Nhìn thái độ của Tư Kiến Trạch cô cũng thấy có phần nhẹ lòng không quá lo lắng ít ra trên đời này cô vẫn còn hai người anh lo lắng cho mình.
“Anh có gặp anh cả ở Anh Quốc không?” - Đã rất lâu rồi cô chưa gặp lại anh cả, ngoại trừ vài cuộc gọi hỏi thăm ra thì hầu như cô rất ít liên lạc với Tứ Kiến Dương.
“Có, anh ấy nói sẽ quay về sớm thôi” - Tư Kiến Trạch nghiêm túc đáp lời.
“Vậy còn công ty của anh ấy bên đó thì sao có chuyện gì mà anh ấy đột ngột về vậy” - Cô hơi kinh ngạc hỏi tiếp.
“Còn chẳng phải vì hôn sự ngớ ngẫn mà lão ta đặt ra sao, anh cả rất giận còn định gọi hỏi ông ta rõ ràng nhưng cuối cùng anh ấy quyết định quay về Vạn Sương một chuyến” - Nụ cười của anh ta ngày càng tươi khi nhắc đến vấn đề này.
Trong lòng Tư Điềm Hi đột nhiên ấm áp khoé môi cô cũng nở lên một nụ cười nhàn nhạt chỉ là Tư Kiến Dương tính cách đối lập với Tư Uý Minh nếu lần này vì chuyện của cô mà khiến cho họ xảy ra một cuộc chiến nảy lửa như vậy thì cô cũng chẳng vui vẻ gì cô không muốn anh cả phải nhọc lòng vì cô.
....
Tại phòng làm việc của Lôi Duật Thiên ảm đạm chỉ vương vấn chút mùi thuốc lá, hắn nhìn qua sấp giấy tờ trên bàn nét mặt càng sầm tối hơn.
“Tạch” - Cửa phòng mở ra, Tần Triết Viễn cười cười đi vào ngồi xuống rất thoải mái tự rót trà ăn bánh giống như nơi này là nhà của anh ta.
“Nghe nói cậu có tham gia vào vụ kiện của Phó Thiệu Bân à” - Lôi Duật Thiên quay người lại.
“Bạn bè cũ giúp nhau một chút cũng chẳng có vấn đề gì đúng không” - Tần Triết Viễn lau tay rồi nhìn lại Lôi Duật Thiên cười cười nham hiểm khó đoán.
Vài năm trước bọn họ từng là nhóm bạn thân thiết chẳng khác gì anh em một nhà đặc biệt là Phó Thiệu Bân và Lôi Duật Thiên nhưng chỉ vì năm đó Trình Bách Xuyên buôn lậu vũ khí một lô hàng lớn của anh ta bị rơi ra ngoài biển đông khiến cảnh sát nhanh chóng nắm được điểm yếu này mà chèn ép Trình Bách Xuyên cũng rất may Tần Triết Viễn nhanh nhẹn chèn ngang các bằng chứng khác chứng minh lô hàng kia là của một tổ chức buôn hàng ở biên giới hoàn toàn không liên quan gì đến Trình Bách Xuyên và Lôi Duật Thiên nên bọn họ nhanh chóng được xử trắng án. Đường vận chuyển ngoài ba người họ thì chỉ có Phó Thiệu Bân biết, lúc đó Lục Thế Hào đang ở nước ngoài du học nên hoàn toàn không biết việc này đến khi tin tức được đăng tải thì cậu ta mới biết còn lập tức thu xếp bay về Vạn Sương.
Năm đó Tần Triết Viễn đã đến gặp riêng vì thật sự Tần Triết Viễn không muốn tin vụ này liên quan đến người mà họ gọi là anh em bao nhiêu năm qua nhưng sự thật khiến tất cả đều sững sờ và chính miệng Phó Thiệu Bân cũng thừa nhận cậu ta là người làm lộ thông tin cũng là người cài mật thám vào thuyền vận chuyển của Trình Bách Xuyên nhưng cậu ta đánh giá quá thấp Tần Triết Viễn và Lôi Duật Thiên nên mới không làm cho tới mới để Trình Bách Xuyên thoát được một ải như vậy.
Cùng lúc đó Lôi Thị bất ngờ đối địch với Phó Thị một cách dữ dội khiến những người ngoài đều kinh ngạc cũng có một số người lợi dụng thi nhau kích thích hai bên xung đột trên thị trường chứng khoán. Lôi Duật Thiên năm đó chỉ mới hai mươi bảy tuổi nhưng đầu óc thật sự không hề đơn giản còn Phó Thiệu Bân thì lạnh lùng không hề nương tay. Giây phút quyết định thì Phó Thiệu Bân lại chủ động rút lui và hơn một tuần sau thì anh ta quyết định rời khỏi Vạn Sương đi qua Anh Quốc định cư.
Tần Triết Viễn khuôn mặt hơi trầm ngâm không nhìn Lôi Duật Thiên mà nói.
“Cậu vẫn nghĩ hành động năm đó của cậu ta là có lí do chính đáng sao?” - Anh ta lấy ra bao thuốc lá nhìn ra cửa sổ đang mở hít một hơi.
“Phó Thiệu Bân mà tôi biết cậu ta sẽ không bị đần đến mức trở mặt với chúng ta” - Lôi Duật Thiên xoa xoa trán nói lại với Tần Triết Viễn.
“Tôi mong là cậu ta thật sự có lí do” - Tần Triết Viễn không có bất kì cảm xúc nào gương mặt lạnh nhạt siết một hơi thuốc lá nhàn nhạt nói.
....
Buổi tối tại đường D đã hơn tám giờ, Tư Điềm Hi nhận được một tin nhắn lạ nghi ngờ đến đây theo như lời người đó đã nhắn, trong tin nhắn có ghi rất rõ về vụ tai nạn năm đó của mẹ cô và một số bằng chứng cho rằng đó không phải là tai nạn mà là mưu sát.
Người đàn ông đi theo sau lưng cô đột nhiên từ phía sau tóm lấy nhưng thân thủ cô khá tốt đã dễ dàng né được.
“Xem ra mấy người không định nói chuyện tử tế rồi nhỉ” - Tư Điềm Hi lạnh lùng nhìn có hơn ba người đàn ông nhưng bóng tối trong đường hẻm làm cô không nhìn rõ bọn chúng.
“Thất lễ nhưng chúng tôi được lệnh phải chăm sóc Tư nhị tiểu thư một chút” - Gã đàn ông béo bụng kia cười khoái chí tiến lại gần thì bị cô đá mạnh một cái ngã nhào ra sau.
“A...con khốn này..” -Gã béo hét lên giận dữ rồi nhìn qua mấy tên còn lại ý kêu mau bắt cô gái này lại đứng nhìn cái quái gì nữa.