Lương Đa Giả Vờ Ngủ

Chương 55: Chương 55








LƯƠNG ĐA GIẢ VỜ NGỦ

Tác giả: Tần Tam Kiến

Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.

Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-tâm cơ-niên hạ công X Bác sĩ-miệng cứng tâm mềm thụ, duyên trời tác hợp, HE.

Biên tập: ♪ Đậu ♪

Chương 55.

Cả Tưởng Hàn lẫn Lương Đa đều là "lính mới" trong tình yêu, khó tránh những lúc nóng đầu kích động cảm xúc, cũng khó tránh đôi khi sẽ lúng túng cẩn trọng dè dặt. Khi tỉnh táo lại và nhìn nhận mối quan hệ này bằng lý trí sẽ phát hiện thật ra rất nhiều thời điểm cách cư xử trong chuyện tình cảm không khác cách cư xử với tình thân và tình bạn là bao.

Yêu thương lẫn nhau, kính trọng lẫn nhau, thấu hiểu lẫn nhau, bao dung lẫn nhau.

Xưa giờ không tồn tại câu nói "Ai yêu trước sẽ thua", cũng không có kiểu "Ai theo đuổi trước người đó sẽ luồn cúi vô thời hạn".

Tình yêu là đến từ cả hai phía, một khi yêu nhau, thương nhau thì tâm ý hai người tương thông, nó rất đẹp đẽ, trong mối tình đẹp ấy cả hai người đều bình đẳng.

Lương Đa ngoắc ngón tay với Tưởng Hàn: "Trước tiên nói xem vì sao em thương anh đi."

Lương Đa chơi tâm cơ, anh muốn nghe Tưởng Hàn nói trước, bác sĩ Lương cả ngày nghịch bàn tính nhỏ kêu lóc cóc, anh phải để người ta khen ngợi bản thân trước, khen cho anh vui rồi anh mới khen ngược lại.

Về những chuyện như này, Lương Đa khá tính toán.

Tưởng Hàn dựa vào anh, đè anh nằm vật xuống sàn biến anh thành cái gối ôm.

Lương Đa lầu bầu nhưng không đẩy cậu ra.

Ôm thì ôm, cũng rất ấm.

Tưởng Hàn nói: "Ban đầu là vì cảm thấy con người anh đặc biệt thú vị."

Lương Đa nghe xong liếc cậu, tâm hỏi: Đây mà là lời khen? Mi nói trai đẹp thú vị, xem ta thành danh hài đấy à?

Tưởng Hàn nhớ lại chuyện xảy ra lần đầu cả hai gặp mặt thì phì cười: "Còn cảm thấy anh đặc biệt nhiệt tình."

Lương Đa lại không vui: Rõ ràng ta là đoá hoa cao xa vời vợi, ta rất nhiệt tình với mi chỗ nào?

"Khi ấy em phát sốt cực khó chịu, không ăn uống đã đến phòng khám của anh tiêm," thật ra chuyện này mới diễn ra hai, ba tháng trước, cả hai cũng chỉ mới biết nhau chừng ấy thời gian, tính ra đúng thật tiến triển nhanh vèo vèo, "Ngày đó anh đưa bữa sáng của mình cho em, em cảm thấy anh thật tốt bụng."

Ngon, chưa gì hết đã phát thẻ người tốt.

Lương Đa muốn thở dài, thật sự không biết nên khóc hay cười.

"Tưởng Hàn à," Lương Đa nói, "Có chuyện này anh phải giải thích với em."

"Hử? Gì cơ?"

"Bữa sáng đó đó."

Tưởng Hàn nghe anh nói thế thì bất chợt kề sát mặt anh: "Chẳng lẽ anh chuốc thuốc mê hồn vào trong bữa sáng? Chẳng trách em say mê anh đến vậy! Bác sĩ Lương, thủ đoạn của anh cao siêu quá!"

Lương Đa lườm xéo, chọt chọt gáy cậu: "Mi mơ đẹp quá ha, ta chuốc thuốc mê hồn gì với mi? Đó là phòng khám bệnh của ta, không phải động Bàn Tơ!"

