LƯƠNG ĐA GIẢ VỜ NGỦ
Tác giả: Tần Tam Kiến
Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.
Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-tâm cơ-niên hạ công X Bác sĩ-miệng cứng tâm mềm thụ, duyên trời tác hợp, HE.
Biên tập: ♪ Đậu ♪
Chương 54.
Không biết xấu hổ.
Không biết xấu hổ.
Không biết xấu hổ!
Khi Lương Đa lại bị Tưởng Hàn đè trong xe hôn thì trong đầu anh lởn vởn câu ấy.
Ai mà ngờ được hào kiệt Lương Đa một đời giữ mình trong sạch lại sẽ sa đọa thành như này! Thứ gọi là tình yêu thật sự giết người trong vô hình, hình tượng đóa hoa cao xa vời vợi Lương Đa cực khổ xây dựng bao năm qua xem như đổ sông đổ biển, giờ đây anh là đóa hoa kiều diễm... không được thỏa mãn.
Thôi xong, Lương Đa thở dài.
"Sao?"
Lương Đa thở dài, Tưởng Hàn căng thẳng.
Do kỹ thuật hôn của mình không đạt chuẩn, đôi chân vất vả lắm mới mềm nhũn của anh ấy bị mình làm lạnh nhạt?
Không đến mức đó chứ? Không phải mặt đỏ lắm sao? Không phải đôi mắt mơ màng lắm sao? Không phải trạng thái tốt lắm sao?
"Em..." Tưởng Hàn tưởng mình lại mắc sai lầm nào, cậu e dè móc ngón tay Lương Đa: "Làm bác sĩ mất hứng?"
"Nói gì vậy?" Lương Đa lại gần cắn môi cậu, "Oắt con có chuyện gì? Làm như anh đáng sợ lắm ấy."
Đúng là rất đáng sợ.
Tưởng Hàn là tay mơ trong tình yêu, mà đối tượng theo đuổi lại là bác sĩ Lương —— Đẹp trai còn có tài, gì cũng tốt cũng giỏi, Tưởng Hàn khó tránh khỏi khá tự ti trước mặt người mình phải lòng.
Thú thật ngay cả bản thân cậu còn thấy lạ, bao nhiêu năm qua cậu chưa từng gặp cái gọi là tự ti.
Từ nhỏ đến lớn dù Tưởng Hàn không phải mẫu người xuất sắc nhất nhưng cũng nằm trong nhóm khá xuất sắc, ngoại hình đẹp, từ nhỏ đã cực ưa nhìn. Tuy gia đình không phải giàu có nhưng cha mẹ hòa thuận gia đình ấm êm, năng lực kinh tế không tồi, bản thân cũng khá giỏi giang, mặc dù không thích học nhưng học gì cũng rất nhanh, điểm thi đại học không thấp, thi lên thạc sĩ cũng rất thuận lợi. Hơn 20 năm qua Tưởng Hàn vẫn luôn hất cằm bước đi, thế mà ở trước mặt Lương Đa cậu lại sinh ra cảm giác bản thân không xứng với đối phương.
Cậu không dám tỏ bày tâm tư ấy với Lương Đa, áp lực trong lòng đáng lẽ nên do bản thân xoa dịu, vừa nghĩ cách giữ người vừa nghĩ cách để bản thân ngày càng tốt hơn.
Nhưng trong giai đoạn trước khi bản thân trở nên mạnh mẽ, khó mà không rơi vào tình trạng lo được lo mất.
Cậu sợ hãi, sợ một ngày nào đó Lương Đa bất chợt tỉnh ngộ xong tiêu sái rời bỏ thằng nhóc ăn hại nhà cậu, cũng vì nỗi sợ đó mà cậu dốc hết sức phối hợp với đối phương, dốc hết sức lấy lòng đối phương.
Tưởng Hàn trở nên không còn là chính mình.
"Em là lạ." Lương Đa đã phát hiện Tưởng Hàn bất thường.
Trong tình cảm ai cưng ai, ai dỗ ai là tình thú của mấy người yêu nhau, luôn là Tưởng Hàn dỗ Lương Đa nhưng Lương Đa không hề nghĩ nghĩa vụ của Tưởng Hàn là phải tâng bốc anh trong mọi việc.
Tưởng Hàn cũng là con người, có máu thịt có xương cốt có tình cảm, Lương Đa không thích lợi dụng tình cảm, tình cảm là do đôi bên dành cho nhau.
