Lương Điền Thiên Khoảnh

Chương 31: Chương 31: Hai xâu tiền là món tiền lớn




Hai xâu tiền được nhét vào trong ngực , Giang Lăng cảm thấy như trời rét lạnh mà được ôm ấm lò sưởi ấm , ấm dào dạt , thoải mái nói không nên lời . Nàng bỗng nhiên phát hiện , nàng thích cuộc sống nơi này , so sánh với cuộc sống ở kiếp trước nàng nguyện ý ở nơi đây mà phấn đấu .

Nơi này tuy là có nhiều thứ bất tiện , gia cảnh bần hàn , nhưng chính vì sống trong nghịch cảnh , làm cho nàng cảm thấy cả người tràn ngập ý chí chiến đấu . Bàn tay trần , gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng , nàng cần dựa vào hai bàn tay của bản thân mình , dựa vào thông minh , tài trí của chính mình , sáng tạo ra tài phú thuộc về nàng , an bày cuộc sống đi đúng quỹ đạo mà nàng mong muốn .

Quá trình kiếm tiền từ bần hàn đến giàu có , so với đời trước chỉ vẫy tay là danh lợi đều đưa đến cửa , thì cuộc sống này có ý nghĩa hơn rất nhiều .

" Tiểu Giang , ngươi đến cùng có cái biện pháp gì tốt ? Chạy nhanh đến nói cho ta nghe một chút đi ." Lưu chưởng quỹ thấy Giang Lăng khoé miệng nhếch nhếch cười , nửa ngày không nói chuyện , trong lòng giống như con mèo bị ngứa mà gãi không được , cong lưng lại .

" Đầu tiên , ngươi cho lão Trương đem hai mươi món ăn này luyện cho tốt . Làm cho thật tốt , sau đó cho ta nếm thử , nếu được sẽ đem ra bán. Đến lúc đó chúng ta sẽ định ra giá các món ăn .

Việc thứ hai , ngươi làm mấy chục khối gỗ , bào sạch , sơn nước sơn lên , làm thành mộc bài . Chúng ta đem tên đồ ăn trong tiệm viết lên mộc bài đó ,cũng viết giá lên .Treo chúng trên bức tường ở ngoài cửa . Đương nhiên , những món ăn mới chúng ta không cần lấy ra toàn bộ . Trước hết chỉ lấy ra năm món mặn , năm món chay , thừa lại , cách năm ngày ta lại đưa thêm hai món mới .

Việc thứ ba , xem một ngày tốt , đốt pháo khai trương , hôm đó cùng hôm sau đem đồ ăn mới đưa ra thị trường bán đại hạ giá .

Những đồ ăn trong tiệm đều chiết khấu sáu phần trăm , lấy giá rẻ để thu hút khách hàng , mùa nào thức ăn đó . Chỉ cần hương vị ngon , về sau có lên giá thì vẫn có người đến ăn .

Đương nhiên , ở khắp nơi ta sẽ dán bố cáo , làm cho mọi người đều biết tin tức này . Nhưng mà đến lúc đó ngươi phải thỉnh thêm vài người về đây hỗ trợ , bằng không đến mấy ngày này sẽ làm không xuể . Nếu sinh ý quả thật tốt lên , ngươi liền lưu lại những người đó làm lâu dài ."

Giang Lăng càng nói , ánh mắt Lưu chưởng quỹ càng sáng rực rỡ . Hắn uống một ngụm nước , cho lòng bình tĩnh xuống , lại đem lời nói của Giang Lăng tinh tế suy nghĩ lại một lần , phát hiện chủ ý này hoàn toàn có thể làm , còn không cần dùng thêm tiền gì nữa .

Tính là chiết khấu sáu phần trăm cho khách , chỉ cần có khách đến ăn- hắn liền có thể kiếm tiền , tuyệt đối sẽ không lỗ vốn .

Còn việc chuẩn bị nguyên vật liệu nấu thử, tính toán bỏ tiền ra có chút phiêu lưu , nhưng làm buôn bán một điểm phiêu lưu cũng không có , đó là không có khả năng . Nếu không được việc , vậy thì nguyên vật liệu này bản thân mình ăn cũng được . Nghĩ đến chỗ này , Lưu chưởng quỹ hưng phấn vỗ một cái lên bàn : " Được , liền theo như vậy mà làm ."

Nói xong , Lưu chưởng quỹ ngồi không yên , đứng lên nói : " Ta đi xem lão Trương có món ăn nào là có sẵn nguyên vật liệu , chúng ta bắt đầu luyện mấy món mới ."

