Lương Điền Mỹ Thương

Chương 86: Chương 86: Không thấy Lý Đức




Ở niên đại này, mặc kệ từ nguyên nhân gì, nữ nhân đều không muốn ly dị, cho dù là hòa ly, cũng sẽ đưa tới các loại phỏng đoán và miệng lưỡi của các tam cô lục bà (người nhiều chuyện), mà hôm nay Tô thị lại làm như vậy, làm một người vợ trong gia đình nông dân mà nói, phải làm ra loại quyết định này, không chỉ là quyết tâm, hơn nữa còn phải có dũng khí đối mặt với các lời đồn nhảm.

Trong Thư Hương viện, Lý Noãn nói tin tức Tô thị và Lý Đức hòa ly cho ba người Lý An nghe.

“Nhị tỷ, cái gì gọi là hòa ly?” Nghe tin tức Lý Noãn mang tới, Lý Nhạc lập tức nháy mắt hỏi, trên mặt có chút mê mang.

Vẻ mặt Lý An và Chu Nguyên cũng có chút mê mang, nghe được câu hỏi của Nhạc Nhạc, cũng muốn lên tiếng, lại bị Lý Noãn trước một bước cười nói: “Hòa ly là hòa bình ở riêng, chỉ là cha là cha, mẹ là mẹ, chỉ là bởi vì cha và mẹ cãi nhau, cho nên bọn họ quyết định muốn tách ra riêng một khoảng thời gian, đợi ngày nào đó bọn họ không còn tức giận nữa, sẽ sống chung lần nữa.”

“Hoá ra là như vậy.” Lý Nhạc u mê gật đầu một cái, ngược lại còn hỏi tiếp: “Nhị tỷ, đến lúc nào thì cha mẹ mới không tức giận nhau nữa, Nhạc Nhạc không muốn ở riêng với cha mẹ.”

“Ai biết được.” Lý Noãn cười trừng mắt nhìn Lý Nhạc nói: “Chỉ là Nhạc Nhạc, không phải chúng ta ở riêng với cha mẹ, là cha chúng ta muốn đi ra ngoài ở một thời gian ngắn, tách ra khỏi mẹ, nhưng mà đối với chúng ta mà nói, cha mẹ chúng ta ở nơi nào đều không phải giống nhau ư, nếu như chúng ta nhớ cha, sẽ đi thăm cha là được thôi, muội nói đúng không?”

“Đúng rồi.” Lý Nhạc bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, cũng không nữa rối rắm nữa, đưa tay nâng quyển sách lên hỏi, “Nhị tỷ, những lời này là có ý gì, bọn muội xem không hiểu.”

Lý An, Chu Nguyên nghe vậy, cũng đều nhìn về phía Lý Noãn, chờ nghe nàng giảng giải.

Lý Noãn nhận lấy quyển sách nhìn một chút, mới cẩn thận giải thích: “Đoạn này có ý là tu thân tề gia trì quốc bình thiên hạ. Các muội xem, đoạn ‘Cổ chi dục minh minh đức thiên hạ giả, tiên trì kỳ quốc; dục trì kỳ quốc giả, tiên tề kỳ gia; dục tề kỳ gia giả, tiên tu kỳ thân; dục tu kỳ thân giả, tiên chính kỳ tâm; dục chính kỳ tâm giả, tiên thành kỳ ý; dục thành kỳ ý giả, tiên trí kỳ tri; trí tri tại cách vật.’ Là có ý ‘thời cổ đại, luôn muốn hướng tới việc phát huy tính thiện của con người đến khắp thiên hạ, trước phải lãnh đạo tốt đất nước mình; muốn lãnh đạo tốt đất nước mình, trước hết phải chỉnh đốn gia đình, gia tộc mình; muốn chỉnh đốn gia đình, gia tộc mình, trước hết phải tu dưỡng tốt phẩm chất đạo đức của bản thân; muốn tu dưỡng tốt phẩm chất đạo đức của bản thân mình, trước hết phải làm cho tâm tư của mình ngay thẳng, đoan chính; muốn cho tâm tư của mình ngay thẳng, đoan chính, trước hết phải có ý nghĩ thành thật; muốn có ý nghĩ thành thật, trước hết phải có nhận thức đúng đắn; mà con đường nhận thức đúng đắn chính là nghiên cứu đến nơi đến chốn, lĩnh hội được cái nguyên lý của sự vật’.”

