Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi

Chương 89: Chương 89: Chăm bệnh nhân (2)




Trần Anh Thư trước câu hỏi chất vấn ấy của Phong Thanh Dương cô không nói gì mà chỉ quay mặt đi, khuôn miệng của cô hơi nhếch lên cười nhẹ như đang giấu cảm xúc gì đó.

Cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh, không phải vì cô sợ anh, cũng không phải vì muốn tránh né mà thật sự là do khuôn mặt anh lúc này trông rất buồn cười, hai mắt thâm quầng như gấu trúc đã thế miệng còn sưng lên một cục như bị ong đốt.

“Em...em tránh né anh sao? Còn giận anh à”

“Hả, em không có”

Thấy anh nói như vậy cô liền quay lại nhìn anh rồi bất giác cô bật cười, lông mày anh nhíu lại khó hiểu.

“Anh bị thành ra thế này mà em còn cười!”

Trần Anh Thư Không cảnh giác lại bị một tay to lớn của Phong Thanh Dương kéo lại khiến cô ngã nhào vào ngồi lên chân của anh, cô hơi hoảng hốt nhìn xuống nhưng cũng may là Không phải đang ngồi lên chân bị gãy.

“Này! anh đang bị thương đấy làm như thế không hay đâu”

Cô vừa cảnh báo xong thì đã thấy anh đưa gương mặt của mình lại hít một hơi mùi thơm cơ thể của cô, ánh mắt anh thăng trầm không rõ cảm xúc, tay anh đặt lên eo của cô không có dự định muốn để cô rời khỏi.

Trong một giây phút nào đó cô dường như siêu lòng, tim cô đập nhanh đến khó thở, gần gũi sau bao nhiêu ngày xa cách cảm xúc dồi dào, đứng trước anh cô chỉ biết bản thân mình rung động.

Trong một phút giây nào đó cô cảm thấy người đàn ông của mình cũng có những lúc yếu lòng như thế này, trong một phút giây nào đó cô lại nhận ra mình đã yêu...yêu anh mất rồi.

“Trần Anh Thư, khi anh biết được em đã tha thứ cho anh, anh vui lắm em biết không?”

Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô, ôm cô thật chặt rồi vùi đầu vào ngực cô. Nhìn lại hoàn cảnh hiện đại cô cảm giác anh giống như một đứa trẻ con vậy, nhưng mà bù lại được cái vẻ đẹp trai kia thì cũng coi như chấp nhận được.

“Em...”

Cô đưa đôi tay thon dài lên sờ vào tóc của anh, miệng nhỏ nói được một câu nhưng rồi vì cảm xúc bao trùm nên những lời nói tiếp theo đều khựng lại.

Cô khẽ cử động người trong lòng anh rồi gỡ tay anh ra nhảy tọt đứng xuống sàn nhà. Phong Thanh Dương đưa ánh mắt hụt hẫng nhìn cô, biết được đối phương đang nghĩ gì cô liền giải thích.

“Phong, anh đang bị thương, em ngồi như vậy sợ anh sẽ đau”

“Anh Thư”

Đột nhiên giọng nói của anh lạnh lùng hẳn khiến cô có chút không quen, giọng điệu có hơi bất ngờ cô liền trả lời anh.

“Hả...sao...sao thế”

“Chúng ta hẹn hò lại nhé”

Trần Anh Thư có hơi khó hiểu về câu nói ấy của anh, chẳng phải hai người đang ở mối quan hệ ấy sao? Phong Thanh Dương lại tiếp tục nói.

“Có được không?”

Giọng nói có chút gấp gáp nhưng cũng thật chân thành, cô gái gật đầu với anh, thấy vậy Phong Thanh Dương mỉm cười nhẹ. Đột nhiên không khí giữa hai người trở nên yên lặng hẳn, đang không biết phải nói gì thì cô lại nghĩ ra một điều.

“Anh chờ chút lát, để em ra siêu thị mua ít đồ về tẳm bổ cho anh”

Anh còn chưa nói một câu đồng ý thì cô gái nhỏ nào đó đã nhanh nhẹn chạy tót ra ngoài cửa mất rồi, anh nhìn theo bóng dáng của cô có chút tinh nghịch nhưng lại thật đáng yêu.

Trần Anh Thư đi ra đến cổng bệnh viện. Cô nhìn ngó xung quanh rất nhanh đã tìm thấy một siêu thị lớn. Cô nhanh chóng đi đến siêu thị, vốn từ đầu chỉ nghĩ mua vài đồ cần thiết nhưng sau khi bước ra quầy thanh toán là một giỏ chất đầy những đồ ăn, trái cây.

Thanh toán xong cô cầm bịch đồ trên tay nặng trĩu, trong lòng lại nghĩ đến người đàn ông kia chân cô vội sải bước mà đi nhanh hơn. Vừa mới bước vội được vài bước thì đột nhiên túi đồ trong tay cô rơi xuống đất, trái cây cũng lăn vương vãi khắp nơi.

Trần Anh Thư có hơi bất ngờ, hình như là bản thân vừa mới đụng trúng một người nào đó thì phải, vừa cúi xuống nhặt lại đồ khuôn miệng nhỏ vừa liên tục không quên nói những lời xin lỗi với người kia.

“Con có sao không?”

Trần Anh Thư ngước lên nhìn, lọt vào trong tầm mắt cô là hình ảnh một người phụ nữ ăn mặc rất sang trọng, tóc bà búi cao lịch sự, gương mặt hiền hậu. Mới nhìn sơ qua cô đã đoán được bà cũng tầm ngoài 40 tuổi rồi, nhận ra người hồi nãy mà cô vừa đụng trúng đang ở trước mặt mình cô liền trả lời.

“Dạ con không sao! Bác có sao không?”

Bà lắc đầu, định cúi nhặt giúp cô tiếp.

“Bác cứ để đấy con nhặt cho”

Chất giọng thanh thoát, cô đứng dậy đến đỡ người kia đứng lên, bà quay lại nhìn cô ánh mắt không chớp lấy một cái, cả cơ thể như bị đóng băng tại chỗ.

“Con...”

Cô thấy người kia phản ứng có chút kì là liền hỏi.

“Bác sao thế ạ, có bị thương chỗ nào không? Hay để con đưa bác đến bệnh viện” giọng nói cô có chút nhẹ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.