Lưới Tình Hoàng Kim

Chương 30: Chương 30: Cùng nhau




Cái tên này không ngờ cũng có mặt ở đây, tách trà trong tay cô bỗng khựng lại dường như cô đã nhận biết ra điều gì đó ngẩn mặt lên cứ nhìn chằm chằm vào Lôi Duật Thiên.

“Sao thế? Đột nhiên thấy chồng tương lai của mình quá đẹp trai sao?” - Tên này tự luyến tới mức điên rồi, cô nghiến răng hận không thể đá hắn ra khỏi đây.

“Anh cũng có mặt trong dự án xây dựng?”- Cô chau mày nhìn hắn lạnh lùng hỏi.

“Em đúng là thông minh” - Nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông càng rõ, dù nụ cười đó vốn chẳng có ý tốt đẹp gì nhưng cũng khiến người ta say đắm trước nhan sắc đó.

“Lôi Thị vốn không cần tham dự vào bất động sản anh góp cuộc cần mảnh đất này để làm gì vậy?” - Tư Điềm Hi không nhịn được mà cất giọng hỏi hắn.

“Tôi sẽ xem đây là lời quan tâm của em đối với sản nghiệp của chồng mình” - Nụ cười quái dị của hắn khiến cô thật sự muốn hất ly trà trong tay vào mặt hắn...cái tên này đúng là vô sỉ.

“Xem như tôi chưa nói gì” - Tư Điềm Hi nhẫn nhịn, phu nhân Alan cũng vừa bước vào nhìn đôi trai gái ngồi cùng làm bà cũng thấy đẹp mắt.

“Xin chào hai vị” - Phu nhân Alan đi đến cẩn trọng chào hai người rồi ngồi xuống.

“Chào phu nhân” - Hai người gật đầu chào rồi ngồi vào bàn, Lôi Duật Thiên dường như cũng không nghiêm túc với dự án này nên từ khi bắt đầu hắn đã không hề tập chung cũng chẳng lên tiếng chỉ ngồi nhìn Tư Điềm Hi đàm phán với phu nhân Alan.

“Ý tưởng của Tư tiểu thư đúng là rất hay tôi có đánh giá cao về cô...nhưng ở đây khác với phố xá ở Vạn Sương lộng lẫy, tôi phải cân nhắc dù sao nơi này cũng là di sản của chồng tôi” - Phu nhân Alan hiền hoà đáp lời.

“Phu nhân Alan cứ thong thả suy xét tôi nhất định kiên nhẫn chờ câu trả lời của bà” - Cô chỉ cười nhẹ không có ý làm khó hay hối thúc bà vì cô rất rõ mảnh đất này rất có ý nghĩa với bà ấy.

Tư Điềm Hi được phu nhân mời ở lại vài hôm vì đường đi khó khăn cũng khó đi lại nên cô quyết định nhận lời ở lại ba hôm.

“Nếu phu nhân không phiền tôi cũng ở lại vài hôm được chứ?” - Lôi Duật Thiên mỉm cười.

“Tất nhiên rồi mong cậu Lôi không chê nơi này chật hẹp là tôi vui rồi” - Phu nhân Alan rất coi trọng Lôi Gia hôm nay nhìn thấy truyền nhân đời thứ ba nhà họ Lôi bà ấy không khỏi ngạc nhiên vì Lôi Duật Thiên có phong thái xuất sắc hơn nhiều so với tưởng tượng của bà.

Tư Điềm Hi nghe xong muốn tranh luận với hắn nhưng nể mặt phu nhân Alan nên cô đành im lặng, có Lôi Duật Thiên ở đây mọi hành động của cô cũng bị hạn chế. Mục đích đến tận nơi này của Tư Điềm Hi không chỉ có thu mua mảnh đất này mà còn có một số vấn đề khác ở nơi này cô muốn tự mình tìm ra.

Nữa đêm, phu nhân Alan cũng đã đi nghỉ ngơi từ lâu mọi người trong nhà cũng yên tịnh vào phòng nghỉ chỉ có Tư Điềm Hi là khoác một bộ đồ thể thao gọn gàng tóc buộc cao chuẩn bị đi ra ngoài bằng cửa sau.

Tuy nói nơi này là thành phố lớn nhưng nó lại giống với một ngọn núi phóng lớn hơn, cô lấy ra một tấm ảnh và vài dòng chữ trên đó rồi cất vào túi áo đi ra ngoài.

“Tôi còn tưởng là ăn trộm hoá ra là em à” - Lôi Duật Thiên đứng ngay sau lưng khi cô vừa ra khỏi cổng, giọng của hắn khiến cô giật mình.

“Lôi Duật Thiên anh muốn hù chết tôi sao”- Cô đúng là bị hắn làm cho giật mình giống như cái tên này đã đứng chờ sẵn ở đây vậy.

“Có muốn giải thích chút không?” - Hắn nhìn vào cô đánh giá một loạt từ trên xuống dưới.

“Đi tản bộ...không được sao?” - Cô nhướng mày tự tin nói.

“Vậy đúng lúc tôi cũng muốn đi..đi cùng đi dù sao hai người cũng đỡ buồn chán đúng không nào” - Lôi Duật Thiên thuận miệng nói một câu còn chưa thèm nghe ý kiến của cô đã lướt qua đi một đoạn trước.

Tư Điềm Hi và Lôi Duật Thiên đều yên lặng cho đến khi đến trước một ngã ba đường núi, cô chỉ ngừng lại nhìn qua điện thoại một chút rồi nhìn qua người đàn ông bên cạnh.

“Anh chẳng phải muốn biết tôi làm gì sao còn đứng đó làm gì” - Cô đi trước hắn lạnh giọng nói với hắn.

“Không biết mục đích của em là gì nhưng tôi sẽ không hi vọng hôn thê của mình xảy ra vấn đề gì trước ngày đính hôn đâu” - Hắn nhúng vai.

“Đừng lo tôi sẽ không làm anh mất mặt” - Cô hờ hững nhìn hắn nói xong thì quay lưng đi vào trong.

Trước mắt họ là một căn nhà cũ dường như đã lâu rồi không có người ở, cảnh tượng thì rất hẻo lánh nhìn thôi đã phát run rồi.

“Nơi này có vấn đề” - Lôi Duật Thiên đột nhiên kéo tay cô lại nhíu mày nói.

“Sao vậy?” - Tư Điềm Hi nhìn hắn cũng không để ý việc hắn đụng chạm vào mình.

“Một ngôi nhà giữa khu rừng hẻo lánh, em như vậy mà xông vào?” - Hắn liếc qua cô nhìn loạt từ trên xuống rồi nhìn bốn góc nhà cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.