"Em thấy phải mà," Tưởng Hàn đùa tí tởn, "Anh là yêu tinh nhỏ muốn chiếm đoạt em."

"...Ngừng, anh sắp ói đến nơi rồi này."

Tưởng Hàn ôm anh cười, ngoan ngoãn kéo câu chuyện về lại.

"Thế anh nói bữa sáng đó làm sao?"

"Con người anh không có nhiều tật xấu, làm người cũng lương thiện nghĩa hiệp nhưng trần đời này hận nhất là người khác tranh đồ ăn với anh." Lương Đa nhìn trần nhà bồi hồi năm tháng chảy như nước, "Bữa sáng đó anh mua cho bản thân anh, phải biết bánh bao nước sốt gà của nhà thím Vương ngon tuyệt vời nhất, nhưng ánh mắt cháy bỏng và tiếng réo ọt ọt từ bụng em làm anh khó xử không thôi, quan trọng nhất hôm đó trước khi đi làm anh xem vận may thì nó nói là anh nên kết thiện duyên rộng rãi."

Tưởng Hàn vui vẻ: "Vận may hôm đó chuẩn ghê, anh kết thiện duyên xong kết đôi luôn một bé bạn trai đẹp ngời ngời."

Đừng nói, nói cứ như thật sự đúng là vậy!

Mãi về sau Lương Đa mới nhận ra, anh quyết định bắt đầu từ ngày mai lại sử dụng app kia.

"Nói chung là hành động vô tình." Lương Đa nói, "Thực chất con người anh rất khó sống chung, cực kỳ lạnh lùng tàn khốc, cực kỳ bạc tình."

Tưởng Hàn cười nói: "Đúng đúng, em hiểu em hiểu, em còn không hiểu rõ anh sao, anh chính là sông băng ở Nam Cực, là đoá hoa kiều diễm trên núi cao, chỉ có em có thể ủ ấm cho anh, chỉ có em có thể hái được anh."

"Em nghĩ hay..." Lương Đa tính nói "Em nghĩ hay quá ha" nhưng ngẫm lại Tưởng Hàn người ta xét ra không có chỗ nào không hay nên đổi giọng thành, "Đúng!"

Em nghĩ hay quá, đúng là có chuyện như vậy!

Tưởng Hàn cười, cậu vùi đầu vào ngực Lương Đa vừa dụi vừa cười, dụi đến mức Lương Đa cũng cười ngô nghê lây.

Tình yêu không phải là thế sao, khi hai người cùng tán gẫu về lúc họ gặp nhau thì những chi tiết nhỏ tưởng chừng như tầm thường trở nên đặc biệt có ý nghĩa vào lúc ấy.

"Vậy là chỉ một bữa sáng của anh đã mua chuộc được em?"

"Không, con người em không nông cạn như thế." Tưởng Hàn cười mệt, cậu và Lương Đa nằm sải ra tay nắm tay nhìn trần nhà, "Hôm chúng ta tình cờ gặp ở chùa miếu, anh còn nhớ không?"

Nhớ chứ, sao không nhớ cho được! Ngày hôm đó Lương Đa tính cầu tài, kết quả sơ suất thành cầu nhân duyên.

Nhưng xét ra ngôi chùa kia đủ linh, linh đến độ khá đáng sợ!

"Ngày hôm đó nhìn anh chạy vội vội vàng vàng thì cảm thấy trên đời này sẽ không có ai đáng yêu hơn anh, khi ấy em còn dùng ba nén nhang anh đưa cầu một mối nhân duyên cho mình." Tưởng Hàn quay qua nhìn anh, trong mắt long lanh ý cười, "Kết quả cầu được thật."

Thú thật Tưởng Hàn không biết nên nói ngôi chùa kia linh hay hai người họ được định sẵn ở bên nhau.

"Mới đầu em còn tính nếu anh không phải gay thì sẽ nghĩ cách làm bạn anh, không ngờ anh là gay thật!" Tưởng Hàn nghĩ với vận hên của mình mà không đi mua vé số quả thật khá thiếu sót, "Bác sĩ Lương, ngày mai anh đi mua vé số với em nha."