Theo giảng giải của Lý Noãn, mọi người tạm thời quên mất chuyện Lý Đức và Tô thị hòa ly, chờ nói xong đoạn này, nàng lại thích những đoạn không hiểu khác ở trong quyển sách, sau đó mới đi phòng bếp giúp làm cơm tối.

Lúc ăn cơm tối, tâm tình Tô thị xuống thấp, ăn bánh màn thầu nhạt như nước ốc , cũng thỉnh thoảng trộm cửa ở ngoài sân.

Cơm mới ăn được một nửa, Tô thị đã nói ăn không vô nữa, để bánh màn thầu và đũa xuống, lo lắng hỏi Lý Noãn: “Noãn Nhi, mẹ có nên đưa một chút thức ăn cho cha con không, dường như cha con còn ngồi ở bên ngoài, sẽ không bị đông cứng chứ, chân của cha con còn chưa khỏe, nếu không. . . . . . Chúng ta đón cha con trở lại trước đã nhé?”

“Mẹ, không phải cha muốn đi nhà cũ ở sao, chúng ta không cần đón ông ấy trở lại đâu. Mẹ, con và các huynh đều đã biết cha và mẹ cãi nhau rồi, nhị tỷ nói rồi, chờ cha không tức giận mẹ nữa, cha sẽ trở lại thôi.” Lý Nhạc mở miệng ăn thức ăn, cái miệng nhỏ nhắn nhơm nhớp nói.

Tô thị ngẩn người, cũng không đành lòng vạch trần lời nói của Lý Nhạc, buồn bã thở dài nói: “Đúng vậy, chờ khi nào cha con hết giận sẽ trở lại. . . . . .”

Lý Noãn cười gắp một miếng thịt cho Tô thị, nhẹ giọng nói: “Mẹ, yên tâm đi, cơm nước xong con đi ra ngoài xem, sẽ không để cho cha đông cứng đói bụng đâu, mẹ, nếu đã hạ quyết tâm, thì không thể hối hận, chúng ta phải luôn nhìn ở đằng trước, có lẽ qua không bao lâu nữa, cha nên ‘hết giận’ rồi.”

“Chỉ mong như thế.” Tô thị hít một hơi thật sâu, đè xuống buồn phiền trong lòng, lộ ra nụ cười từ ái nói, “Noãn Nhi, mẹ chỉ có chút không quen, hai ngày nữa liền hết chuyện, hiện tại có các con bên cạnh, người một nhà chúng ta cũng bình an, mẹ cũng đã thỏa mãn rồi, sẽ không nghĩ đến những điều không hay.”

“Mẹ hiểu là tốt rồi.” Lý Noãn gật đầu cười, trao đổi ánh mắt với Lý Văn rồi nói sang chuyện khác, “Mẹ, cũng gần đến tháng chạp rồi, ngày mồng tám tháng chạp, chúng ta đi miếu ăn cháo mồng tám tháng chạp chứ? Cháo mồng tám tháng chạp ở miếu Bạch Đà con vẫn luôn nhớ đến.”

Nghe xong lời này, buồn phiền giữa mi tâm của Tô thị biến mất không ít, cười mắng: “Chú mèo ham ăn, không phải chỉ còn thời gian mười ngày nữa thôi sao, đã muốn ăn cháo mồng tám tháng chạp rồi, hiện tại chúng ta cũng có thịt, nếu các con muốn ăn cháo mồng tám tháng chạp, ngày mai mẹ sẽ nấu cho các con một nồi.”

Lý Noãn lập tức gật đầu nói: “Quá tốt, tay nghề của mẹ tuyệt đối tốt hơn sư phụ trong miếu, chúng ta có lộc ăn rồi.”

“Mẹ, Nhạc Nhạc cũng muốn ăn, ăn cháo mồng tám tháng chạp!” Vừa nghe đến có thức ăn ngon, Lý Nhạc lập tức từ trong chén ngẩng đầu lên, vừa nhai bánh màn thầu, vừa hàm hồ không rõ nói.

