Phong phu nhân chạy đến trước một vị bác sĩ già trên tay cầm một tờ giấy gì đó, bà gấp gáp hỏi.
“Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?”
Vị bác sĩ kia sau khi nhìn thấy bà ông ta quét qua một lượt rồi tỏ vẻ kính cẩn trả lời.
“Phu nhân, con trai bà đã qua cơn nguy kịch. Do tai nạn va đập khá mạnh nên chân cậu ấy bị gãy, chấn thương phần tay và xơ xác nhẹ phần đầu nhưng cũng không nghiêm trọng gì đến bộ phận bên trong cả”
Ai nấy nghe xong kết quả cũng không khỏi bất ngờ, ngay chính cả cô cũng vậy, không nghĩ là anh lại bị thương nghiêm trọng đến như thế. Trần Anh Thư nghĩ đến lúc mình đỡ Phong Thanh Dương đi ra khỏi xe không thấy anh có biểu hiện gì của đau chân thì mới ngờ ngợ ra.
Đang trong lúc cảm xúc dâng trào vừa mừng vừa giận thì có một giọng nói khàn khàn vang lên.
“Bác sĩ, con trai của tôi gãy chân như vậy sau này có sinh được con không?”
Nghe được câu nói đó Trần Anh Thư và Hoắc Cẩn Minh đứng bên cạnh cũng muốn trầm cảm theo Phong lão gia. Vị bác sĩ kia nghe Phong lão gia hỏi vậy liền trả lời.
“Ông yên tâm, con trai ông thể lực rất tốt chắc chắn sẽ không sao, chỉ là bị gãy chân thôi không liên quan gì đến những bộ phận khác”
“Được rồi, như vậy là tốt”
Có vẻ như Phong lão gia và Phong phu nhân còn lo lắng về vấn đề đấy cho con trai của mình hơn cả cơ nghiệp. Nghĩ đi nghĩ lại mà cũng đúng, dù sao thì Phong Thanh Dương Anh cũng đã 27 gần 28 tuổi, đã đến tuổi lập gia đình không lo lắng thì làm sao được.
Vị bác sĩ kia nói gì đó với Phong lão gia và Phong phu nhân rồi cô thấy Phong lão gia đi theo bị bác sĩ kia còn Phong phu nhân thì dẫn cô và Hoắc cẩn Minh đi thay đồ trước khi thăm bệnh nhân.
Mặc bộ đô dành cho những ngươig đi thăm bệnh nhân kín mít cơ thể, đầu cô cũng được bao bọc bằng chiếc mũ trùm đầu, tóc được kẹp gọn vào bên trong chiếc mũ.
Vì Phong Thanh Dương được nằm ở phòng VIP nên bọn họ phải đi bằng thang máy đến chỗ anh.
Giây phút cánh cửa phòng vip mở ra đập vào mắt cô là hình ảnh của Phong Thanh Dương một chân bó bột, đầu quấn băng, cơ thể cũng không có mặc áo mà thay vào đó là những miếng bông băng y tế khắp nơi trên thân thể, trên cánh tay, miệng của anh vì va chạm mà cũng sưng vều lên, mắt thì thâm quầng trông vừa buồn cười vừa tội.
Có vẻ như trước khi xảy ra tai nạn anh cũng không hay chăm sóc sức khỏe lại thức khuya nên mới thành nha thế này, Phong phu nhân đi đến bên giường bệnh trước, sau đó đến cô và Hắc Cẩn Minh theo sau.
Phong Thanh Dương nhìn thấy mọi người có hơi cử động cơ thể, ánh mắt tìm ánh mắt của cô.
“Phong Thanh Dương, Con đau lắm không? tại sao lại ra nông nỗi như thế này!”
Miệng anh vì đau nên cũng không thể nói ngay được mà phải từ từ mới có thể phát ra âm thanh.
“Mẹ...con không sao”
“Bị thành ra như thế này rồi còn bảo là không sao? đợi con khỏi bệnh đi rồi biết tay với mẹ”
Bà tuy trách móc vậy thôi nhưng thật ra cũng thương con vô cùng, nhìn thấy tình trạng của Phong Thanh Dương như vậy không kìm lòng được chất giọng có hơi khác thường, tay run run sờ lên vết thương của anh.
“Lớn bằng này tuổi rồi còn để mẹ lo lắng như vậy”
“Mẹ, con không sao thật mà”
Trần Anh Thư nhìn thấy bà kích động như vậy cô liền đến bước đến bên cạnh đưa bàn tay nhỏ đặt lên vai bà nói một lời an ủi.
“Bác gái. Dù sao anh ấy cũng đã qua cơn nguy hiểm rồi mà”
Nói xong cô mới nhận ra từ nãy đến giờ ánh mắt của ai đó luôn nhìn chằm chằm vào mình, anh nhìn cô, cảm giác khoảng cách giữa hai người có chút khác đi thì phải.
Đột nhiên phía ngoài có tiếng mở cửa và bước chân Phong lão gia, ông vừa mới đi làm thủ tục nhập viện cho anh liền đến đây ngay, nhìn thấy ông cô lễ phép cúi người rồi bước sang một bên để ông lại gặp con trai mình.
“Ba...”
Khuôn mặt Phong Thanh Dương nhăn như khỉ được Phong phu nhân đỡ ngồi dậy, Phong lão gia nhìn anh rồi cất giọng khàn đặc.
“Thằng con trời đánh, đi xe kiểu gì mà ra nông nỗi này...Suýt chút nữa thì ba mày mất cơ hội làm ông rồi”
“Ông, bình tĩnh”
“Bà tránh ra”
Trần Anh Thư và Hoắc Cẩn Minh đứng bên ngoài nhìn một màn cha con như vậy cũng không khỏi bật cười. Có lẽ vì Phong lão gia lo lắng cho con trai của mình quá nên mới nóng nảy như vậy thôi.
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
Sau một hồi lâu mọi người ở lại thăm bệnh nhân có ý định rời đi thì Phong Thanh Dương ho nhẹ bài cái rồi nói.
“Khụ khụ. Trần Anh Thư, em ở đây với anh một lát đi”
“Hả...ở lại”
Cô nghe nói như vậy có chút chần chừ, mọi người như biết ý ra ngoài đóng cửa lại, thấy vậy cô tiến lại giường, anh nhàn nhạt nói.
“Em định bỏ người bệnh lại một mình như vậy sao?”