Có rất nhiều lúc Lương Đa khá để bụng chuyện vặt vãnh ở khía cạnh tình cảm, bằng không trước kia sẽ không đến mức kiên định muốn làm người thuộc chủ nghĩa độc thân, nhưng khi anh quyết định sánh đôi với Tưởng Hàn thì đã từ bỏ sự kiên trì không cần thiết ấy.
Lương Đa nhéo mũi Tưởng Hàn: "Bạn trẻ à thành khẩn sẽ được khoan hồng, rốt cuộc em đang nghĩ gì?"
Bầu không khí vốn dĩ rất thích hợp để chơi xe "rung" bị nỗi lo âu của Tưởng Hàn quét bay sạch.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, gan Lương Đa to hơn chăng nữa, đói khát hơn chăng nữa cũng không dám chơi xe "rung" ngay bên dưới nhà mình, anh còn cần thể diện.
Tưởng Hàn không muốn nói, cậu liếc trộm Lương Đa.
"Anh biết rồi." Lương Đa buông tay, đẩy Tưởng Hàn đang đè trên người cậu ra, "Em có người khác."
Nói xong Lương Đa cởi dây an toàn muốn xuống xe.
Tưởng Hàn vẫn còn đang mờ mịt, không phản ứng lại.
Biết rồi?
Biết gì?
Có người khác?
Có ai?
Não Tưởng Hàn bị chuột rút, bỗng dưng cậu cúi đầu nhìn bụng mình: Có mang thai đâu!
Đến khi Lương Đa xuống xe Tưởng Hàn mới hoàn hồn, lo lắng đuổi theo.
Lương Đa đi lề mề bên ngoài xe đợi Tưởng Hàn, tất nhiên anh biết Tưởng Hàn không thể đi tò te hú hí, anh chỉ cố tình nói vậy để gạ hỏi đối phương thôi!
Không biết trong đầu oắt con Tưởng Hàn chứa những thứ gì, Lương Đa cảm giác từ khi cả hai ở bên nhau Tưởng Hàn thường xuyên kéo căng dây cót, mệt mỏi lắm, Lương Đa là bác sĩ nên phải thư giãn gân cốt cho Tưởng Hàn.
Sự Quyến Rũ Của Người Vợ.
Lương Đa đã xem không biết bao nhiêu lần, trí tưởng tượng đã ngang cơ với biên kịch từ lâu, trong phút chốc có thể diễn ngay một màn kịch lớn.
Tưởng Hàn đuổi theo, cậu kéo tay Lương Đa.
Lương Đa giằng ra: "Em đừng kéo anh."
"Không phải," Tưởng Hàn cười nhắc, "Bác sĩ chưa khóa xe."
Hơi bực, Lương Đa hơi bực mình.
Anh khóa xe xong tiếp tục bước đi vào hành lang, Tưởng Hàn ỉu xìu theo sau, lầu bầu: "Bác sĩ mới nói gì thế! Sao em làm vậy được!"
Chuẩn, nhưng Lương Đa phải tìm cho ra thật sự oắt con đang sợ hãi điều gì.
"Tưởng Hàn."
"Vâng, em đây!"
"Vào ngồi đi, chúng ta tâm sự."
Đến cửa nhà Lương Đa mở cửa, làm vẻ mặt hết sức nghiêm nghị hù Tưởng Hàn.
Tưởng Hàn hơi sợ khi thấy anh không vui, bé Tưởng đáng yêu thiếu tự tin cả ngày nay đinh ninh chốc nữa mình sẽ bị đá gục đầu đi vào nhà, đổi dép xong còn kéo tay Lương Đa: "Anh đừng giận mà."
Không giận sao được!
Ở bên mị mà còn có bí mật!
"Đi vào! Ngồi xuống!" Lúc này bác sĩ Lương hóa thân thành cảnh sát Lương, bắt đầu tiến hành thẩm vấn cực tàn nhẫn với kẻ tình nghi Tưởng Hàn.
Tưởng Hàn nghe theo, sau khi vào nhà thậm chí còn không cởi áo phao lông vũ treo nó lên mà ôm nó đi đến ngồi xuống sofa.
Tưởng Hàn ngồi y như tư thế được huấn luyện trong quân sự hồi mới lên đại học, ưỡn thẳng lưng, nhìn cậu trai đầy sức sống.
Cậu trai đầy sức sống giờ căng thẳng muốn chết, sầu não ban nãy không đánh liều chơi xe "rung" với Lương Đa, nếu chơi thì chắc chắn bây giờ Lương Đa không còn tinh thần lẫn sức lực nổi giận chia tay cậu.