Nhìn bộ dạng Lý Nhạc đáng yêu như thế, mọi người nhất thời nở nụ cười, cũng ăn ý không hề nói đến chủ đề Lý Đức nữa.

Sau buổi cơm tối, Lý Nhạc đi phòng bếp cho mèo gấm ăn, sau đó thêm cỏ khô cho bò ở chuồng gia súc, lấy chút nước ấm cho bò uống..., rất vui vẻ chăm sóc động vật.

Lý Noãn bưng hai cái bánh bao và một chén canh nóng đi ra ngoài cửa, đặt ở bên cạnh Lý Đức để cho ông ấy ăn, Lý Đức ngơ ngác ăn, thấy vậy Lý Noãn lại buồn bực. Nàng suy nghĩ một chút, đi qua vặn cổ tay Lý Huy trở về lại chỗ cũ.

Chỉ nghe rắc rắc hai tiếng, Lý Huy lập tức bị đau đến tỉnh lại từ trong hôn mê, ôm cánh tay theo bản năng kêu thảm thiết nói: “A! Thật là đau, đau chết lão tử rồi!”

Lý Đức đang ăn bánh màn thầu uống canh hình như dọa sợ hết hồn, hoảng sợ nhìn Lý Huy một cái, bưng canh rau và bánh màn thầu lui về phía sau, mới lại cúi đầu buồn bực ăn.

Thấy một màn như vậy, Lý Noãn nhíu đuôi lông mày, cười nói với Lý Huy: “Đại bá, mau về nhà đi, trời đã tối rồi.”

Nghe thế giọng nói quen thuộc, tiếng kêu đau đớn của Lý Huy dừng lại, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, có chút sợ hãi nhìn Lý Noãn, sau đó cũng không nói gì nữa, lăn một vòng đứng lên, cũng không quay đầu lại bỏ chạy, bộ dạng kia với bộ dạng sợ bị lưu manh đánh không có gì khác nhau.

Chỉ chốc lát sau, Lý Văn cũng tới đến cửa sân, thấy dáng vẻ Lý Đức ăn cơm có chút đần độn, không khỏi đau lòng nhíu nhíu mày, hỏi Lý Noãn: “Nhị muội, để cha ngây ngốc ở cửa ra vào như thế này sao?”

Lý Noãn bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Vậy chắc chắn không được, đại ca, huynh đưa cha về nhà cũ đi, mẹ đã đưa khế đất cho cha rồi, còn có mấy trăm đồng tích góp trong hai tháng này nữa, ngay cả chiếc trâm duy nhất trong tay cũng đưa ra, nếu nhà cũ không thông tình đạt lý, sẽ nhìn ở chỗ bạc đó, mà thu giữ người ở lại.”

Mặc dù cuộc sống trong nhà được cải thiện, nhưng Tô thị và Tương thị cũng không có vì vậy mà lười biếng, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, sẽ đi trấn trên tìm một chút việc thêu thùa nhi mang về nhà làm, đến gần hai tháng, mỗi người cũng có ba bốn trăm văn thu vào, hai người nghĩ giao cho Lý Noãn xung vào quỹ chung, nhưng bị Lý Noãn cự tuyệt, giữ lại làm tiền riêng cho hai người.

“Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.” Lý Văn hơi suy nghĩ một chút, liền gật đầu đồng ý, ngược lại nói với Lý Noãn: “Noãn Nhi, bên ngoài quá lạnh, muội trở về trong phòng đi, nơi này có huynh rồi, chờ cha ăn xong rồi, huynh sẽ đưa ông đi.”

“Vậy được, a đúng rồi, đại ca, nhất định phải làm cho cha có chỗ ngủ rồi mới rời đi, nếu không dù cha đưa bạc, cũng không có chỗ ngủ.” Lý Noãn gật đầu nhắc nhở một câu, lại liếc mắt nhìn Lý Đức đang ăn bánh màn thầu ăn canh, lúc này mới xoay người trở về phòng, ghi chép các khoản hôm nay.

