Cửu ca ca nghe...
Nghĩ như vậy, liền gỡ Long Huyền Tranh xuống, đặt ở trên đầu gối mình, trầm tư một nén hương, ngón tay nhỏ nhắn đè xuống dây đàn.
Thanh âm đàn tranh du dương vang lên, hòa vào gió tuyết, hòa vào nham tương dưới chân núi, phảng phất như dây tơ, quán xuyên tất cả ở giữa thiên địa, thời gian dần trôi qua, thiên địa nơi đây lại ẩn ẩn trở thành một phương độc lập, trời xanh và núi lửa bị tiếng đàn giao hòa, thiếu nam cùng thiếu nữ, thì bị tình ti nối lại...
Cũng vào lúc này, Phương Hành suy ngẫm ngộ đạo, ý niệm ở trong đầu từ từ hiểu rõ, trên khuôn mặt bình tĩnh xuất hiện mỉm cười.
Nhất niệm thông, trăm niệm thông, ở trong hoàn cảnh kỳ lạ này, ý niệm của Phương Hành bỗng nhiên hiểu rõ, hiểu đạo lý Âm Dương.
Một tia tiết cơ giữa trời và đất, một tia liên hệ giữa Âm và Dương, rốt cục bổ khuyết toàn bộ.
Tiếng đàn vẫn đang tiếp tục, Phương Hành nhắm mắt ngộ đạo hơn nửa tháng thì đột nhiên mở hai mắt ra.
Hắn một tay chỉ địa, một tay chỉ thiên, cao giọng hét lớn:
- Âm Dương nghịch chuyển...
Sau đó hai tay hợp nhất, làm hình dáng xoa đẩy:
- Thiên Địa Đại Ma Bàn...
Ầm ầm!
Lúc này động tác của hắn huyền ảo khó hiểu, lại vô cùng đơn giản, tựa hồ như không bàn mà hợp thiên địa đại thế, theo hai tay đẩy chuyển, gió tuyết vô tận trên bầu trời và nham tương khủng bố trong núi lửa bị hắn dẫn dắt, Âm hàng Dương thăng, gió tuyết tụ thành một đoàn, nham tương nhảy lên như cầu, vậy mà gặp nhau ở giữa không trung, chậm rãi nghịch hướng xoay tròn, nghiền động như cối xay, ẩn ẩn có ý phai mờ vạn vật.
Cối xay chuyển động nửa ngày, Phương Hành cười ha ha, thu thần thông, chỉ thấy gió tuyết tiêu tán, nham tương ầm ầm rơi xuống đất, tóe lên tia lửa cao trăm trượng, Phương Hành thì đứng ở trước nham tương.
Dù Ứng Xảo Xảo đối diện lấy thiên địa đại uy, vẫn mặt không thay đổi, thong dong gảy đàn.
Bởi vì ở giữa nham tương và nàng, có Phương Hành đứng đó, nàng liền cảm thấy cực kỳ an toàn.
Gió tuyết, núi lửa, thiếu niên dáng người thon dài, khí tức bưu hãn, nữ hài vũ mị gảy đàn tranh, một màn này cực kỳ ưu mỹ...
Chỉ có điều một màn này rất nhanh đã bị Phương Hành phá hủy, nhìn thấy Ứng Xảo Xảo, trong lòng hắn không khỏi vui vẻ, gom góp tới nói:
- Nha đầu, muội đàn cái gì vậy? Leng keng thùng thùng không có ý nghĩa, muội có thể đàn thập bát mô không?
Ứng Xảo Xảo có chút im lặng, thở phì phì nhìn Phương Hành.
- Thẩm mỹ quan của Tiểu Cửu ca ca thật sự quá thấp...
Phương Hành liếc mắt nói: