Hoắc Cẩn Minh nhận thấy mùi nguy hiểm xung quanh người Phong Thanh Dương, cậu ta không ngừng hoảng hốt liền chạy nhanh lại chiếc siêu xe ngồi vào trong đóng cửa lại.
Một khung cảnh hỗn loạn của hai chàng trai trẻ diễn ra, thật sự mà nói khi Phong Thanh Dương anh tức giận thì cũng chẳng quan tâm đến những lời nói bên ngoài mà chỉ cần đến làm sao để dập tắt cơn giận trong lòng.
Phong Thanh Dương đứng phía ngoài đập cửa miệng liên tục nói.
“Hoắc Cẩn Minh, cậu mở cửa ra cho tôi”
“Phong Thanh Dương, cậu bình tĩnh lại, có gì từ từ nói”
Phong Thanh Dương một tay vẫn cầm bó hoa một tay liên tục đập cánh cửa khuôn miệng liên tục gọi tên của Hoắc Cẩn Minh khiến người ngoài nhìn vào khó có thể thoát khỏi sự hiểu lầm giữa hai người với pha tỏ tình cuồng bạo.
“Phong Thanh Dương cậu bình tĩnh lại đi, vậy có muốn tiếp tục kế hoạch tiếp theo không?”
Hoắc Cẩn Minh nói như vậy khiến anh cũng có chút suy nghĩ sau đó dừng hành động của mình, anh đưa ánh mắt như lửa đốt về phía Hoắc Cẩn Minh qua cánh cửa vào bên trong xe.
“Mở cửa”
“Được rồi”
Ngồi vào ghế phụ thì Phong Thanh Dương nói.
“Kế hoạch tiếp theo là gì? Cậu mà còn lừa tôi nữa...”
“Yên tâm, lần này đảm bảo”
Ở trên một căn phòng cao của khu chung cư Trần Anh Thư nhìn thấy một cảnh của hai người dưới đường chỉ biết lấy tay vỗ chán, nếu hồi nãy cô nhận hoa từ anh thì không biết bây giờ còn mặt mũi nào gặp mọi người khi biết một tổng tài như anh lại làm mấy trò cười đó.
Vậy là kể từ khi đó ngày nào mở của ra cũng đều nhận được rất nhiều đồ ăn vặt, từ trà sữa, socola, bánh kẹo...
“Anh Thư, ngăm lắm ớ...cậu không ăn thật sao?”
“Không ăn”
Ngồi ở trên giường Lâm Yến Chi cầm hộp socola bóc ra rồi ngồi ăn ngon lành, những đồ này mồi lần được gửi đến đều có bức thư sến súa của Phong Thanh Dương anh kèm theo, vẫn còn giận lắm cô không đụng đến đồ ăn một chút nào.
Lâm Yến Chi nhìn Trần Anh Thư ngồi lạnh lùng bấm máy tính thì nói tiếp.
“Vậy mình ăn hết nha”
“Cho cậu hết đấy”
“Ôi thật sao?” Hai mắt Lâm Yến Chi sáng lên “Như thế này mình lại muốn cậu cứ dỗi người yêu mãi cũng được”
“Người yêu cáu gì chứ” Trần Anh Thư không ưng ý với câu nói hồi nãy của cô bạn mình, vô hướng ánh mắt nguy hiểm quét qua người Lâm Yến Chi một cái khiến cô bạn nào đó cười trừ một cái rồi nhẹ giọng.
“À không? Nhưng mà mình thấy anh ta thành tâm xin lỗi cậu như vậy, cũng đã nửa tháng nay ngày nào cũng gửi đồ ăn cho cậu mà cậu không hồi âm gì có phải là hơi...”
Nói đến đấy thì Lâm Yến Chi gãi đầu không muốn nói tiếp, mà cái câu cô định nói ra là sao cậu lại vô tâm như vậy, ít ra cũng để người ta biết mình như thế nào chứ cứ mãi để anh ôm hi vọng cũng không nên.
Trần Anh Thư lạnh giọng thản nhiên nói.
“Mình cũng đâu có bắt anh ta phải làm như vậy, đó là do anh ta tự nguyện”
“Cậu! Asssh...” Lâm Yến Chi thở dài rồi lại bỏ đồ ăn vào miệng “Cậu cứng đầu quá rồi, anh ta có hơi đáng thương rồi...”
Đến giờ đi ngủ, căn phòng chỉ còn lại thứ ánh sáng của máy tính chiếu lên hình bóng nhỏ nhắn của Trần Anh Thư, còn cô bạn thân nào đó đã nằm ngủ từ lâu.
Cô nghảnh đầu nhìn cái tướng ngủ đàn ông của cô bạn rồi khẽ mỉm cười, đang định tắt máy tính đi ngủ thì lại có thông báo tin nhắn từ tài khoản của chiếc điện thoại nhỏ bên cạnh, cô có hơi bất ngờ nhưng rồi lại thấy một loạt thông báo đến nữa.
Hai mắt cô ngờ vực nghĩ thầm. Chẳng lẽ ai đó gửi nhầm vào tài khoản của cô! Trần Anh Thư nhấn vào để kiểm tra thì cái tên khách hàng gửi đến là Phong Thanh Dương.
“Anh ta có ý gì đây?” cô nói thầm.
Mỗi một thông báo đều bắn vào tài khoản cô số tiền không ít và kèm theo lời nhắn.
[Anh Thư, hôm nay anh nhớ nhớ em]
[Anh Thư ơi, mở chặn cho anh đi]
[Nếu em không đồng ý thì đêm nay anh sẽ đến nhà tìm em]
[Đừng như thế nữa có được không?]
[Em, yêu em]
[Mai anh sẽ mua thêm nhiều đồ ăn nữa cho em]
Không ngờ cô đã chặn rồi mà anh còn nghĩ ra cách này để liên lạc với cô, rất muốn nhắn lại gì đó nhưng rồi cô lại chần chừ với nút chặn kia, vừa mới mở chặn là rất nhiều cuộc gọi nhỡ, trên màn hình điện thoại nhanh chóng hiện lên số máy đang gọi đến.
Cuối cùng thì cô bắt máy. Giọng nói đầu dây bên kia khàn đặc, nghe không rõ câu từ nhưng cô cũng đủ biết rằng anh đã uống rượu.
“Cuối cùng em cũng nghe máy anh rồi, em...em tha thứ cho anh rồi sao?”
Đang trong cơn say nhưng anh cũng không thể giấu được nỗi vui mừng.
“Ai tha lỗi cho anh chứ. Từ mai anh không cần làm như vậy đâu, mấy đồ ăn đó tôi không ăn đâu”
Tiếng nấc cục vang lên anh nói “Không sao? Chỉ cần em tha thứ cho anh thôi, thì anh...”