Ngày hôm sau, Lý Văn đi ra khỏi nhà rất sớm, muốn đi trong huyện mua vài món đồ, đợi đến khi đám thợ tới ăn sáng bắt đầu làm việc, Tô thị và Tương thị thu dọn bát đũa, đang ở trong nhà thương lượng may bộ đồ mới, mấy đứa bé Lý An phải đi Thư Hương viện đọc sách luyện chữ.

Bởi vì không ai gào thét, khi Lý Noãn tỉnh dậy, đã gần trưa, nàng đứng dậy thu dọn một tý, đi phòng bếp lấy đồ ăn sáng nóng, rót một ly nước ấm, cầm lấy mấy cái chén bỏ vào trong rổ, đỡ cái bụng càng ngày càng to đi phòng dưới đất Tây Sương viện, thuận tiện xem tiến độ.

Phòng dưới đất hết sức mờ tối, Lý Noãn nhìn mấy lần, rồi hài lòng gật đầu một cái.

Lúc này chỉ mới làm hai ba ngày, căn phòng thứ ba đã đào được không sai biệt lắm, trong đó mấy người đang tiến hành sửa chữa căn phòng thứ ba, những người còn lại bắt đầu động công đào lối đi phương hướng phòng chính, hiệu suất này quả thật không thể xoi mói.

Mặc dù tám người thợ cùng đào, nhưng địa chất nơi này rất cứng rắn, hơn nữa phần lớn là đất đá, hơn nữa gian phòng này cũng không nhỏ, cao chừng một trượng, diện tích năm mươi mấy người vuông, phải đào trong vòng mấy ngày, cũng vô cùng không dễ dàng, công sức bỏ ra chắc chắn phải nhiều.

“Dương Tam đại ca, các ngươi nghỉ ngơi trước một lát, tới uống chút nước nóng.” Lý Noãn để bình nước và rổ dưới đất, cười kêu mọi người.

Nghe được giọng nói này, đám thợ đang bề bộn đều dừng lại công việc trong tay, Dương Tam vội buông công cụ trong tay, từ bên cạnh tìm cây ghế nhỏ tới, lấy tay lau lau đặt ở bên người Lý Noãn, nói: “Noãn Nhi muội tử, nhanh ngồi xuống, trong bụng muội còn có đứa bé, cũng đừng đưa nước cho chúng ta nữa, nếu chúng ta khác, biết tự mình đi uống nước.”

“Cũng không phải việc gì nặng, chút chuyện nhỏ này muội vẫn làm được.” Lý Noãn cười nói, vốn chỉ muốn nhìn một chút, thấy Dương Tam nhiệt tình như vậy, cũng ngồi xuống.

“Làm như thế sao được, phòng dưới đất này rất tốt, ngộ nhỡ té thì làm sao?” Dương Tam quan tâm nói.

“Dương Tam ca nói không sai, Noãn Nhi muội tử, chờ đào phòng dưới đất này xong, ta san cho đất này bằng phẳng đến lúc đó muội tử xuống lần nữa là được, hiện tại gồ ghề, không dễ đi.” Một người khác cũng cười khuyên nhủ.

“Vậy lần sau muội không tới nữa, nếu các huynh khát, thì đi lên phía trên uống nước, hóng mát một chút.” Lý Noãn cười nói, lấy cái ly từ trong rổ rót cho mỗi người một ly nước.

Dương Tam thổi vài hớp, rồi uống cạn ly nước, đưa ly lại cho Lý Noãn nói: “Noãn Nhi muội tử, muội ở đây nghỉ một chút rồi lên đi, huynh đi làm việc đây.”

“Ừm, muội biết rồi, Dương Tam ca, huynh không cần uống thêm một ly nữa?” Lý Noãn gật đầu một cái, cười hỏi.

“Cũng được, vậy thì uống thêm một ly nữa, tránh cho một lát nữa khát phải đi lên uống, làm trễ nãi công việc.” Dương Tam gật đầu nói.

Lý Noãn rót cho Dương Tam thêm một ly nữa, sau đó lại rót cho mọi người thêm mấy ly nước nữa, rồi xách theo rổ và bình nước rời khỏi phòng dưới đất, sau đó cầm cuốc đầu nhỏ, mang gùi đi vào trong núi, chạy thẳng tới mấy chỗ trong trí nhớ.

