Edit: Phưn Phưn
Sau khi thiếu niên nói xong, cười nhạt một tiếng đầu cũng không quay lại rời đi, Tần Yên tức giận cả người đều phát run.
Cô ta nâng tay lên, dùng sức cắn móng tay, sắc mặt khi thì xanh mét khi thì tái nhợt. Cảm xúc trong đôi mắt không ngừng chìm nổi, tầm mắt nhìn loạn khắp nơi trong phòng y tế.
Không biết qua bao lâu, Tần Yên cuối cùng mới từ từ bình tĩnh lại.
Mà lúc này trên mặt cô ta đã không còn cảm xúc nào khác ——
Trái ngược với vẻ dịu dàng vô hại khi ở trước mặt các bạn học và giáo viên, lúc này dưới đáy mắt Tần Yên lộ rõ vẻ âm u bén nhọn khiến người khác không rét mà run.
Cô ta bước đến ghế ngồi xuống, sau đó lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
Chuông reo hơn mười giây, khó khắn lắm mới nối máy được với đầu bên kia.
"Cậu có chuyện gì, cần phải gọi điện tới ngay lúc này sao?"
Đầu bên kia đè thấp giọng, là Cao Hạo.
Ánh mắt Tần Yên rét run.
Nhưng giọng điệu lại không nghe ra được cảm xúc gì, cô ta chỉ cười khẩy một tiếng, có chút sắc bén chói tai.
"Cao Hạo, cậu là muốn qua cầu rút ván với tôi? Nhưng mà cậu còn chưa có đuổi Tần Khả tới tay đâu, hiện tại đã muốn cắt đứt quan hệ với tôi rồi vậy có quá đáng không?"
"..."
Trong lời nói của Tần Yên rõ ràng mang theo sự tức giận, Cao Hạo liền kinh sợ.
Nghe thấy tiếng, cậu ta dịu dàng thân sĩ giải thích vài câu với người bên cạnh, lúc này mới cầm di động vòng sang bên kia ——
"Bà cô của tôi ơi, là tôi sai được chưa, rốt cuộc cậu có chuyện gì?"
Ánh mắt Tần Yên chợt lóe lên.
"Bên Tần Khả, cậu tìm cớ để tách khỏi con bé đi, sau đó... Sau đó cậu tới phòng y tế một chuyến."
"Đừng vậy chứ."
Đầu bên kia Cao Hạo có chút nóng nảy.
"Vất vả lắm tôi mới tìm được cơ hội để ở cạnh em ấy —— Làm sao có thể tách ra được?"
Giọng Tần Yên lạnh lùng.
"Cậu muốn ở cạnh nó chỉ lúc này, hay là muốn thật sự ở bên nó?"
"Tôi đương nhiên..."
"Muốn ở bên nó, thì cậu nghe tôi!" Ánh mắt Tần Yên lay động, thả chậm ngữ khí, "Tôi có một kế hoạch, cậu tới đây thì tôi nói cho cậu."
Do dự một lúc, Cao Hạo cắn chặt răng.
"Được. Giờ tôi qua đó."
"..."
Tần Yên cười lạnh cất di động.
Từ nhỏ đến lớn, bất luận là diện mạo hay thành tích học tập, Tần Khả luôn tốt hơn cô ta, khi cả hai đúng chung một chỗ, ánh mắt mọi người luôn nhìn Tần Khả —— Đối với cô ta mà nói Tần Khả giống như là lời nguyền, vẫn luôn vẫn luôn quấn lấy cô ta!
Dựa vào đâu mà cái gì nó cũng hơn cô ta!
Thậm chí ngay cả Hoắc Tuấn ——
Tần Yên tức giận hung hăng đá văng ghế ở bên cạnh.
Ngay cả Hoắc Tuấn ngông cuồng tự cao tự đại như vậy —— thiếu niên mà cô ta khổ sở cầu còn không được —— thế nhưng có thể nói ra câu cam tâm tình nguyện làm lốp xe dự phòng cho Tần Khả!
Nếu như vậy.
Đơn giản... Cô ta phá hủy Tần Khả là được rồi.
Vẻ mặt Tần Yên dữ tợn suy nghĩ.
——
"Có người ở đó không?"
Đột nhiên có người gõ của phòng y tế, ngoài cửa là một giọng nữ có chút quen thuộc.
Theo bản năng trong lòng Tần Yên hoảng sợ, vội vàng thu lại nét mặt, lên tiếng: "Vào đi."
Cố Tâm Tình đẩy cửa tiến vào.
Chạm mặt Tần Yên, cô nàng dường như có hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại.
