Sau khi vị tiểu thư kia rời đi, hai người đi ra phía ngoài cũng là lúc bữa tiệc đêm kết thúc. Không nói không rằng anh đã kéo cô đi thật nhanh ra phía xe của bọn họ, vì cô đi giày cao gót bước đi có chút khó khăn mà liên tục va vào nhau tạo nên tiếng động cồm cộp.
“Anh Phong, đi chậm một chút. Chân em đau quá”
Bây giờ lời nói của cô đối với nhanh lại như gió thoảng qua tai, vốn đã không thể nhẹ nhàng mà còn mạnh bạo hơn. Hồi nãy anh còn ôn nhu với cô vậy mà bây giờ lại biến thành một người thô lỗ hành sự động hết sức cộc cằn.
“Anh...anh bóp tay em đau quá, không nhẹ chút được sao? Em giận đấy”
Phong Thanh Dương mở cửa xe ra đẩy cô ngồi vào trong rồi đóng sầm cửa lại khiến cô giật nảy mình, hai mắt nhắm nghiền lại thật sự quá sợ hãi, bây giờ đây cô lại chẳng để hiểu tâm tư của người đàn ông này, không biết là vì sao lại tức giận như vậy với cô.
Phong Thanh Dương cũng nhanh chóng ngồi lại ghế lái xe của mình, không báo trước với cô một câu mà đã bật xe lên phóng đi với tốc độ rất nhanh, khiến cô một người không có chuẩn bị trước nào ngã ngửa ra sau.
“Anh Phong, đi chậm chút...Có chuyện gì gấp lắm hay sao?”
Trước lời nói của cô anh không những không nghe mà lại phóng xe đi nhanh hơn với tốc độ cao hơn khiến Trần Anh Thư ngồi ở ghế phụ phải choáng váng đầu óc.
Cô nhìn lại phía tay của anh có chút gân xanh nổi lên, khuôn mặt nhìn thẳng kiên định không có ý muốn nói chuyện với cô, sau khi cô đã thích nghi được với tốc độ của chiếc xe thì đột nhiên anh lại phanh gấp dừng xe lại ở lề đường lớn.
Hồi nãy Trần Anh Thư còn chưa kịp thắt dây an toàn bây giờ lại ngã ngửa người lại đường trước, đập đầu vào vô lăng của ô tô khiến nó sưng lên một cục thâm tím, cô tức giận.
“Anh Phong, có chuyện gì thì cứ nói với em, cần gì phải hành tội người ta như vậy? Anh thật là quá đáng”
Trần Anh Thư không chịu nổi nữa cô liền nói ra những câu nói trách tội với anh, cô xoa chiếc chán của mình rồi quay lại đã thấy gương mặt của người đàn ông thật đáng sợ.
“Trần Anh Thư tôi hỏi em”
Giọng nói anh cũng không gắt gỏng vậy mà hành động hồi nãy lại khiến cô phải khó chịu, thấy anh có điều muốn hỏi mình cô liền trả lời.
“Sao?”
“Sợi dây chuyền đó là do em mua sao?”
Anh nghi ngờ hỏi câu hỏi đó khiến lòng cô rạo rực trỗi dậy một cảm giác khó tả. Hóa ra ngay chính người đàn ông mà cô yêu nhất cũng có thể nghi ngờ, hóa ra là về chuyện sợi dây chuyền đó anh mới đối xử với cô hung hăng như vậy, lấy lại bình tĩnh cô vẫn trả lời.
“Sợi dây chuyền đó đã có khi em còn rất nhỏ”
“Vậy tại sao tôi chưa thấy em đeo bao giờ? Em có chuyện gì giấu tôi sao?”
Phong Thanh Dương càng ngày càng quá đáng hỏi những câu gây sát thương như vậy, lòng cô như có một ngọn lửa hừng hực bùng cháy, nỗi uất ức bỗng trở thành những giọt nước mắt nghẹn ngào nhưng khuôn miệng nhỏ lại cứng rắn nói.
“Phong Thanh Dương, chẳng lẽ anh nghĩ em là con người đó sao? Lại đi lấy trộm đồ của người khác? Đúng...Em thừa nhận với anh em lại trẻ mồ côi không cha mẹ sinh ra ở trong cô nhi viện, nhưng mà dù em có sắp chết đói đến nơi em cũng không bao giờ đi làm những chuyện đáng xấu hổ đó đâu!”
Gương mặt anh trở nên trầm ngâm nhìn cô. Còn cô bây giờ vì xúc động mà những giọt nước mắt đã lăn dài trên má, khi biết người mình yêu thương nhất lại không thể tin tưởng mình, cô gằn giọng nói tiếp.
“Cuộc đời của em vốn chẳng có người thân, em là một con người không nhà, một người chẳng biết đến cái hạnh phúc gia định là như thế nào...cứ nghĩ anh đã là bến đỗ của cuộc đời không ngờ là do em ngu ngốc, đó em nhìn lầm người...”
Nghe cô nói những người đó anh có chút động lòng cất giọng khàn khàn “Trần Anh Thư không phải là do anh không tin tưởng em nhưng dù sao cũng cần phải hỏi cho rõ ràng?”
“Anh muốn rõ ràng sao? Em nói cho anh biết lại một lần cuối cùng là sợi dây chuyền này đã có khi em được đưa vào cô nhi viện, em không nghĩ là mình có thể đi lấy trộm của ai, em không phải con người đó, anh có hiểu không?”
Nói xong được những lời nói đó mắt của cô cũng đã đỏ hoe lên, những nỗi khổ tâm đè là nặng lên đôi vai của cô gái nhỏ. Không biết là lương tâm anh nghĩ gì mà lại làm tổn thương đến cô một lần nữa, lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô nói.
“Thanh Dương...hay chúng ta chia tay đi!”
Trong lúc tức giận không ai chịu nhường ai lại nghe cô nói như vậy khiến cho máu nóng của anh nổi lên.
“Em muốn vậy sao?”
“Đúng, em mệt rồi”
Nói xong cô không một chút do dự mở cửa xe rời khỏi, còn anh thì chẳng có ý ngăn cản...1