Lần trước đi tiệm thuốc, nàng đặc biệt chú ý, ở niên đại này không chỉ có bộ phận rau dưa chưa được khám phá ra, đến vị thuốc cũng có bộ phận thiếu sót, trong đó vị thuốc Đại Hoàng cũng chưa có, các đại phu y quán cũng không có vị thuốc này, cũng may tháng trước nàng đi vào trong núi hái thuốc có thấy qua không ít, bởi vì Đại Hoàng là cây thực vật lâu năm thân cỏ, hơn nữa thích hợp hái lúc giá rét, cho nên lựa chọn đi lên trên chân núi hái.

Lý Noãn đi tới chỗ có cây Đại Hoàng trong trí nhớ, cuối cùng đào được sáu cây Đại Hoàng, dọc theo đường đi còn tìm được mấy loại dược liệu khác, đều moi ra bỏ vào gùi.

Lần hái này thoáng cái đã đến xế chiều, cảm thấy đói bụng rồi, nàng mới quay người về nhà.

Mới vừa tiến vào con đường nhỏ đi vào cửa nhà mình, Lý Noãn đã nhìn đến Tô thị và Tương thị chờ ở ngoài cửa viện, hai người thấy nàng từ xa, lập tức đi tới đón.

Tương thị lấy gùi trên lưng nàng xuống, Tô thị lôi kéo tay của nàng, phát hiện có chút lạnh, lập tức đau lòng nói: “Noãn Nhi, buổi trưa con đi lên núi hả? Giữa mùa đông, con chạy lên núi làm gì? Mau vào trong nhà cho ấm, con còn mang thai, cũng đừng chạy loạn cả ngày.”

Nhìn hai người dường như đứng đợi ở ngoài cửa rất lâu, Lý Noãn rất cảm động, liền cười cười giải thích: “Mẹ, Tương bà bà, con chỉ đi trong núi một chút, không có chuyện gì.”

Tô thị cũng không tranh cãi với nàng, vừa lôi kéo nàng đi tới phòng bếp, vừa ôn tồn nói: “Được được được rồi, không có chuyện gì, chỉ là không có chuyện gì cũng phải trở về nhà ăn cơm chứ, tất cả thức ăn đều hâm nóng lại ở trong nồi, chờ con trở lại ăn đấy.”

Lý Noãn cười gật đầu, cùng Tô thị và Tương thị đi vào phòng bếp, ăn cơm xong, chào hai người, rồi mang gùi trở về phòng, cầm một cái sàng trúc sửa sang lại dược liệu, cũng cắt Đại Hoàng thành từng miếng, sau đó đặt ở chỗ thông gió bên trong phòng, chỉ cần hong gió hai ngày, cộng thêm dược liệu Lý Văn mua ở trong huyện về, cùng với trước đó còn dư, kết hợp với đang đông, là có thể thử chế biến một cách điều chế trong trăm cách điều chế kia.

Cứ gió êm sóng lặng trôi qua, cũng không nghe bên nhà cũ kia nói có chuyện gì, Lý Noãn sai Lý An đi qua nghe lén, nghe nói mặc dù lão gia tử rất tức giận, nhưng không đuổi Lý Đức ra khỏi nhà.

Mà trong thôn cũng không giấu nổi bí mật nào, buổi chiều lúc Lý Văn trở lại, chuyện Tô thị và Lý Đức hòa ly cũng đã truyền ra, chỉ là kỳ quái, đối với việc này, trừ một số ít người nói huyên thuyên, phần lớn thôn nhân cũng không nói Tô thị là không tốt, ngược lại cảm thấy Tô thị làm như vậy còn tốt chán.

“Đại ca, huynh không nghe nhầm chứ, họ khen mẹ làm đúng?” Trong phòng, Lý Noãn nghe nói chuyện như vậy, giật mình nói.

Lý Văn cười lắc đầu nói: “Không thể nghe nhầm được, là Lâm thị người quen thân với muội nói cho ta biết, hôm nay vừa trở về đã gặp phải. Nhị muội, hiếm thấy muội có bộ dạng này, trong khoảng thời gian này trải qua quá chuyện nhiều, hiếm thấy có chuyện muội không hiểu rõ.”

