Phong Thanh Dương đang định nói gì đó nhưng rồi đầu dây bên kia lại im lặng khiến cho cô có chút khó hiểu mà nhíu mày, tiếng thở nhẹ cùng với tiếng động cơ xe lại vang lên.
“Anh uống rượu mà lại lái xe sao?”
Bây giờ đây gương mặt cô không thể thoát được sự lo lắng. Tuy giận thì có giận thật đấy nhưng mà nếu chuyện gì xảy ra nguy hiểm đến mạng người thì cô cũng không trơ mắt ra nhìn được.
“Ừm...anh....đi tìm em...” nói xong anh lại nấc cục.
Tiếng động cơ xe rầm rầm vang lên truyền qua điện thoại khiến Trần Anh Thư cũng có thể đoán được là Phong Thanh Dương đang đi với tốc độ như thế nào, giọng nói thì đã say khướt.
“Phong Thanh Dương, đừng đi xe với tốc độ cao như thế?”
Lúc này cô có hơi sợ rồi, không nghĩ là anh lại hành động như vậy. Nếu có xảy ra chuyện gì bất trắc thì lương tâm cô sẽ hối hận.
Trong lòng cô cuộn trào lên một nỗi lo bất tận không thể nào tả nổi. Cô vẫn chờ đợi câu trả lời từ anh thì đột nhiên trong điện thoại lại truyền ra tiếng động ồn lớn của chiếc xe ô tô, lúc này tâm trí của cô thật sự đã hoảng loạn hoàn toàn, miệng nhỏ gấp gáp gọi tên anh.
“Phong Thanh Dương, Phong Thanh Dương đã có chuyện gì xảy ra rồi”
Không có một tiếng hồi âm nào mà thay vào đó câu trả lời lại cô là một tiếng nổ lớn chói tai.
“Alo, anh đùa như vậy không vui đâu! Đừng giỡn nữa được không? Anh có nghe thấy không?”
Vừa nói cô vừa kích động mà đứng phắt dậy, chưa có lúc nào cô mong anh sẽ lừa dối cô như lúc này. Đầu dây bên kia im lặng hẳn chỉ còn tiếng nói của cô vọng lại khiến cô chỉ ước ngay lúc này có thể chui qua điện thoại xem tình hình bên kia như thế nào.
Không chần chừ được nữa Trần Anh Thư liền chạy nhanh ra khỏi khu chung cư để tìm tung tích của anh. Hồi nãy khi nghe điện thoại, theo như suy đoán của cô anh đi với tốc độ khá nhanh thì chắc chắn trên đường không mắc chướng ngại vật gì là sẽ chạy xe trên đường lớn.
Đúng rồi.
Điện thoại cô và anh cũng đang còn kết nối, anh đi ô tô sẽ bật vị trí lên, như có một tia hi vọng nào đó cô liền mở điện thoại lên kiểm tra vị trí của anh cũng không quá xa nơi đây.
Thì ra hồi nãy Phong Thanh Dương nói với cô là anh sẽ đến tìm cô cũng không có nói dối. Trần Anh Thư nhanh chóng đi theo vị trí trên bản đồ cuối cùng là đứng chôn chân tại chỗ trước một chiếc xe ô tô bên lề đường trong tình trạng đâm vào cây cột méo mó đang bốc khói dữ dội.
Đôi tay cô run run vô tình làm rơi chiếc điện thoại xuống đất, đỉnh đầu nóng lên, lòng cô nhiều cảm xúc lẫn lộn. Nhìn biển số xe quen thuộc ấy của anh mà ánh mắt cô dòng lệ trực chào.
“Phong Thanh Dương”
Trần Anh Thư gọi lớn tên anh sau đó nhanh chóng chạy đến mở cửa chiếc xe ra, bên trong xuất hiện một người đàn ông ngủ quan tương xứng ngồi bất động được phủ bởi lớp máu đỏ tươi chảy từ trên đỉnh đầu dọc xuống ướt đẫm hết áo.
Biết được người trước mặt mình là Phong Thanh Dương anh, cô cảm thấy tim mình như hàng nghìn con dao găm nhỏ thi nhau đâm vào, cảm giác đau đớn đến nghẹt thở.
“Tại sao tại sao một người như anh lại có lúc ngu dốt như vậy!”
Cô tiến tới ôm chặt lấy anh không một chút chần chừ, máu từ gương mặt của anh nhem nhuốc dính vào gương mặt nhỏ của cô.
Vốn cái cơn giận kia của cô cũng đã nguôi ngoai từ lâu, chỉ là cô chưa chấp nhận lại anh được mà thôi. Đột nhiên phía tay nhỏ của cô có giọt nước nóng ấm lăn xuống thì mới bất giác nhận ra bản thân đã khóc từ bao giờ.
Người trong xe cử động, anh hướng khuôn mặt đầy máu của mình lại phía cô, thấy cô gái nhỏ nào đó ôm mình khóc anh cảm thấy có chút ấm áp trong lòng nhưng cũng không nỡ nhìn cô đau khổ. Phong Thanh Dương đưa bàn tay to lớn lên vòng qua xoa lưng cô.
“Anh vẫn chưa chết” anh nói nhỏ vỗ về cô.
Cứ nghĩ Trần Anh Thư nhìn thấy anh vẫn còn tỉnh thì sẽ nín ai ngờ lại càng khóc to hơn như muốn chuốc hết nỗi lòng của mình ra ngoài, chưa có khi nào cô sợ mất đi một người như thế, cô vừa mừng vừa giận đưa đôi tay nhỏ đấm nhẹ vào lồng ngực anh.
“Huhu, em còn tưởng anh chết rồi. Tại sao anh lại đối xử với em như vậy! hic hic”
Cô gái nào đấy tuyệt tình với anh bây giờ lại trắng trợn trách móc ngược lại anh cơ. Dù vết thương kia dày vò thân thể nhưng biết cô đã tha thứ cho mình thì anh vui mừng mà ôm cô.
“Ngoan, anh chưa chết được. Vẫn còn đủ sức yêu em mà...”
Cô thút thít khóc lóc, trong giây phút như thế này cô mới có thể nhận ra bản thân mình cũng yêu anh, cô không thể mất anh, chỉ cần rời xa thôi cũng đủ nhớ rồi.