Không sai, tư duy Tưởng Hàn bay nhảy quá đà, cậu bắt đầu phỏng đoán Lương Đa muốn chia tay mình.
Lương Đa bước lại, cầm lấy áo phao từ trong tay cậu treo nó lên, lúc quay lại anh ngồi xuống tấm thảm đối diện cậu.
"Nói đi, là ai? Trai gái già trẻ, phía trên hay phía dưới?"
Lương Đa nói quá nghiêm túc làm Tưởng Hàn phì cười.
"Cười gì mà cười? Nghiêm chỉnh lại!" Lương Đa cầm viên kẹo trên bàn ném về phía tưởng Hàn.
Tưởng Hàn bắt được viên kẹo, xé bao bì nhích lại gần để bên miệng Lương Đa.
"Không, em chỉ có mình anh."
"Không giống," Lương Đa ngậm kẹo, nói ậm ừ, "Mỗi lần em gặp anh luôn là bộ dạng nặng trĩu tâm sự, chột dạ thiếi tự tin, còn nói không có kép nhí bên ngoài?"
"Không có mà, sao có khả năng," Tưởng Hàn đi sang ngồi xuống cạnh Lương Đa, "Em có anh, khiếu thẩm mỹ cũng được nâng lên tầm cao mới, còn tìm ai được nữa!"
Lương Đa không nhịn được muốn cười.
"Em nói xem em bị làm sao?" Lương Đa cố nín cười húc cùi chỏ Tưởng Hàn, "Chắc chắn là em bất thường."
Tưởng Hàn quan sát anh, bốn mắt nhìn nhau, trong tích tắc có cảm giác sóng ngầm chảy cuồn cuộn.
Lương Đa là người nhạy cảm, anh cảm nhận rõ Tưởng Hàn đang sợ mình.
Rốt cuộc sợ điều gì?
Bộ có ai phao tin mình là người của tộc ăn thịt người? Lương Đa chau mày.
100% người phao tin đồn là Quản Tiêu!
"Lương Đa."
Lương Đa giật mình, hoàn hồn ngay.
Hiếm khi Tưởng Hàn gọi thẳng tên Lương Đa, đa phần cậu toàn gọi anh là bác sĩ Lương, bỗng dưng bị gọi tên có cảm giác như mình làm chuyện xấu bị bắt gặp, Lương Đa cũng bắt đầu căng thẳng.
"Có gì cứ nói thẳng ra." Lương Đa nhíu mày nhìn Tưởng Hàn, "Nếu em hối hận, không muốn ở bên anh nữa cũng không sao, anh không phải loại người sẽ dùng dằng không buông tay."
"...Chậc, anh hiểu lầm thật rồi." Sao có thể hối hận! Đang nói gì thế!
Tưởng Hàn lật đật ôm cánh tay Lương Đa sợ đối phương đá mình.
Cả hai người ai cũng đang lo đối phương hối hận.
Tưởng Hàn nhận ra, cậu từ bỏ đấu tranh quyết định thẳng thắn, không thể tiếp tục làm ra vẻ, đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện hối hận cũng không kịp.
"Em đang lo lắng còn gì," Tưởng Hàn tựa sấp lên vai Lương Đa, "Ở bên nhau mới mấy chục tiếng em đã lo lỡ anh bất cẩn tỉnh táo đạp em bay xa thì sao."
Tưởng Hàn ôm anh lắc lư, cố gắng làm nũng để che giấu nỗi lo lắng bất an của mình: "Là 1, em có sao nói vậy à."
Lương Đa liếc cậu, tâm hỏi: Trò gì đây?
"Có sao nói vậy, em thấy mình không xứng với bác sĩ." Tưởng Hàn tựa bên tai Lương Đa thở dài, "Lương Đa, anh thương em không? Em cực kỳ sợ là do em quá gần gũi anh, anh bị em bám lấy không còn cách nào mới đồng ý quen em."
Lương Đa tính giải thích nhưng miệng Tưởng Hàn liến thoắng như súng liên thanh, không hề cho anh cơ hội nói xen vào.
Tưởng Hàn nói tiếp: "Nhưng nếu là vậy thì cũng không phải không được, nếu anh thật sự đồng ý vì lý do đó thì em sẽ tiếp tục quấn lấy anh, em tốt với anh, gì cũng nghe theo anh, làm gì cũng chiều chuộng anh. Mặc dù hiện tại trông em không có gì gì cũng không tốt nhưng không có nghĩa em không có khả năng tiềm tàng, anh nói đúng không?"
