Lưu Khánh Xuân cười nói : " Thuyền này nguyên , nguyên có nghĩa là hai nhà chúng ta hợp lại mua ".
Giang Lăng bị mất cần câu , hôm nay câu cá không thành , nàng vỗ vỗ cỏ ở trên người , xoay người định đi về , một bên hỏi Lưu Khánh Xuân : " Ngươi
vừa rồi bắt cá ? Bắt có được nhiều không ? "
Vừa nghe vấn đề này , Lưu Khánh Xuân buồn bực : " Buông hai lưới mà chỉ được ít cá nhỏ , tôm nhỏ ."
" Thật ? " Giang Lăng nghe vậy mắt sáng lên " Ta có thể nhìn xem không ? "
"Xem đi , đương nhiên là có thể ." Lưu Khánh Xuân nhảy lên thuyền , vốn định đi lại kéo tay Giang Lăng , lại ngượng ngùng . Chưa biết giải quyết vấn đề này như thế nào , thì đã thấy Giang Lăng nhảy lên , liền đã ở trên
thuyền . Thuyền chỉ lay động nhẹ một chút , Lưu Khánh Xuân sửng sốt nhìn về phía Giang Lăng .
Trong mắt Giang
Lăng , Lưu Khánh Xuân chỉ là một người hàng xóm cùng tuổi , nàng cũng
không mong muốn cùng hắn có nhiều lắm kết giao . Chẳng qua hắn bắt được
nhiều tôm nhỏ , cá nhỏ mà có hứng thú , cho nên mới lên thuyền nhìn xem .
Bởi vậy nàng cũng không nhiều lời giải thích , cúi đầu nhìn về hướng
thùng gỗ ở trên thuyền . Không biết là kỹ thuật đánh bắt cá của Lưu
Khánh Xuân không được , hay là hôm nay vận khí của hắn không tốt , trong thùng quả thật chỉ có ba con cá , con lớn nhất không vượt quá hai cân , tôm cùng cua cũng không thiếu , nhưng không được lớn .
Hơn nữa ba con cá này chủng loại có chút pha tạp , một con là cá trích , hai con còn lại là cá gì Giang Lăng cũng không biết được ." Đây là cá
gì ?" Giang Lăng chỉ vào trong thùng cá hỏi .
"
Một con là cá tầm , một con là cá trúc ".Lưu Khánh Xuân thời điểm gặp
người xa lạ , khẩn trương nói chuyện có chút lắp bắp , hiện tại nói đến
chuyện mấy con cá thì trầm tĩnh lại , nói rất có thứ tự .
" Cá Tầm ? " Giang Lăng nhíu mi suy nghĩ một lát , bỗng nhiên nhãn
tình sáng lên : " Trung Hoa Tầm ? " Nhìn về phía thùng nước tràn ngập
kinh hỉ ." Đây là Trung Hoa Tầm ? "
" Trung Hoa Tầm ? " Lưu Khánh Xuân gãi gãi đầu " Chúng ta chỉ kêu nó cá tầm "
" Lưu đại ca , cá tôm này ngươi có thể bán cho ta không ? " Giang Lăng
tuy rằng không câu được cá , nhưng gặp gỡ Lưu Khánh Xuân có thùng cá tôm này , bản thân thấy mình thu hoạch không phải nhỏ.
Không gian của nàng có thể thúc tiến sinh vật sinh trưởng nhanh chóng , hơn
nữa hương vị lại ngon , nhiều cá tôm như vậy cho vào đó , tiền lời còn
nhiều hơn nữa .
" Ngươi muốn thì lấy đi " Lưu Khánh Xuân khoát tay" Không ..không cần tiền ".
Giang Lăng từ trong lòng lấy ra hai đồng tiền được thưởng ngày hôm qua , đưa cho Lưu Khánh Xuân : " Không lấy tiền thì không được . Nhưng mà ta
chỉ có hai đồng , không biết có đủ hay không ? "
" Nói cho ngươi liền cho ngươi , thực không cần tiền .Nhiều cá nhỏ như
thế này , nhưng cũng không được bao nhiêu tiền .Ta một lát đi tát thêm
hai lưới là được ." Lưu Khánh Xuân mặt đỏ lên : " Ngươi muốn cứng rắn
trả thù lao , ta ,ta sẽ không bán "
" Vậy thì cám
ơn Lưu đại ca ! " Giang Lăng thấy hắn thái độ kiên quyết , cũng không
kiên trì , cho cá vào thùng của mình , rồi lên bờ .