Nhìn Lưu chưởng quỹ bay nhanh chạy vào phòng bếp , Giang Lăng phì cười . Ai có thể nghĩ , một người béo như một viên cầu giống như Lưu chưởng quỹ lại có thể chạy nhanh như vậy .

Bất quá , Lưu chưởng quỹ hưng phấn cũng làm cho Giang Lăng bị lây nhiễm theo , nàng nghĩ đến tiền ở trong lòng , cũng có chút ngồi không yên .

Lưu chưởng quỹ không ở đây , nàng cũng không thể rời khỏi đại sảnh , chỉ phải đứng lên đi vòng vo vài vòng , có thế mới đem lòng yên tĩnh xuống , trở lại ngồi ngốc ở góc tửu lâu , suy nghĩ một chút về con đường gầy dựng sự nghiệp sau này .

Đây là bước đầu tiên trong sự nghiệp của nàng , rốt cục cũng bán ra được . Lúc trước không có tiền , nghĩ đến giống như là mơ mộng hão huyền . Hiện tại đã có hai xâu tiền , nếu Lưu chưởng quỹ sinh ý tốt như đã nói , thì được thêm một xâu tiền nữa .

Ba xâu tiền , tương đương với hiện đại là mười lăm ngàn tệ . Thuê một cửa hàng nhỏ , mở một quán ăn vặt là không thành vấn đề .

Nhưng mà ở Thanh Sơn trấn này , số lượng người qua lại cũng không nhiều , có như vậy mà mấy nhà tửu lâu đã cạnh tranh đến đỉnh kịch liệt , Giang Lăng thật sự không có hứng thú ở đây đặt thêm một chân vào.

Nhưng Linh Lăng thành cách nơi này không xa , có thời gian Giang Lăng muốn đi đến đó khảo sát một phen , nhìn xem có cơ hội hay không , làm cho tiền trong lòng nàng tiền tái sinh ra tiền .

Nhưng mà nói thật , chuyện mở quán ăn vặt Giang Lăng cũng không phải thật thích . Nàng kiếp trước đứng ở vị trí rất cao , tuy rằng trên mây rơi xuống đường cùng , nhưng trong khung vẫn tồn tại một thứ gì đó . Đối với công việc đi sớm về tối , tân tân khổ khổ lại kiếm không xong vài đồng tiền sinh ý nhỏ lẻ , nàng thật đúng là xem không vào trong mắt .

Đương nhiên , nếu quả thật có người giúp đỡ nàng kiếm số tiền này , nàng chỉ cần làm bà chủ , ra tiền vốn , ra chút nguyên vật liệu , bày ra như vậy nàng vẫn rất thích ý .

Đang cao hứng , Giang Lăng bỗng nghe bên ngoài trên đường vang lên tiếng vó ngựa . Ở đây là đại lộ , đi Lăng Linh Thành tất nhiên phải đi qua đường này , có xe ngựa đi ngang là chuyện bình thường . Nhưng giống như hôm nay , tựa hồ có hơn chục con ngựa trên đường " Rầm rầm " mà đến , tiếng vang thật lớn , Giang Lăng cũng lần đầu tiên nghe qua .

" Cái âm thanh gì vậy ? " Giang Lăng đang muốn đứng dậy nhìn , Lưu chưởng quỹ nghe được âm thanh từ phòng bếp chạy xuất ra .

" Không biết , chính là nhanh chân chạy ra xem " .

Giang Lăng cùng Lưu chưởng quỹ đi tới cửa , vừa vặn nhìn thấy một đội xe ngựa đang đi ngang qua , trong đó có ba bốn chiếc là xe ngựa , còn lại tất cả đều cưỡi ngựa . Trừ bỏ xe ngựa nối đuôi nhau mà đi , những người cưỡi ngựa thì đi thành hai hàng song song , đội ngũ thật là chỉnh tề , những người đó trên mặt không hiện ra cảm xúc gì , toàn bộ đội ngũ làm cho người ta có cảm giác bị khí thế đó áp đảo . Vừa nhìn đã biết đây không phải là những người bình thường ---- chỉ có những người trong quân đội , trải qua chiến tranh mới có thể làm cho người ta có cảm giác này .

" Đây là người nào vậy ? " Giang Lăng nhỏ giọng hỏi Lưu chưởng quỹ .