"Chi?"

"Em nghĩ mình tuyệt đối là con cưng của trời, hai ta đi mua vé số không trúng mấy chục triệu thì mấy ngàn cũng được."

Lương Đa cười cậu, "Em chỉ có chút tiền đồ này!"

"Vâng, chỉ chút tiền đồ ấy." Tưởng Hàn nghiêng người qua nhìn Lương Đa, "Khi đó nóng đầu bắt đầu vạch kế theo đuổi anh, em chưa từng theo đuổi ai nên không biết phải làm thế nào, cả ngày rúc trong ký túc xá nghiên cứu gì mà Binh Pháp Luyến Ái với bạn cùng phòng."

"Binh Pháp Luyến Ái?"

"Ừa, toàn là mánh khoé, em không học được." Tưởng Hàn nói, "Nhưng thực tế chứng minh mưu mô mánh khoé nào cũng không bì được với tấm lòng chân thành, anh nói đúng không?"

Câu này đúng.

Lương Đa nhìn vào mắt Tưởng Hàn: "Đôi mắt em rất đẹp."

"Anh khen em hả?" Tưởng Hàn hớn hở.

"Vì trong mắt em có anh."

Tưởng Hàn ngây người, rồi cậu vừa cười tươi vừa dụi mặt vào lòng Lương Đa.

"Đúng, bởi trong mắt em có anh nên đôi mắt đặc biệt đẹp, cũng bởi trong tim em có anh nên cuộc sống đặc biệt nhiệt huyết." Tưởng Hàn tỏ bày, "Em thật sự rất thương anh, lúc ban đầu theo đuổi anh em không ngờ hoá ra mình thương anh đến vậy, thương đến nỗi muốn dẫn anh về nhà giới thiệu với cha mẹ, thương đến độ muốn nhanh tốt nghiệp để sống bên anh."

"Lại bắt đầu nằm mơ."

"Bạn trẻ, có giấc mộng ắt sẽ có dũng cảm thực hiện." Tưởng Hàn nói, "Nhưng em cũng biết hiện giờ mình không được."

Đột nhiên ngữ điệu của cậu hơi chùng xuống, Lương Đa nhạy bén nhận ra và cũng ý thức được vấn đề thật sự cuối cùng cũng sắp xuất hiện.

Tưởng Hàn có khúc mắc, anh phải tháo gỡ cho cậu.

"Sao em không được?" Lương Đa lên tiếng, "Anh thấy em được lắm mà, làm anh mềm nhũn cả chân."

Tưởng Hàn cười, cậu biết Lương Đa đang cố ý dỗ dành mình.

"Không phải ở khía cạnh này, em chắc chắn mình ở khía cạnh này siêu tốt, em có lòng tin." Mặc dù lần đầu tiên không được nhưng sau đó được!

Tưởng Hàn ôm tay Lương Đa tựa cằm lên vai đối phương: "Trước mặt anh, em đặc biệt thiếu sự tự tin."

Lương Đa xoa nhẹ mái tóc Tưởng Hàn: "Bình thường thôi, đứa con cưng của trời như anh, ai nhìn mà không than thở không thể sánh bằng chứ."

Tưởng Hàn cười khúc khích: "Cũng đúng ha."

Lương Đa nhìn cậu, xoay qua ôm ghì đầu Tưởng Hàn hôn thật kêu lên trán cậu.

"Có ngốc không?"

"Ngốc."

"Đúng là rất ngốc." Lương Đa nhìn Tưởng Hàn, "Mắc gì lại thiếu tự tin? Suy cho cùng mọi người đều là người bình thường."

Lương Đa ôm đầu Tưởng Hàn dúi vào trong lòng mình: "Anh đây tâm tình tri kỷ với em nhé."

Lần tâm tình này mới là cần thiết nhất.

"Lúc còn nhỏ người người đều nói anh là thần đồng," Lương Đa kể, "Trước khi đến nhà trẻ anh đã học thuộc được 300 bài thơ Đường, thậm chí còn có thể viết ngược lại Bách gia tính Thiên tự văn."