"Xin chào học tỷ Tần Yên."
Tần Yên nhớ rõ cô nàng, là học muội trong lớp Tần Khả, trước đó vẫn luôn ở cạnh Tần Khả.
Nghĩ như vậy, Tần Yên nở nụ cười gượng gạo.
"À, học muội là tới tìm Tiểu Khả? Tối nay em ấy có việc, đã đến chỗ Ban Tin Tức rồi."
"À không phải không phải."
Cố Tâm Tình vội vàng xua tay ——
"Là em để quên áo khoác ở phòng y tế, buổi tối quá lạnh, cho nên lại đây lấy về."
Cố Tâm Tình chỉ chỉ áo khoác ở trên giường, cẩn thận hỏi Tần Yên: "Học tỷ, em vào lấy nhé?"
"Để chị lấy giúp em."
Tần Yên duỗi tay cầm áo khoác lên, quay người lại đưa cho Cố Tâm Tình.
"Cảm ơn học tỷ." Một giây trước khi Tần Yên quay người lại, Cố Tâm Tình nhanh chóng thu lại tầm mắt đang nhìn cái ghế ngã trên mặt đất, cô nàng cười phất tay một cái, "Em về ký túc xá đây, học tỷ gặp lại!"
"Ừ, gặp lại."
"..."
Cố Tâm Tình quay người đi, nét mặt trở nên nghi hoặc. Sau khi ra ngoài, cô nàng không khỏi thả chậm bước chân...
*
Tần Yên bồi hồi đi lại trong phòng y tế hơn mười phút, cuối cùng mới chờ được Cao Hạo lững thững tới muộn.
Cao Hạo vừa vào cửa, Tần Yên vội vàng xoay người qua.
"Tại sao bây giờ cậu mới đến?"
"Dù sao sau khi cậu gọi điện thoại xong tôi phải chờ một lát, rồi tìm một lý do hợp lí để rời đi chứ? Nếu không Tần Khả sẽ hoài nghi." Cao Hạo bất đắc dĩ nói.
Tần Yên cười lạnh lùng, "Nếu nó thật sự thông minh như vậy thì tốt rồi."
Cao Hạo lười phải cãi lại Tần Yên, "Được rồi, bây giờ chúng ta cũng đã ở đây —— Trước đó cậu đã nói ở trong điện thoại, có kế hoạch có thể giúp tôi theo đuổi được Tần Khả, có thể nói cho tôi chứ?"
"..."
Ánh mắt Tần Yên khẽ nhúc nhích.
"Cậu có biết Hoắc Tuấn cũng thích Tần Khả không?"
Cao Hạo biến sắc, "Không phải... Không phải bọn họ nói, Hoắc Tuấn chỉ coi Tần Khả là em gái kết nghĩa thôi sao?"
"Với cái tính cách đó của Hoắc Tuấn, cậu cảm thấy nếu anh ta không thích Tần Khả, thì còn có kiên nhẫn để mang theo một em gái kết nghĩa à?"
Vẻ mặt Cao Hạo âm u liếc mắt một cái, Tần Yên ra vẻ khinh thường hừ lạnh.
"Thế nào, nhắc tới tên Hoắc Tuấn, cậu liền sợ hãi, không dám theo đuổi Tần Khả?"
"... Đùa cái gì thế."
Sắc mặt Cao Hạo trầm xuống.
"Ngoại trừ trong nhà Hoắc Tuấn có mấy đồng tiền, dáng dấp đẹp trai, còn chỗ nào có thể hơn tôi? —— Anh ta lại còn giống như người điên, không coi ai ra gì còn bướng bỉnh khó thuần, tôi cũng không tin một cô gái ngoan ngoãn như Tần Khả có thể thích một tên côn đồ như anh ta!"
Khóe miệng Tần Yên hơi nhếch lên, không nói ra khinh thường trong lòng, chỉ đảo mắt ăn nói lung tung:
"Trước mắt, tôi cũng cảm thấy Tần Khả càng thích cậu hơn một chút."
"—— Thật?"
Ánh mắt Cao Hạo sáng lên, nhìn Tần Yên.
Tần Yên: "Không phải cậu thấy rồi sao? Buổi tối hôm nay, Hoắc Tuấn tới trước, nhưng Tần Khả lại rời đi cùng cậu trước —— Đây còn không phải là bằng chứng tốt nhất rồi à?"
Tần Yên cười lạnh.
"Hơn nữa cậu cũng nói đúng một ít, nó chỉ là một cô gái ngoan ngoãn ngây thơ vô tri mà thôi, rất dễ lừa gạt, không chừng đang ước gì có thể cách Hoắc Tuấn càng xa càng tốt."