Thấy Lưu Khánh Xuân đã chống thuyền rời đi , Giang Lăng đi đến bụi cỏ ven hồ , bụi cỏ này còn cao hơn đầu người , nhìn xem bốn phía không có người , liền lắc mình vào trong không gian , đem thùng cá tôm tất cả đều đổ vào ao nhỏ trong không gian.
Về nhà , Lí Thanh Hà
cùng Giang Đào đã sớm thức dậy . Gặp Giang Lăng đem theo thùng gỗ bước
vào cửa , Lí Thanh Hà trách cứ nói : " Thế nào thức sớm như vậy ? Ngày
hôm qua câu hai con cá , hôm nay vẫn còn một con , kia là dùng đi câu à ? "
" Đúng vậy , tỷ , hôm qua ngươi nói là dạy ta câu cá , hiện tại ngươi lại vụng trộm đi một mình , ngươi nói chuyện
không giữ lời gì hết. " Giang Đào bĩu môi bắt đầu chỉ trích.
" Không phải là nhà ngươi ngủ chưa có dậy hay sao ? Hơn nữa hôm nay , một con cá ta cũng không câu được , cần câu còn bị tha đi mất ." Giang Lăng cười nói , buông thùng đi vào phòng bếp . Sáng sớm nàng vào trong không gian hái rau muống , sáng nay sẽ ăn nó .
Quả
nhiên không ngoài dự kiến , rau muống quả thực ăn rất ngon , làm cho Lí
Thanh Hà ăn cơm không ngừng truy vấn , rau muống ở nơi nào mà có . Vì
lúc đi vào Lí Thanh Hà và Giang Đào không nhìn vào thùng gỗ , nên Giang
Lăng nói dối qua loa là do trên đường gặp Lưu Khánh Xuân đang hái rau ,
hắn cố ý nhét vào nên đành phải đem về.
Ăn cơm xong , Giang Lăng dùng bút viết lên công thức chế biến hai mươi món ăn
thật tinh tế lên giấy . Lúc này mới lên đường đi đến tửu lâu .
Triều đại nhà Đường không có đồng hồ báo thức , mọi người đều xem sắc trời để đoán thời gian . Vì vậy thời gian làm việc tự nhiên sẽ không chuẩn .
Bất quá , khi Giang Lăng đến đó , cũng vừa vặn gặp A Phúc đang đến mở
cửa .A Phúc nhìn đến Giang Lăng , hung hăng trừng mắt , xoay mặt đi vào .
Giang Lăng nhún nhún vai , vào tửu lâu , dùng khăn lau đều đem bàn ghế lau
sạch qua một lần . Lau được một nửa , lúc này Lưu chưởng quỹ bước vào ,
ánh mắt hồng hồng , giống như là cả đêm không ngủ .
" Đến đây , tiểu Giang , lại đây ngồi ." Ngày hôm qua nghe Lưu chưởng quỹ liên tục kêu mình là Giang Đào , Giang Lăng nghe thật là kỳ quái , liền mãnh liệt yêu cầu sửa lại là tiểu Giang , Lưu chưởng quỹ cũng biết nghe lời phải , sửa lại miệng cũng cực kỳ thuận lợi .
Giang Lăng buông khăn lau , chạy đến phòng bếp rửa sạch hai tay , lúc
này mới đến ngồi trước mặt Lưu chưởng quỹ , từ trong lòng lấy ra một tờ
giấy , đưa cho Lưu chưởng quỹ : " đây là tên hai mươi món ăn , người xem xem ".
Thời gian Lưu chưởng
quỹ xem hết tên thực đơn cũng khoảng một ly trà nhỏ , lúc này mới uống
một ngụm trà , mở miệng nói : " Thực đơn này , tối qua ta đã suy nghĩ
một đêm , quyết định mua trước năm món mặn , năm món chay , ngươi xem có thể hay không nể mặt ta , chỉ lấy một xâu tiền ? "
" Năm mặn , năm chay ? " Giang Lăng sửng sốt , sau đó là dở khóc dở cười , Lưu chưởng quỹ này quyết đoán , nhưng hiện tại có chút nhỏ nhen .
Nàng trầm ngâm một lát , nhìn Lưu chưởng quỹ nói : " Như vậy đi , để ta nói suy nghĩ của ta trước ."
" Được , ngươi nói đi ! " Lưu chưởng quỹ không tự giác gật gật đầu .
