Lược Thiên Ký

Chương 287: Q.1 - Chương 287: Phương pháp ngộ đạo của Phương Hành (2)




Phương Hành ý định đi ngủ với nữ nhân, nói dễ hiểu một chút là tìm nữ nhân chơi!

Hắn tìm Đại Bằng Tà Vương hỏi qua về đạo lý “Âm Dương”, lão yêu quái kia cười quái dị một phen, nói cho Phương Hành biết, Âm Dương chất phác nhất, cũng là đạo lý đơn giản nhất, là nam nữ hoan ái, nam là Dương, nữ là Âm, chuyện nam nữ chính là Âm Dương giao hòa, nếu muốn cảm ngộ Âm Dương chi đạo, như vậy tìm nữ nhân chơi vài đêm, là phương pháp trực tiếp nhất đơn giản nhất...

Phương Hành cân nhắc một lát, cảm thấy lão yêu quái này nói có đạo lý.

Tuy lúc trước Bạch Thiên Trượng nói với hắn, bảo hắn tận lực ở trước hai mươi tuổi khóa lại tinh quan, để tránh bị thương căn cơ, nhưng lúc này đối mặt đại sự tu luyện, thì không cố kỵ được quá nhiều, trước lĩnh ngộ đạo lý “Âm Dương” rồi nói sau.

Muốn tìm nữ nhân ngủ, ngủ với ai đây?

Mình còn chưa cưới vợ, Bạch Thiên Trượng định cho mình mười lão bà, một cái cũng chưa gặp!

Cân nhắc một phen, Phương Hành cảm thấy nếu không được thì mượn Ứng Xảo Xảo ngủ một đêm a! (*con mẹ nó như vậy cũng được)

Không biết nàng có đồng ý hay không, trước đi tìm nàng thương lượng rồi nói sau!

- Ứng Xảo Xảo?

Phương Hành đến Huyền Âm Viện, tùy tiện hỏi thăm đệ tử thủ viện.

Đệ tử thủ vệ kia nhận thức hắn, chỉ không coi là chuyện quan trọng, lãnh đạm trả lời:

- Xảo Xảo sư muội đi Ngộ Đạo Viện bế quan, chỉ sợ ba ngày sau mới có thể xuất quan, đến lúc đó lại đến!

- Bảo nàng sau khi xuất quan tới tìm ta!

Phương Hành để lại một tấm ngọc phù, trong ngọc phù ẩn chứa linh lực lạc ấn của hắn, có thể thông qua phù này tìm được hắn.

Đệ tử Huyền Âm Viện kia nhận lấy, lãnh đạm đáp ứng.

- Ai, còn phải chờ ba ngày...

Phương Hành cảm thấy phiền muộn, cũng không muốn về Vạn La Viện quét rác, liền điều khiển pháp thuyền, chạy lung tung ở trong Đại Tuyết Sơn, đạp tuyết ngự không, uống rượu cuồng ca, cũng có một phen tư vị khác, chỉ là lời bài hát có chút sát phong cảnh:

- Trong thôn có một quả phụ gọi Tiểu Hoa, lớn lên xinh đẹp ngực lớn, nửa đêm không người ta đi gõ cửa a í a, bị nàng cầm gậy đuổi theo đánh a í a...

Chẳng có mục đích đi như vậy, cũng ở trong lúc vô tình đến một nơi.

Nơi này lại có một ngọn núi lửa, cao vút trong mây, khói đen cuồn cuộn, ở trong Đại Tuyết Sơn băng thiên tuyết địa, lộ ra cực kỳ kỳ dị, Phương Hành nhất thời cao hứng, liền điều khiển pháp thuyền bay đi, tiến đến miệng núi lửa xem, chỉ thấy ở trong miệng núi, nham tương sáng loáng cuồn cuộn, liệt hỏa thiêu đốt nóng bức người, giống như phía dưới có một Hỏa Long sinh sống.

Mà ở trên không núi lửa, gió tuyết bao la mờ mịt rơi xuống, mang theo hàn khí vô tận, bao phủ khắp nơi.

Phương Hành đứng ở bên miệng núi lửa, vừa vặn ở chính giữa nơi tuyết rơi và nhiệt khí, giống như Âm Dương giao thái.

Nhiệt lực và hàn khí bức bách, núi lửa và gió tuyết dung hội.

Cảm thụ được trước mặt cực nóng và gió lạnh ở sau lưng, Phương Hành bỗng nhiên minh bạch cái gì.

Trầm tư nửa ngày, hắn thu hồi pháp thuyền, chậm rãi hạ xuống miệng núi lửa, đứng ở trên mặt đá, hắn càng cảm nhận được nham tương dưới núi lửa khủng bố, mà ngẩng đầu nhìn lên, lại cảm nhận được trong gió tuyết ẩn chứa hàn khí khắc nghiệt, nước đóng thành băng, Thiên Địa bao la mờ mịt, Âm Dương điên đảo...

Phương Hành ngồi xuống, hắn trầm tư nửa ngày, bắt đầu vận chuyển Huyền pháp, trong tay trái, linh lực thánh khiết ngưng tụ, trong tay phải, sát khí hùng hồn hiển hóa, cái này cũng đồng dạng là hai loại lực lượng hoàn toàn bất đồng, giống như Âm Dương...

- Âm Dương Nghịch Chuyển, Thiên Địa Ma Bàn...

Đột nhiên Phương Hành cao giọng hét lớn, sau đó hai tay vung chuyển, như thúc dục Đại Ma Bàn vô hình trong thiên địa, lực lượng sát khí và linh lực hoàn toàn bất đồng bị thần thức của hắn dẫn dắt, dẫn động hư không, trên Dương dưới Âm, một cái dẫn dắt núi lửa, một cái dẫn dắt gió tuyết, cả hai đều bị thần thức của Phương Hành liên tiếp, chậm rãi xoay tròn, chậm rãi tiếp cận.

Oanh...

Thời điểm cả hai lực lượng tiếp cận, một đạo lực lượng khủng bố bộc phát, trong chốc lát không khống chế được, Phương Hành bị cắn trả, cả người giống như diều đứt dây bay ra ngoài, bay thẳng hơn trăm trượng mới té rớt xuống tuyết.

- Phốc...

Phương Hành phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Nhưng lúc này hắn lại cười, cười vô cùng khoan khoái dễ chịu, vô cùng thoải mái.

Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, mình đã hiểu đạo lý Âm Dương nghịch chuyển của Vạn La lão quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.