“Muội lại không muốn hiểu.” Lý Noãn nói thẳng không kiêng kỵ, “Theo lý thuyết, hành động này của mẹ sẽ không được phụ nữ tán thành.”

Lý Văn không khỏi cười khẽ mấy tiếng, không nhanh không chậm nói: “Theo lý thì không phải như thế, chỉ là trong khoảng thời gian này, người trong thôn cũng biết chúng ta không dễ bắt nạt, còn ai dám không có việc gì leo lên đầu chúng ta ngồi? Hơn nữa nếu giống như trước kia, thêu dệt chuyện đến trên người chúng ta cũng không có kết quả gì tốt, còn có mấy ngày trước muội tích phúc duyên, chúng ta lại bán phương pháp săn thú, vô tình thu hẹp khoảng cách, còn có mấy nàng dâu trong thôn cũng thiên vị chúng ta, nên cũng không đến nỗi nào. Nghe nói cả La đại thẩm tin Phật kia cũng nói giúp mẹ, bình thường bà ấy rất ít tham dự những chuyện này, trong đám nàng dâu ở trong thôn cũng có chút sức nặng.”

“La đại thẩm cũng giúp chúng ta ư.” Lúc này Lý Noãn mới tỉnh táo lại, không thể nín được cười nói: “Chắc là do chai rượu thuốc chúng ta mua cho bà ấy lúc trước, tuy bà không nói ra, nhưng vẫn nhớ trong lòng chúng ta tốt thế nào. Không ngờ từng chuyện tiếp nối từng chuyện, sau khi thường xuyên qua lại, ngược lại làm ổn định địa vị của chúng ta, hôm nay nhà chúng ta cũng coi như là đi vào lòng người rồi, có phải không, đại ca?”

Lý Văn cười gật đầu nói: “Xem như thế đi, đúng rồi, hôm nay bên nhà cũ không xảy ra vấn đề gì chứ, cha. . . . . . ?”

“Có lão thái thái ở đó, dù thế nào lão gia tử cũng sẽ không đuổi cha ra ngoài, hơn nữa không phải huynh để cho cha ở nhà nhị bá sao, dọn ra một chỗ ngủ là có thể lấy tiền, chuyện tốt như vậy, nhị bá còn không vui mừng ư, ông ta sẽ trơ mắt nhìn lão gia tử đuổi cha đi?” Lý Noãn cười nói.

Vào giờ phút này hai huynh muội còn chưa ngờ tới, cuộc sống này còn chưa yên tĩnh, rất nhanh sẽ lại xảy ra chuyện làm cho bọn họ không ngờ tới.

Sáng sớm ngày hôm sau, người một nhà còn chưa tỉnh ngủ, đã nghe được Vương thị đập cửa gào thét ở bên ngoài, còn thiếu nước đánh chiêng trống vang trời thôi.

“Không xong rồi, không xong rồi! Vợ lão tứ à, không thấy lão tứ đâu! Sáng sớm thức dậy không thấy người đâu cả, vợ lão tứ, Văn Nhi, Noãn Nhi, mau dậy, không thấy cha các cháu đâu cả!”

Nghe Vương thị nói như thế, người một nhà gần như tỉnh dậy hết, không còn chút buồn ngủ, tất cả đều mặc y phục, cũng không kịp rửa mặt đã đi ra khỏi phòng.

“Nhị bá mẫu, bá mẫu nói không thấy cha, không phải ở trong phòng các ngươi ư, sao lại không thấy?” Lý Noãn ra khỏi phòng đầu tiên, bước nhanh đi tới cửa hỏi Vương thị.

“Ta làm sao biết được, sáng hôm nay, nhị bá cháu tỉnh dậy, đứng lên xem xét, nhưng trong nhà không thấy bóng của cha cháu đâu, cửa phòng thì mở, gió lạnh tràn vào trong nhà, ta cũng chưa kịp búi tóc, chạy tới báo tin cho cháu, cháu hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Ta còn vừa lạnh, vừa đói bụng đây này, ta đã báo tin rồi vậy ta đi về đây.” Vương thị thấy Lý Noãn, trong lòng có chút sợ, ngoài miệng cũng như bị sét đánh nói liên tục, sau đó xoay người muốn đi.