Hắn mạnh giương mắt nhìn về phía Giang Lăng , hắn bỗng nhiên ý thức được , Giang Lăng ở trong lòng hắn là một người có thể ngồi xuống cùng hắn
thảo luận ngang hàng , mà không phải là người lớn cùng đứa nhỏ , hay là
chưởng quầy cùng tiểu nhị có sự khác biệt cách xa .
Xem ra người đọc sách , quả thật là không bình thường a ! Lưu chưởng quỹ trong lòng vô hạn cảm khái .
Giang Lăng cũng không biết Lưu chưởng quỹ đang suy nghĩ này nọ , nàng vuốt
cằm , mở miệng nói : " Nói như thế , nếu tửu lâu của ngài sinh ý coi như tốt , ngài chỉ mua mười món đồ ăn ,ta hoàn toàn đồng ý , đúng giá , thì chỉ lấy ngài một xâu tiền . Nhưng mà lúc trước ta đưa ra cho ngài mười
món ăn chay , không phải là vì trong sách tổ truyền nhà ta ghi lại chỉ
bao nhiêu đó , mà là tính tửu lâu của ngài muốn thay đổi tình trạng hiện giờ , thì phải hạ một liều thuốc mạnh , dùng số lượng thức ăn tươi mới
nhiều như vậy làm chiêu bài , để kéo thực khách về ."
Nàng nói một hơi dài, Lưu chưởng quỹ có chút mê mang : " Tiểu Giang , ngươi nói lời này là có ý tứ gì ? "
Giang Lăng thở dài nói : " Ý tứ cho đúng là , nếu ngươi muốn thay đổi hiện
trạng của tửu lâu , phải thay đổi mạnh mẽ , mới có hiệu quả . Bằng không , giống như nước trà nguội này , chẳng có vị gì ."
Nói xong lời này , Giang Lăng nhìn ánh mắt của Lưu chưởng quầy có chút
nặng nề , cười khổ một chút nói : " Ngài có phải hay không cho rằng ta
là vì muốn đẩy mạnh tiêu thụ thực đơn của bản thân mà cố ý nói như vậy ?
Ngài cũng không ngẫm lại , nếu ta nghĩ đem thực đơn này bán đi , trên
đường này có mấy tửu lâu sinh ý cũng ảm đạm , ta hoàn toàn có thể đến
nói chuyện với họ . Thực đơn này , ngài không cần , nhưng không chắc
người khác không muốn . Đem thực đơn này bán cho ngài , tất cả đều là vì ngài thu ta làm tiểu nhị , chúng ta cùng người khác bất đồng ở chỗ tình cảm.
Nói thật , làm buôn bán thắng chính là xem
đúng thời cơ , đầu tư đúng chỗ , đó chính là quyết đoán . Chưởng quầy
kinh doanh nhiều năm như vậy , chẳng lẽ không rõ đạo lý này ? "
Nói xong nàng thở dài một hơi , lại nói : " Ngươi muốn mua năm món ăn mặn , năm món ăn chay , ta cũng có thể bán cho ngươi , nhìn phần tình ngài thu ta làm tiểu nhị , thực đơn này ta chỉ thu ngài một xâu tiền .
Nhưng
mà nếu sau này ngài muốn mua thêm mười món ăn nữa , giá kia sẽ không
giống nhau , phải là một ngàn hai trăm đồng , tiền nhiều hơn mới mua
được , ngài phải suy nghĩ rõ ràng . Nhưng nếu ngài bây giờ đem hai mươi
thực đơn hoàn toàn mua hết , ta liền có biện pháp làm cho tửu lâu của
ngài sinh ý tốt lên ."
" Có biện pháp gì tốt ? " Hai mắt Lưu chưởng quỹ sáng lên .
Giang Lăng nghĩ nghĩ : " Ngài cảm thấy tửu lâu sinh ý như thế nào thì cho là tốt ? "
Lưu chưởng quỹ thở dài : " Ít nhất một ngày cũng phải có hai mươi người đến ăn cơm đi ."
" Được ! " Giang Lăng gật gật đầu . Như vậy đi , có hai mươi thực đơn mới , nếu ta có biện pháp làm cho tửu lâu mỗi ngày đều có ba mươi người đến ăn cơm , duy trì trong hai mươi ngày đều là mức độ như vậy , ngài phải trả cho ta thêm một xâu tiền là tiền thù lao .
Nếu phương pháp của ta là không hiệu quả , sinh ý của tửu lâu không đạt đến trình độ kia , ta đây một đồng tiền đều không lấy , ngài xem như thế
nào ? "
"A " Lưu chưởng quỹ nhìn về phía Giang Lăng , ánh mắt không dám nhìn thẳng : " Ngươi ra chủ ý này , còn lấy thêm
một xâu tiền ? "
" Xem như ta chưa nói gì ." Giang Lăng lắc đầu , cầm cái khăn đứng lên đi lau bàn .