Lưu chưởng quỹ lắc đầu : " Không biết . Nhưng mà mấy hôm nay luôn nghe người ta nói , tướng quân Tần Tòng Nghị là muốn trở về . Xem những người này , chẳng lẽ là hắn ? "

Giang Lăng đây là lần thứ hai nghe tên vị tướng quân này , nàng không thích bát quái , nhưng nhìn bộ dạng hưng phấn của Lưu chưởng quỹ , nàng cũng hỏi một câu góp vào : " Tần Tòng Nghị tướng quân là loại người nào ? "

" Cũng là người ở Linh Lăng , sau này đi đến biên quan , hiện tại là chức tướng quân trở về , cũng xem như là áo gấm về làng đi ." Lưu chưởng quỹ tựa hồ như là biết cũng không rõ ràng , nói một câu , nhìn một lát , liền quay trở lại phòng bếp .

Cổ đại đường lộ đều là bùn đất , một đội ngựa xe đi qua , bụi đất kia cũng rất lớn , Giang Lăng không có hứng thú ăn tro bụi , trở lại đại sảnh chui vào một góc nhắm mắt lại luyện công .

Qua nửa canh giờ , Lưu chưởng quỹ thật hưng phấn bưng ra một cái đĩa nhỏ ,từ bên trong đi ra , kêu lên : " Tiểu Giang , cô lỗ thịt , ngươi đến nếm thử xem .

Giang Lăng mở mắt ra , đi qua nhìn nhìn , gật gật đầu . Hôm qua có khách đến ăn cơm , gọi một món thịt nướng , Giang Lăng tuy rằng không có ăn , nhưng xem sắc màu kia , lại ngửi thấy hương thơm , liền cảm thấy hương vị kia là chưa đủ . Cho nên ở thực đơn nàng liền viết vào thịt Đông Pha .

Ở cổ đại , trâu bò là dùng để cày ruộng , không thể tùy tiện giết , bằng không sẽ phải ngồi tù , cho nên thịt bò rất quý hiếm .

Mà thịt heo ở phương diện này lại không hạn chế , hơn nữa thời đại này nông nghiệp , dân cư nhiều , từng nhà đều nuôi heo , thịt heo rất là tiện nghi . Có thể dùng thịt heo chế biến ra được đồ ăn ngon , đối với kinh tế là một lợi ích rất thực tế .

Nhưng mà thời Tống , Tô Thức lão tiên sinh sáng chế ra món ngon này , bây giờ nhường nó đến Đường triều vì người dân phục vụ , Giang Lăng nếu cho nàng nói thì đây chính là làm việc nghĩa . Hơn nữa ngày đó Giang Lăng xem trong phòng bếp có nước tương , có rượu vàng , liền đem món ăn này ghi lên thực đơn , cùng bí quyết nấu nướng đưa cho Lưu chưởng quỹ , vì nhân dân đại Đường sáng tạo ra tinh thần văn minh , vì nàng sáng tạo ra vật chất văn minh , thật sự là nhất cử lưỡng tiện , là một chuyện rất tốt a !

Phỏng chừng Lưu chưởng quỹ thắm thiết lĩnh hội được nỗi khổ tâm của Giang Lăng , cho nên lựa chọn món ăn này làm thử trước tiên .

Nhưng mà lúc làm món ăn này không gọi là thịt Đông Pha , để tránh xâm phạm danh tính , cùng quyền lợi của lão nhân gia Tô Đông Pha . Hiện tại sửa tên nó thành thịt cô lỗ , bởi vì lúc nấu thịt sôi lên kêu " Cô lỗ , cô lỗ "

Lão Trương tay nghề thật không sai , năng lực lĩnh ngộ cũng vô cùng tốt , món ăn này nhìn qua da mỏng thịt mềm , sắc màu đỏ tươi , sáng bóng làm cho người ta vừa nhìn qua cơn thèm ăn đã tăng lên rất nhiều . Nhất là ba tháng chưa biết mùi vị thịt heo như Giang Lăng ,lúc này nước miếng muốn nhanh chảy ra .

Nàng tiếp nhận đũa do Lưu chưởng quỹ đưa qua , gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng . Một mùi thơm của thịt trong khoang miệng xông thẳng sau ót , loại hương vị quen thuộc này làm Giang Lăng hơi hơi kích động .

Đến nơi này , nàng không thể không bội phục thêm một lần nữa tài nghệ nấu ăn của lão Trương , món ăn này hương vị đúng chuẩn , nước thịt đậm đà , mềm mà không ngán , nhìn vào không thấy hết tinh hoa , kì thực thịt này rất mềm mịn , ăn vào thắm thiết lĩnh ngộ được tinh tuý của thịt đông pha .