Lý Noãn nhíu đuôi lông mày, kéo Vương thị lại, cười nói: “Nhị bá mẫu, bá mẫu còn chưa ăn sáng sao? Buổi sáng nhà chúng cháu ăn bánh bao thịt, da mỏng nhiều nhân, bá mẫu nên vào ngồi một lát ăn chút rồi hãy đi nhé?”

Vừa nghe ăn bánh bao thịt, nhất thời Vương thị nuốt nước miếng, có chút chần chờ, mặc dù ở nhà cũ ăn đủ no, nhưng dù sao nhà cũ có nhiều người, lớn nhỏ đều muốn ăn, muốn ăn phần tốt nhưng không dễ dàng, bữa sáng ăn bánh bao thịt, một năm cũng chỉ được mấy lần. Bà ta hoài nghi nhìn Lý Noãn một cái, biết rõ Lý Noãn có chuyện mới có thể gọi bà ta lại, nhưng lại bù không được hấp dẫn của bánh bao thịt, cuối cùng vẫn đi theo Lý Noãn vào trong nhà.

Vương thị vừa đi, vừa giữ chặt hà bao trong ngực nói: “Ta chỉ tới báo tin cho các ngươi biết, bánh bao thịt này là chính cháu gọi ta ăn, cháu không được lừa bạc của ta.”

Bị Lý Noãn trừng trị mấy lần, Vương thị đã sớm có kinh nghiệm, biết đồ gì trong nhà Lý Noãn cũng tốn bạc, cầm không còn phỏng tay, nói không chừng còn phải cởi một lớp da, cho nên mặc dù bà ta mơ ước, cũng không dám có ý định lấy đi.

Hai người vào trong nhà, Tô thị, Tương thị, Lý Văn còn có mấy đứa bé đều đã ăn mặc chỉnh tê, tất cả đều lo lắng đi tới phòng trước.

Lý Noãn cười kéo Vương thị ngồi ở trên kháng, đi thẳng vào vấn đề nói: “Nhị bá mẫu, chúng ta cũng không nói những lời khách sáo kia, bá mẫu hãy nói một chút, ngày hôm qua cha cháu ở nhà cũ đã nói những gì, làm chuyện gì, có hành động gì không bình thường?”

“Cái này làm sao ta biết được, cha cháu tới nhà cũ thì ngây ngốc ở trong phòng không đi ra ngoài, ta cũng không phải là không có chuyện gì làm, ngày ngày nhìn hắn chằm chằm, nhìn hắn lại không thể sinh ra bạc. . . . . .” Vương thị nói tới một nửa, đột nhiên thấy một vòng tay bạc khắc hoa xuất hiện ở trước mặt, mặc kệ là màu sắc hay chế tác đều vô cùng tót, con ngươi đang di chuyển lập tức dừng lại ở phía trên vòng bạc, vội thay đổi nói: “Cũng không phải không biết, ngày hôm qua đại bá đi vào nói với cha cháu cái gì đó, sau đó lập tức đi ra ngoài, thần thần bí bí, sau đó nữa nhị bá cháu hỏi cha cháu, kết quả cha cháu sửng sốt ngẩn người, không nói gì, chúng ta cũng không thế nào để ý đến, nào biết sáng sớm hôm nay đã không thấy tăm hơi.”

“À.” Lý Noãn như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, tiện tay thu vòng bạc vào, còn chưa suy nghĩ ra đầu đuôi, đã bị Vương thị kêu cho hoàn hồn: “Noãn Nhi, sao cháu cất vòng bạc đi, ta biết gì cũng đã nói rôi, nhanh đưa vòng tay cho ta!”

“Cháu nói đưa vòng bạc này cho bá mẫu lúc nào vậy, nhị bá mẫu?” Bị cắt ngang suy nghĩ, Lý Noãn nhíu mày, “Vòng tay này là Bạch phu nhân bằng hữu cháu quen ở trong huyện đưa cho cháu, tại sao cháu có thể đưa cho bá mẫu được, chỉ đưa cho bá mẫu nhìn một chút mà thôi. Lời là do nhị bá mẫu nói, cháu có ép bá mẫu nói ra ư?”

Vốn người một nhà còn đang lo lắng, nhất thời cũng: “. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.