Lãnh Tử Viêm tự cho rằng cách làm của mình rất bí ẩn, nhưng ở trong mắt Phương Hành quả thực quá ngây thơ buồn cười.
Người này cũng thật bi ai, tuy sớm đạt được cơ duyên, lấy được một viên Trúc Cơ Đan, nhưng nội tình chưa đủ, chỉ kết thành Đạo Cơ màu xanh, thực khó gánh được trọng trách, hơn nữa hắn xuất thân không tốt, ở Băng Âm Cung địa vị bình thường, chưa từng đạt được tôn trọng giống như thiên kiêu, lúc này đây Đại Tuyết Sơn mở ra, các thiên kiêu của Sở Vực tụ lại, cũng không có phần của hắn...
Thẳng đến về sau, Vạn La Viện thủy chung không thiết lập vị trí Trúc Cơ đại đệ tử, Tiêu Trường Thanh cảm thấy cơ hội, liền tập trung tinh thần, muốn đoạt vị trí này đến Băng Âm Cung, bởi vậy ở trong môn chọn tới chọn lui, rốt cục từ trong một đống lớn lão đầu trung niên, tìm được một Trúc Cơ trẻ tuổi, chuẩn bị đưa hắn đến Vạn La Viện, tiếp nhận cơ duyên của Vạn La lão quái.
Cũng bởi vậy Lãnh Tử Viêm mới nhận được Tiêu Trường Thanh ban thưởng bí dược, tẩy luyện Đạo Cơ, Đạo Cơ màu xanh trung phẩm tăng lên tới màu đỏ trung phẩm, sau đó được Vạn La lão quái đáp ứng, tiến vào Vạn La Viện.
Chỉ là sau khi đi vào, Lãnh Tử Viêm mới phát hiện, sự tình xa xa không có thuận lợi như mình nghĩ, Vạn La lão quái không hề dụng tâm chỉ điểm mình, pháp quyết nên cho thì cho, nên chỉ điểm tu hành thì chỉ điểm, thậm chí an bài mình tiến vào Ngộ Đạo Viện, nhưng hắn vẫn không quá để ý mình, bộ dạng ta không rãnh.
Ngược lại là hạ nhân Bách Thú Tông trong truyền thuyết đã mất đi cơ duyên, mỗi ngày ở trong Vạn La Viện quét rác kia, lại thường xuyên bị Vạn La Lão Tổ lo lắng nhìn chăm chú, cho thấy hắn ở trong mắt vị Kim Đan lão tổ này được coi trọng rất lớn...
Trong nội tâm Lãnh Tử Viêm cực kỳ khủng hoảng, hắn biết cơ hội Trúc Cơ đại đệ tử của Vạn La Viện đến không dễ, sợ Vạn La lão quái cải biến tâm ý, lần nữa thu hạ nhân kia làm đệ tử, cướp đi cơ duyên của mình. Cho nên hắn giựt giây một vài đệ tử Vạn La Viện, thường xuyên ở xung quanh Phương Hành nói lời châm chọc, thậm chí còn an bài một lần mình “cứu người”, là muốn nghĩ cách khuyên Phương Hành ly khai.
Nhưng lại bị Phương Hành vạch trần ý đồ, xấu hổ thì đừng nói nữa, thậm chí để cho Lãnh Tử Viêm thẹn quá hoá giận.
Nếu như không phải kiêng kị Vạn La Lão Tổ trách tội, hắn thậm chí muốn một chưởng đánh gục hạ nhân kia.
Bất quá cũng may, một tháng sau, hạ nhân kia rốt cục ly khai.
Trong một đêm tối, Phương Hành một mực quét rác lặng yên ly khai Vạn La Viện, tiến vào trong núi tuyết mênh mông.
Giờ khắc này, Lãnh Tử Viêm mừng rỡ như điên, mà Vạn La lão quái thì thở dài.
- Hắn rốt cục kéo không nổi sao?
- Tiểu quỷ này rốt cục buông tha sao?
Tâm tình của hai người không đồng dạng, lại có ý nghĩ giống nhau.
Chính là Phương Hành rốt cục buông tha kiên trì, ly khai Vạn La Viện.
Phương Hành xác thực là ly khai Vạn La Viện, bởi vì hắn cảm giác mình một mực quét rác như vậy, quét đến vạn năm cũng chưa chắc có thể hiểu ra môn thần thông kia. Cái gì “Âm Dương nghịch chuyển, Thủy Hỏa chung tế”, quả thực là giày vò người. Ở trong đầu không ngừng nghĩ, không ngừng nghĩ, nhưng chả có tác dụng gì cả.
Thậm chí bởi vì suy nghĩ quá sâu, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.
Đạo lý khó ngộ!
Tình huống như vậy, thẳng đến có một ngày, hắn chợt nhớ tới một câu.
Đó là khi hắn tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, trong óc vang vọng một câu: Đạo ở chân thật, đạo không phải vô căn cứ!
Lúc ấy không hiểu ý tứ của những lời này, cũng tiện tay ném qua sau đầu, nhưng hôm nay bởi vì cảm ngộ không được cái gọi là “đạo lý”, tinh thần cả người khô kiệt, Phương Hành lại đột nhiên nghĩ tới những lời này.
Đúng vậy, đạo lý là cái gì?
Có thể coi là cơm ăn sao?
Chẳng lẽ mình không ngừng nghĩ cái gì là Âm Dương nghịch chuyển… có thể minh bạch đạo lý này?
Cút con mẹ nó đi!
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới chết cũng không hiểu cái gì!
Cho nên sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Phương Hành ném cây chổi, hơn nửa đêm rời đi.
Hắn cảm giác cách làm của mình trong một tháng này sai rồi.
Có lẽ có người có thể sử dụng loại phương pháp này ngộ đạo, nhưng không thích hợp mình.
Với hắn mà nói, thấy được, lấy được mới là đạo lý, chân kim bạch ngân mới là đạo lý, rượu ngon mỹ nhân mới là đạo lý, tựa như lúc tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên nghe được câu nói kia: Đạo ở chân thật, đạo không phải vô căn cứ, chân thật mới là đạo lý, tồn tại mới là đạo lý, phàm là coi vô căn cứ, khoác lác nói suông như đạo lý, cái kia quả thực là người ngu.
Cho nên hắn ly khai Vạn La Viện, không phải buông tha, mà là muốn dùng phương pháp của mình, đi tìm đạo lý của mình.
Mà phương pháp tìm kiếm này là...