Sau nhiều giờ chấn tĩnh lại cảm xúc thì cô đã thích nghi được với cái drama bản thân là người yêu anh.
Một lúc sau trong căn phòng rộng lớn, không gian yên tĩnh. Đang ngồi ở bàn làm việc nghiêm túc thì người đàn ông nào đó liên tục nhếch mông ngồi sát lại gần cô. Bàn tay anh để lên bàn lâu lâu lại để gần lại tay cô.
Trần Anh Thư tiếp tục gõ rốn vài chữ lên trên máy tính rồi dừng lại, cô quay sang nhìn anh thắc mắc hỏi.
“Tổng giám đốc, anh bị mỏi mông sao?”
“Mỏi mông?”
“Đúng vậy, tôi thấy từ nãy đến giờ anh liền tục cọ mông xuống ghế đấy, nếu mỏi quá anh có thể nghỉ ngơi mà”
Gương mặt anh bây giờ đen xì lại như đít nồi, bị cô nói như vậy khiến cái ý đồ sẽ tiếp cận cô chuyển thành ánh nhìn khó hiểu của cô dành cho anh.
“Em...”
“À ừm...tôi đi vệ sinh một chút được không?”
Cô cũng không để ý lắm tới hành động đó mà nói lảng sang chuyện khác. Anh không nói gì mà chỉ gật đầu. Trần Anh Thư lưu file tài liệu ở trong máy tính lại rồi nhẹ nhàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
Lúc rời đi anh có chút vương vấn về mùi hương của cô, nhìn theo bóng lưng kiều diễm của cô cùng đôi vai nhỏ gợi cảm lòng anh có chút hụt hẫng rồi bỗng trở nên rạo rực. Đôi môi nhếch nhẹ lên như có một âm như tà ác nào đó.
Thời gian làm việc của cô không quá lâu nhưng bây giờ cô rơi vào nhiều vấn đề nên cũng có chút áp lực. Trần Anh Thư đứng trước chiếc gương lớn ở trong nhà vệ sinh nhìn gương mặt của mình thở dài.
Khẽ cúi xuống vặn vòi nước ở trước bồn rửa mặt, dòng nước mát lạnh khẽ chảy xuống tưới vào tay của cô liên tục bắn lên cánh tay những hạt nước li ti như hạt bụi.
Những làn nước nhẹ nhàng được lướt sóng trên khuôn mặt của cô tạo nên một cảm giác thư thái.
Quả nhiên là sau khi rửa mặt cũng vô cùng dễ chịu, nhiều giọt nước vẫn đang còn đọng lại trên khuôn mặt chảy từ đôi mi mỏng trượt xuống sống mũi cao vút mà rọt xuống sàn.
Trần Anh Thư hướng ánh mắt đến lọ sữa rửa tay bên cạnh, ánh mắt như lóe lên một tia rảo hoạt, tuy đã lớn nhưng tâm hồn cũng rất là trẻ con nha...
Sau một hồi hết rửa tay nghịch bọt xà phòng làm đủ trò con bò trong nhà vệ sinh rồi cô mới có ý định ra ngoài làm việc tiếp. Vừa quay lưng định rời đi thì đột nhiên cô hốt hoảng, tay run run chỉ chỏ.
“T...tổng...tổng giám đốc, sao anh lại...vào đây? Đây là nhà vệ sinh nữ mà?”
Anh đã biến thái quá sức tưởng tượng của cô rồi, thấy anh đang tiến lại cô lùi về phía sau rồi cuối cùng cũng trạm cơ thể vào bồn rửa mặt phía sau mình.
“Em đi lâu quá, tôi nhớ...”
“Anh đang nói gì vậy? Mau ra ngoài đi, lỡ người ta biết thì phải làm thế nào?”
Trần Anh Thư đẩy anh lùi về phía sau thì anh lại vồ tới mà ôm chặt cô vào trong lòng. Hai tay anh vòng qua eo nhỏ ôm cô khiến cô phải chống tay của mình về phía sau.
Anh ghé đầu qua phía sau cổ cô như một đứa con nít, tay thì xoa lưng nhỏ, chất giọng khàn khàn quyến rũ nói như thì thầm vào trong tai.
“Em có biết tối qua tôi đã không ngủ được vì em...tôi nhớ em...đừng rời xa tôi”
“Anh...anh...”
“Em...em có yêu tôi không?”
Trời ơi! Cô đang nghe cái quái gì vậy? Lòng cô như nhảy múa, làm ơn có ai đến nói với cô đây chỉ là do ảo tưởng ngu ngốc của cô thôi đi.
Trước câu hỏi đó của của anh cô có hơi sốc không nghĩ là câu nói đó lại được thốt ra từ chính miệng của anh, vẫn chưa chuẩn bị tâm lý từ trước cô không biết phải nói gì mà lắp bắp.
“Hả...chẳng phải...chúng ta chỉ là...chẳng phải ban đầu chỉ là một cuộc dao dịch làm người tình thôi sao?”
“Em trả lời đi, em có yêu tôi không?”
“Chuyện đó....Tôi...không biết....”
Trần Anh Thư cười trừ lấy tay gãy mặt mình. Đặt câu hỏi khó như vậy làm sao cô có thể trả lời được.
Bản thân cô có yêu anh không? Yêu không?
Lúc này chính cô cũng đang nửa ngờ nửa vực về bản thân mình, bây giờ cô mới nhận ra ngay chính mình cũng không biết nữa... Sau những chuyện sảy ra giữa cô và anh có lẽ cũng phải xác định chắc chắn lại.
Đang còn lông bông về chuyện sẽ phải trả lời anh sao cho hợp lệ thì đột nhiên bàn tay to lớn đã luồn xuống đưa tay vào trong áo cô, lúc anh chạm đến vòng eo nhỏ cô cựa người vì khó chịu.
“Anh Thư...em có yêu tôi không? Có yêu không?”
Câu hỏi của anh gấp gáp như sắp không còn kiên nhẫn được nữa...
“Tổng giám đốc...thỉnh thẳng lại”
Muốn nói với anh gì đó nhưng rồi không còn kịp nữa, bàn tay to lớn ở bên trong cơ thể cô đã đẩy chiếc áo ngực lên từ khi nào, anh tham lam bóp lấy nhẹ nhàng từng đợt, hành động cũng không phải là vụng về mà rất là điêu luyện nha...
Trần Anh Thư lắc đầu không tình nguyện, má đỏ lên.