Cao Hạo hưng phấn, "Vậy cậu nói kế hoạch là kế hoạch gì?"
"Cậu đừng vội, từ từ nghe tôi nói." Tần Yên ngồi vào bên cạnh, "Tuy rằng hiện tại Tần Khả có chút thiện cảm với cậu, nhưng chỉ nhiêu đó thôi không đủ."
"Tôi có thể chờ!"
Ánh mắt Tần Yên lạnh đi, "..." Nhưng cô ta chờ không được.
Tuy nhiên trên mặt Tần Yên chỉ có nụ cười trào phúng, "Cậu có thể chờ, nhưng Hoắc Tuấn nhất định sẽ không nguyện ý chờ —— Cái câu sớm muộn cũng xảy ra chuyện, cậu chưa từng nghe nói tới hay sao?"
Ánh mắt Cao Hạo liền dao động, "Vậy cậu có ý gì?"
Tần Yên: "Ý của tôi rất đơn giản. Nếu cả cậu và Tần Khả đều đã có thiện cảm với nhau, vậy thì chỉ còn thiếu một chất xúc tác mà thôi."
"Chất xúc tác?"
"Đúng, một cơ hội —— Tôi có thể giúp các cậu tạo ra một cơ hội." Tần Yên cười vô cùng dịu dàng, nhưng trong mắt lại rất lạnh lẽo, "Ví dụ như, làm cho cậu và Tần Khả ở chung trong một căn phòng kín, chỉ có hai người các cậu —— ở cả đêm?"
"..."
Cao Hạo sửng sốt.
Hô hấp cậu ta hơi dồn dập, chỉ là rất nhanh từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, lắc đầu.
"Cậu điên rồi? —— đây chính là căn cứ huấn luyện quân sự đó!"
Tần Yên cười lạnh.
"Có phải là cậu đã suy nghĩ nhiều rồi không. Tôi chỉ nói là để cho hai người ở chung một phòng, chưa nói muốn cậu làm cái gì —— Cậu làm gì lại sợ tới mức đó?"
Cao Hạo nhíu mày, "Rốt cuộc cậu có ý gì, đừng thừa nước đục thả câu."
Tần Yên: "Rất đơn giản. Tối mai, trước tiên cậu tìm người gửi tin nhắn thông báo Ban Tin Tức mở họp, sau đó tôi sẽ đi mượn di động của Tần Khả —— đến lúc đó cậu sửa lại là có việc bận, gửi tin nhắn thông báo hủy bỏ."
Cao Hạo suy tư hai giây, lúc này mới hiểu ra.
"Như vậy, cũng chỉ có một mình Tần Khả là không biết hủy bỏ, sẽ đến phòng công tác của Ban Tin Tức?"
Nói xong cậu ta lại nhíu mày, "Nhưng như vậy thì có ích lợi gì chứ, thấy người khác không có ở đó, nhất định em ấy sẽ rời đi."
Tần Yên: "Nếu như đúng lúc đó có người, " không cẩn thận " khóa hai người ở bên trong thì sao?"
"Cậu là nói ——"
Ánh mắt Cao Hạo dao động.
Tần Yên cười nhún vai, "Chuyện này cũng không thể trách được ai. Phòng làm việc của Ban Tin Tức cách khu ký túc xá xa như vậy, tới buổi tối lại không có người đi qua —— Di động của nó không có ở đó, cậu lại " đúng lúc " quên mang."
Tần Yên ôm cánh tay.
"Vậy thì tự nhiên các cậu chỉ có thể ở trong đó cả một đêm, chờ ngày mai mọi người tới mở cửa —— không phải sao?"
Vẻ mặt Cao Hạo không chắc chắn, không nói chuyện.
Tần Yên lại nói thêm một câu.
"Nhưng mà một đêm này, muốn củng cố phát triển tình cảm như thế nào, cũng chỉ có thể xem cậu."
Cao Hạo: "Như vậy có phải... Không tốt lắm?"
"Có cái gì không tốt?" Tần Yên cho cậu ta viên thuốc an thần, "Vốn dĩ hai người các cậu đã có thiện cảm với nhau, chỉ là cho các cậu thêm một chất xúc tác mà thôi —— Lại nói giảm đi một chút, cũng không ai ép cậu không thể làm một học trưởng thân sĩ, ở trong đó cậu ngồi nói chuyện phiếm hay trò chuyện về ngôi sao —— Vậy thì chẳng phải là cũng đâu có ai quản được cậu?"