Lưu chưởng quỹ ánh mắt phức tạp nhìn xem Giang Lăng bận rộn , hơn nửa ngày cũng không lên tiếng .
Buổi sáng tự nhiên cũng không buôn bán gì , Giang Lăng cùng A Phúc đem đồ ăn đưa đến Xuân Hương viện , về liền tự tìm một cái góc ngồi xuống , bắt
đầu luyện công . Tửu lâu này sinh ý không tốt , ít ra cũng có cái ưu
việt của nó , đối với Giang Lăng mà nói cũng tương đối thanh nhàn. Nhưng mà nếu Lưu chưởng quỹ không quyết đoán , Giang Lăng lo lắng suy nghĩ
phải đổi đến địa phương khác .
" Tiểu ....tiểu
Giang " Lưu chưởng quỹ lúc này không có nằm sấp trên bàn mà ngủ , hắn
chống quai hàm ngồi chỗ kia suy nghĩ đã nửa ngày , rốt cục cũng mở miệng kêu Giang Lăng .
" Chưởng quầy , ngài gọi ta ? " Giang Lăng mở mắt ra đi qua đó .
" Ngồi , ngồi xuống đi ." Lưu chưởng quỹ lấy tay chỉ chỉ ghế , thấy Giang Lăng đã ngồi xuống , hắn thật sâu thở dài , nhìn về phía Giang Lăng ,
ánh mắt giống như là tráng sĩ chuẩn bị đi vào chỗ chết , rất là bi tráng : " Được rồi , hết thảy làm theo như ngươi nói đi ." Nói xong từ trong
lòng móc ra hai dây tiền đồng : " Đây là hai xâu tiền , mua hai mươi cái thực đơn ."
" Tốt ! " Những lời Giang Lăng nói đã không vô nghĩa , từ trong lòng lấy ra thực đơn đưa qua .
Lưu chưởng quỹ đem thực đơn tinh tế nhìn một lần , gật đầu nói : " Tốt , cũng không có vấn đề gì ." Hắn làm tửu lâu nhiều năm như vậy , cho nên
chỉ cần nhìn qua là biết chiếu theo đó có thể làm ra được món ăn . Hắn
nói xong lại xuất ra một tờ giấy để trên bàn ,viết cái hiệp ước đưa cho
Giang Lăng .
Giang Lăng xem trên hiệp ước , những
lời nàng nói buổi sáng đều được ghi lại phi thường rõ ràng , nàng cũng
bội phục Lưu chưởng quỹ làm việc rất là sành sỏi , kinh nghiệm . Hiệp
ước này , nếu Lưu chưởng quỹ không chủ động ký , thì nàng cũng xin yêu
cầu đưa ra . Dù sao ước định bằng miệng cũng không được tính , đến lúc
đó nàng giúp tửu lâu sinh ý tốt lên , mà Lưu chưởng quỹ không chịu trả
tiền , đến lúc đó đi báo quan cũng không biết làm sao mà báo .
Có hiệp ước này chính là nàng đối với Lưu chưởng quỹ có chế ước , mặt trên đã có Lưu chưởng quỹ ký tên , nàng cũng không có vấn đề gì , chỉ ký tên lên phía sau , sấy cho mực khô , xếp lại đàng hoàng rồi bỏ vào trong
áo.
Lưu chưởng quỹ nhìn xem động tác của Giang
Lăng , tâm tình cực kỳ phức tạp .Hắn cũng không biết sao lại thế này ,
có lẽ là thiếu niên này làm việc rất có chủ trương , hơn nữa ánh mắt
thật là đoan chính , trong ánh mắt càng lộ ra một loại tự tin , làm cho
người ta không có lý do đi tin tưởng hắn .
Có lẽ
tửu lâu này đã làm cho hắn rất là tuyệt vọng , muốn dùng hai ba xâu tiền để đánh một canh bạc , biết đâu tạo ra kỳ tích . Cho nên hắn dè dặt cẩn thận cả đời , lúc này lại nguyện tin tưởng lời nói của thiếu niên kia , tin tưởng hắn có thể làm cho tửu lâu này khởi tử hồi sinh , tin tưởng
hắn có thể làm cho bản thân kiếm được càng nhiều tiền .
Hi vọng ánh mắt cùng trực giác của hắn là không sai lầm a !