Lương Đa lại tính nói xen vào nhưng lại bị Tưởng Hàn chặn họng.
"Nói chung em rất sợ, vì không biết rốt cuộc anh thích mẫu người thế nào." Tưởng Hàn nói, "Em không biết anh thích cách em hôn anh không, không biết rốt cuộc anh có thoải mái lúc em ịch ịch anh không, cũng không biết liệu mình có làm anh cảm thấy vui vẻ không, thế nên em mới căng thẳng luống cuống, sợ em làm sai, sợ em làm không tốt khiến anh không vui, sợ anh chia tay em."
Để Tưởng Hàn không nói tiếp mấy lời có có không không ấy, Lương Đa buộc phải lườm xéo che miệng cậu.
"Phiền em ngậm miệng lại." Lương Đa nhức đầu, anh không ngờ quỷ nhỏ này sẽ suy nghĩ vớ vẩn nhiều vậy, chi bằng nói sợ anh do anh thuộc tộc ăn thịt người còn hơn!
Lương Đa quay sang nhìn Tưởng Hàn.
Cả hai cách nhau rất gần, lúc đối diện quả thật như muốn chơi đá gà, rất buồn cười nhưng bây giờ Lương Đa không muốn cười tí nào, anh không còn tâm trạng cà khịa hay liếc mắt đưa tình, vì anh chợt phát hiện giữa anh và Tưởng Hàn thiếu thốn sự thấu hiểu lẫn nhau nghiêm trọng. Một người cực cẩn trọng trong tình yêu như Lương Đa lại thất bại trước Tưởng Hàn.
Anh tắc trách.
Cảm thấy mình tắc trách không phải vì hối hận đã đồng ý yêu cầu kết đôi với Tưởng Hàn, mà vì cảm thấy suy cho cùng hai người họ vẫn chưa chân chính mở rộng lòng mình, thảo luận một các nghiêm túc với nhau.
Nhà ở đâu?
Cha mẹ làm gì?
Cao bao nhiêu mét, nặng bao nhiêu kilogram?
Học ngành gì? Vì sao học ngành này? Hiện giờ học hành ra sao? Sau này dự định làm gì?
Còn điều quan trọng nhất, vì sao yêu đối phương?
Thời gian bọn họ biết nhau không dài thậm chí có thể nói là rất ngắn, ngắn đến mức khi Lương Đa ngoái đầu lại nhìn vẫn không thể tin được bản thân dễ dàng yêu đương, anh không thể phủ nhận có yếu tố kích động trong đấy. Anh bị Tưởng Hàn hấp dẫn, chàng nam sinh này làm anh thấy thú vị, đáng yêu, mang đến cho anh rất nhiều khoảnh khắc động tâm trước kia chưa từng có. Những ngọt ngào nho nhỏ ấy khiến Lương Đa cảm giác đây chính là tình yêu, khiến Lương Đa cảm thấy mình bắt đầu muốn yêu.
Sau đấy thì sao?
Sau đấy nữa?
Ai cũng quên rằng tình yêu không chỉ dựa vào sự kích động trong nhất thời, sau cùng cả hai có phù hợp với nhau không, làm cách nào mới có thể sóng vai lâu dài là nhờ vào sự trao đổi.
Sự thấu hiểu giữa những người yêu nhau rất quan trọng, thế mà cả hai lại quên bẵng nó.
Tưởng Hàn quên còn có thể thông cảm, bé ngốc cứng đầu cứng cổ hơn 20 tuổi thôi mà, nhưng Lương Đa nghĩ mình không nên quên.
Anh nhìn Tưởng Hàn nói: "Bạn trẻ, từng nghe qua câu nói này chưa —— Cố lấy lòng người ta rồi đến cuối cùng không còn gì cả."
Tưởng Hàn hơi nhíu mày, cậu gật đầu.
"Không có ý nói em nịnh hót lấy lòng, anh cũng không muốn em làm vậy với anh, em không nợ nần gì anh." Lương Đa buông tay nhích lại gần hôn "chóc" lên môi Tưởng Hàn, "Trong mối quan hệ yêu đương chúng ta bình đẳng, em đừng e dè với anh."
Tưởng Hàn nhìn anh, cậu hé môi, không phát ra tiếng nào.
"Anh biết vấn đề của chúng ta nằm ở đâu," Lương Đa cười nói, "Hôm qua em đã phát hiện điểm /G/ trên cơ thể anh, vậy thì hôm nay chúng ta tâm sự, tìm kiếm điểm /G/ trên tinh thần của nhau nhé."
Hết 54.