" Tốt lắm , ngon vô cùng ! " Giang Lăng gật gật đầu .

" Thật à ? Chúng ta cũng cảm thấy là ăn rất ngon " .Lưu chưởng quỹ kích động có chút run run . Món ăn này đối với hắn mà nói , có ý nghĩa bất đồng . Cái này thuyết minh cho thiếu niên" Giang Đào" này là đáng tin cậy .

Hắn hiện tại bắt đầu tin tưởng , Giang Lăng có thể làm cho tửu lâu của hắn danh chấn hùng phong .

" Ta kêu lão Trương không cần học món này nữa ." Ánh mắt trên gương mặt béo của Lưu chưởng quỹ cười đến không thấy đường . Nhưng mà hắn kích động thì kích động , nhưng vẫn không quên đem dĩa thịt đi vào trong : " Đồ ăn này giữ lại , buổi tối có khách đến thì cho họ nếm thử ."

Ách , được rồi . Giang Lăng miệng còn thơm lừng mùi thịt , rốt cục cũng cảm nhận được câu " Dư âm còn văng vẳng bên tai , ba ngày không dứt ." Ý cảnh này , vị thịt này xem ra Giang Lăng hiểu ra đến mấy ngày a !

Chờ bổn cô nương có tiền , nhất định phải làm một bát thịt đông pha thật to , ăn một khối , ném một khối ! Đời trước cùng tiên nữ giống nhau , người không dính hạt bụi , nay vì một miếng thịt mà chảy nước miếng , mỗ nữ nào đó âm thầm thề .

Kế tiếp thời gian , quang cảnh cũng giống như hôm qua , đưa cơm cùng đồ ăn đến Xuân Hương viện , lại tiếp đãi ít ỏi khách nhân , trước khi trời tối tửu lâu liền đóng cửa .

Đường triều cũng không giống như hiện đại , không có sống về đêm , trời vừa trở đen là đi ngủ . Ở đây trừ bỏ đêm Tết Nguyên Tiêu , một năm ba trăm sáu mươi bốn ngày đều không có chợ đêm .

Bình thường vào khoảng sáu giờ chiều là có trống báo hiệu đến giờ giới nghiêm , mọi người đều phải trở lại nơi mình cư ngụ , đêm khuya sẽ có lính canh đi tuần , cho đến sáu giờ sáng của ngày hôm sau .

Trong khoảng thời gian này không ai được ra đường , trừ khi có sự phê duyệt của hoàng đế , bất luận kẻ nào cũng không được vi phạm lệnh cấm đêm . Nếu như bắt được , nhẹ thì giáo dục , nặng thì tử hình .

Mãi cho đến thời kỳ Bắc Tống , lệnh cấm này mới được bãi bỏ , chợ đêm lúc đó mới được hình thành .

Lúc này Giang Lăng vô cùng cảm tạ cái quy định này của Đường triều , như vậy nàng không phải đi làm về đêm khuya . Đang giữ hai xâu tiền " khổng lồ " ở trong người , đi đêm thật là không an toàn .

Hơn nữa , hiện tại nàng mới hiểu được vì sao cổ đại mọi người đều đào cái hố ở dưới giường mà chôn tiền , hoặc là đem tiền giấu trong vách tường . Không có ngân hàng , giữ số tiền lớn thật là nguy hiểm .

Từ lúc ở tửu lâu đi ra , Giang Lăng thấy bụng có chút không thích hợp , lúc này đi trên đường , càng phát hiện bụng đau dữ dội .

" Làm sao có thể tiêu chảy ? Chẳng lẽ lâu quá không ăn thịt , ăn một miếng liền chịu không nổi ? " Giang Lăng nhìn xem trái phải , còn có một đoạn đường ngắn nữa là vào thôn .

Nàng cảm giác bản thân chịu không nổi , nhu cầu cấp bách cần giải quyết . Cũng may ở cổ đại nhân dân am hiểu đạo lý : " Sinh nhiều đứa nhỏ thì phải trồng nhiều cây ." Ít người mà cây lại nhiều , bên kia đường còn có một bụi cây rậm rạp , Giang Lăng không quản nhiều như vậy , cấp tốc lủi đi vào giải quyết vấn đề .

" A , rốt cục thư thái ! " Giang Lăng từ trong rừng cây đi ra , mới đi được vài bước , phía trước bỗng nhiên nhảy ra một người bịt mặt , trong tay cầm một cây côn , thô giọng la lớn : " Đem tiền trên người ngươi lấy ra ! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.