(*) Bách gia tính (nghĩa là họ của trăm nhà): Một văn bản ghi lại các họ phổ biến của người Trung Quốc.

(*) Thiên tự văn: Một bài thơ dài của Chu Hưng Tự sáng tác vào thời Nam Lương, được tạo thành từ chính xác 1000 chữ Hán không lặp lại, sắp xếp thành 250 dòng bốn ký tự và được nhóm thành bốn khổ thơ có vần điệu dễ nhớ.

"Đỉnh cao."

"Rất đỉnh đúng không?" Lương Đa cười, "Tiểu học bắt đầu nhảy lớp, lên đại học là người nhỏ tuổi nhất trong lớp, em xem đỉnh biết bao."

Tưởng Hàn gật đầu, thật sự không sánh bằng.

"Nhưng anh là thiên tài thật ư? Trong lòng anh rõ nhất, không hề có chuyện đó." Lương Đa nói, "Thiên tài thì có nhưng anh chắc chắn mình không nằm trong số ấy. Anh liều mạng để mình trông có vẻ rất lợi hại, có vẻ dễ dàng chiến thắng người khác, nhưng chỉ có ông trời mới biết anh đã ăn bao nhiêu trái đắng. Lúc nhỏ nghĩ không thông suốt, hiếu thắng đến độ ai nói gì cũng không màng nhất quyết phải tranh hạng nhất, về sau mới vỡ lẽ con người ta sống cần có sự thư giãn và vui vẻ. Vậy nên anh tốt nghiệp tiến sĩ mà lại chạy đi mở một phòng khám nhỏ không đáng để mắt như thế này đây."

Lương Đa nhéo tai Tưởng Hàn: "Em hiểu anh nói gì không?"

Tưởng Hàn cảm thấy mình vẫn ngốc, cậu lắc đầu.

"Ý anh là anh không giỏi hơn em chuyện gì đâu, năm nay anh 29 còn em 24, đợi đến lúc em 29 cũng sẽ có một công việc rất tốt, hiện giờ em chưa tiếp xúc cảnh đời, càng trưởng thành sẽ càng hiểu biết nhiều, thật ra không nên thiếu tự tin, người nên lo lắng là anh mới phải. Vì khi em mở mang kiến thức về thế giới rộng lớn cũng quen biết ngày càng nhiều người xuất sắc hơn, em sẽ phát hiện thật ra Lương Đa chẳng là cái đinh gì."

Tưởng Hàn nghe anh nói, cậu cau mày.

"Đừng vội phủ nhận, vì rất có khả năng đó là sự thật." Lương Đa nói, "Giờ chúng ta cách nhau 5 tuổi, 5 năm lận đó, anh sắp rời nhà trẻ thì em mới chào đời."

Lương Đa bật cười.

"Tưởng Hàn, anh không tính đòi hỏi em điều gì, anh quen em cũng phải nhằm mưu cầu em điều gì." Lương Đa tạm ngừng, "Không, anh vẫn có mưu cầu."

Anh cười gian xảo: "Cầu em thương anh."

Tưởng Hàn quá thích câu ấy của Lương Đa, cậu nhích lại gần hôn anh.

"Tưởng Hàn, đừng tự ti, anh rất xuất sắc, anh thấy con người anh đỉnh của chóp nhưng em cũng không hề kém cạnh biết không? Em trẻ, toả nắng, cố chấp, dũng cảm mà cũng chân thành, chỉ những thứ này thôi đã có vô số người không bì được với em. Em phải tin tưởng ánh mắt của anh, tuy anh vẫn còn nguyên đai nguyên kiện 29 năm qua nhưng tuyệt đối không phải kiểu người bụng đói ăn quàng, anh thương em là thương em chân thật nhất. Dù cho ngốc tàn sát ngốc muốn chết thì anh vẫn thương em."

(*) Nguyên đai nguyên kiện (Từ gốc - 空窗期): Từ lóng của Đài Loan chỉ giai đoạn thất tình, không yêu đương, sau này còn hiểu rộng ra là giai đoạn bế tắc, không thể bứt phá cuộc sống.

Hết 55.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.