Trần Anh Thư bước xuống xe trong bộ váy xinh đẹp nhưng lòng cô bây giờ đây lại như một mớ hỗn độn không thể biết được mình sẽ phải làm gì. Cô không muốn nhân phẩm của mình bị chà đạp, cô không muốn danh dự của mình bị bôi nhọ như vậy.
Phong Thanh Dương vẫn ngồi lẳng lặng trong xe không có một chút động tĩnh gì khi thấy cô rời đi mất, chỉ là hiểu lầm thôi...có đến mức phải như thế này không! Có phải chia tay với anh là sự lựa chọn đúng nhất, quyết định sáng suốt nhất hay không?
Trần Anh Thư không có ý ngoảnh đầu lại, cô bước đi trên đường lớn, trong tay vẫn nắm chặt sợi dây chuyền vốn đã đứt rồi, ánh mắt cô nhạt nhoà đi nghĩ đến nó lại là manh mối cuối cùng để có thể tìm lại người nhà của mình thì cô lại càng quyết tâm hơn.
Một làn gió mạnh từ phía sau thốc tới khiến tóc của cô lay động theo chiều gió, tà váy kẻ sọc khẽ bay lên, đôi mắt đỏ hoe chứa những giọt nước mắt kia đã khô rồi, bờ lưng trần của cô vì lạnh mà run lên.
Chiếc siêu xe của anh phóng nhanh qua cô, giây phút đó cô hướng ánh mắt tới những gì còn sót lại trong tầm mắt là biển số xe đang mờ dần, anh đi thật sao! vốn chẳng có hi vọng gì nhưng cô không dám nghĩ anh lại tuyệt tình đến thế.
Người đàn ông này lúc yêu thì lại đối xử hết mực dịu dàng, ôn nhu như vậy mà khi tức giận lại tuyệt tình dứt khoát đến đau lòng. Trần Anh Thư cúi xuống gỡ đôi giày cao gót ra cầm trên tay, đôi chân trần bước đi trên đường vắng mang nhiều tâm trạng nào nề.
Phong Thanh Dương, anh làm tôi thất vọng quá....! Vậy là giữa chúng ta kết thúc rồi.
Bầu trời đêm buông xuống ngàn ánh sao lấp lánh. Ở trong trung tâm thành phố tại một căn biệt thự rộng lớn, một người phụ nữ trang điểm sắc sảo mặc trên thân mình bộ váy màu đen thiếu vải bó sát tiến vào.
Tất cả người hầu khi thấy cô ta đều sợ hãi cúi đầu, uy lực hùng hổ, khí chất đanh đá bước vào phòng ngủ ném mạnh chiếc túi xách hàng hiệu lêm giường như muốn chút đi cơn thịnh nộ.
“Người hầu đâu!” Giọng gắt gỏng cô ta quát lớn.
Một cô người hầu có thân hình mảnh mai vội vàng chạy vào hớt hãi, trên người mặc đồng phục hầu gái đứng cúi đầu trước cô ta.
“Tiểu thư có việc gọi em”
“Trần Phu nhân, mẹ ta đâu?”
Người hầu kia giọng nói run run như thể chỉ cần lỡ lời một chút là cái mạng nhỏ bị đe doạ rồi.
“Trần Phu nhân có việc nên đi ra người với Trần lão gia rồi ạ”
Cô ta tên là Trần Mỹ Linh lại là tiểu thư duy nhất của Trần Gia, tính tình từ nhỏ được ba mẹ cưng chiều bao bọc vốn đã hống hách ngông cuồng nhưng được cái có nhan sắc nên nhiều đại gia cũng có ý dòm ngó.
“Đi ra ngoài”
“Vâng”
Cô người hầu kia nhanh chóng rời đi, Trần Mỹ Linh vẫn đang còn tức giận vụ việc chạm mặt với Phong Thanh Dương, vốn trong lòng đã khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột về sợi dây chuyền kia.
Phẫn quá Trần Mỹ Linh hất bay hết đồ đạc trong phòng rồi đá bay chiếc túi xách trên giường xuống, tiếng leng keng vang lên trôi nhẹ dưới nền đất thu hút sự chú ý của cô ta.
Trần Mỹ Linh tiến nhẹ đến cẩn thận cầm sợi dây chuyền vẫn còn nguyên vẹn được rơi từ trong túi xách lên, ánh mắt thật sự bất ngờ nhiều lần. Hoá ra khi đến buổi dạ tiệc cô ta có đem sợi dây chuyền bỏ vào túi nhưng quên đeo, khi thấy cô lại vốn nghĩ của mình nên...
“Tại sao nó vẫn ở trong túi mình, rõ ràng cô ta đã lấy rồi cơ mà...Chẳng lẽ thiết kế giống nhau hay sao?”
Sợi dây chuyền hồ ly bằng thạch anh vốn chỉ có những người trong nhà Trần gia mới có thể sở hữu nó, với thiết kế riêng biệt lại không phải là đồ ngoài thị trường có thể làm được.
Hồ ly được xem như là một ý nghĩa biểu trưng cho một triết lý nhân sinh nào đó trong lịch sử Trung Hoa. Trần gia bọn họ cũng quan niệm xem hồ ly là vật phẩm phong thủy, trang sức phong thủy để mang bên mình như một vật có thể hóa giải điều xấu mang lại sức khỏe và tiền tài cho chủ nhân của nó.
Chỉ khi trong nhà có người được ra đời thì sợi dây chuyền mới được cho phép làm ra. Trần Mỹ Linh đứng nhìn chăm chăm vào sợi dây chuyền nằm trên tay mình, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa có một ý nghĩ gì đó loé lên.1
“Cho dù là hàng giả cũng không thể giống đến mức đấy được, huống hồ mình chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra đâu mới là đồ thật...Gia đình này lại đâu có ai đẻ con nít, sao cô ta cũng có một cái y hệt mình như vậy?”
Cô ta đứng trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu rồi nhanh chóng cầm sợi dây chuyền cất cẩn thận vào một chiếc hộp nhỏ, đem đến chiếc tủ khoá lại cẩn thận.
...
“Không có sự cho phép không được vào phòng tôi dọn dẹp, biết chưa?”
Cô ta đứng ở phòng khách nói xong rồi bước đi ngay.