Ánh mắt Cao Hạo sáng lên.
——
Theo như lời Tần Yên nói, quyền chủ động hoàn toàn nắm chặt trong tay cậu ta, cậu ta tiến lùi hợp lí, bất luận làm thế nào đều có thể.
Tần Yên thấy Cao Hạo chần chừ không quyết định, làm bộ đứng dậy ——
"Chuyện này đối với tôi lại không có cái gì tốt, nếu cậu không muốn, vậy thì coi như tôi chưa nói."
Nói xong cô ta liền đi tới cửa.
Cao Hạo vội vàng gọi cô ta lại.
"Tôi chưa nói là không đồng ý mà."
Đưa lưng về phía Cao Hạo, khóe miệng Tần Yên nhếch lên, ánh mắt có chút dữ tợn.
"Vậy là cậu đồng ý?"
Cao Hạo: "Cậu xác định... Về sau cậu sẽ không nói chuyện này cho Tần Khả chứ?"
"Đương nhiên sẽ không, đối với tôi thì có gì tốt chứ?"
"... Được."
Cao Hạo rốt cuộc nhịn không được, đáy mắt lộ ra tia hưng phấn.
"Chuyện này nếu thành công, tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu thật tốt."
Tần Yên ngoái đầu nhìn lại, cười dịu dàng.
"Cậu nói rồi đấy, đừng có đổi ý."
Dứt lời, Tần Yên xoay trở về, nụ cười trên mặt đã biến mất.
Ánh mắt cô ta nhìn chòng chọc vào cửa, siết chặt đầu ngón tay.
——
Mặc kệ Cao Hạo và Tần Khả có phát sinh chuyện gì hay không, chỉ cần đến buổi sáng ngày hôm sau, để cho mọi người trong Ban Văn Nghệ và Ban Tin Tức nhìn hai người bọn họ đi ra khỏi phòng công tác sau khi ở cùng một đêm...
Đến lúc đó, chỉ cần cô ta loan chút tin trong trường, từng đó lời đồn cũng đủ để huỷ hoại Tần Khả!
Đáy mắt Tần Yên lộ ra ý hận thù sảng khoái.
——
Tần Khả, đây là kết cục do mày đã đoạt đồ của tao.
Tao cũng không tin, tới lúc đó, Hoắc Tuấn còn có thể thích mày!
Trong phòng y tế,
Dưới ánh đèn trắng sáng rực, hai người đều ôm trong mình tâm tư u ám, cười độc ác.
Nhưng bọn họ đều không chú ý tới chính là, ngoài cửa phòng y tế, một bóng dáng núp trong góc tối rất lâu, rốt cuộc nhịn không được giật giật, lặng yên không một tiếng động lui ra phía sau, sau đó nhanh chóng rời đi.
...
Hai phút sau.
Cuối cùng cũng chạy tới chỗ căn cứ sáng sủa có nhiều học sinh, trái tim của Cố Tâm Tình gần như sắp nhảy ra từ cổ họng.
Sắc mặt cô nàng tái nhợt khó coi, nhưng lại không nói gì cả, chỉ gắt gao ôm áo khoác trong ngực rồi từ trong túi lấy điện thoại di động ra.
Cố Tâm Tình xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi, nuốt nước miếng, nhanh chóng mở điện thoại gọi cho một dãy số.
"Mau tiếp điện thoại... Khả Khả mau tiếp điện thoại..."
Cố Tâm Tình khẩn trương lẩm bẩm trong vô thức.
Chưa tới mấy giây, cuộc gọi được thông.
Ở đầu bên kia điện thoại giọng Tần Khả vang lên.
"Tâm Tình?"
"Tiểu Khả! Bây giờ cậu đang ở đâu!?" Cố Tâm Tình siết chặt điện thoại trong tay, cuống quít hỏi.
Ở đầu bên kia Tần Khả ngẩn ra, "Tớ đang ở trong phòng công tác của Ban Tin Tức, cậu có việc gì sao?"
Cố Tâm Tình: "Tớ lập tức qua đó tìm cậu! Việc gấp! Cậu nhất định phải ở đó chờ tớ!"
Nói xong, Cố Tâm Tình cúp điện thoại, hít sâu một hơi rồi nâng chân chạy tới phòng công tác.
Tác giả có lời muốn nói:
Trời lạnh, nên thu thập cặn bã.
Truyện tại Wattpad được đăng sau Wordpress từ 2 - 3 chương.
Link Worspress: Mọi người có thể vào trang Wattpad của Vườn Cà Rốt, tại phần giới thiệu có dẫn link Wordpress của Vườn.