Lương Duyên Oan Nghiệt

Chương 16: Chương 16: Nhục mạ




Hứa Thành Quân mỉa mai nhìn tôi. Anh ta nghĩ tôi là hạng con gái như thế nào mà tùy tiện yêu ai đó, tùy ý để anh ta đem ra làm chủ đề cho bọn họ trêu chọc chứ?

Tôi vươn tay cấu mạnh vào đùi Quân, anh ta liền gạt đi, biểu cảm không hề biến đổi. Đột nhiên Quân đứng dậy, anh ta chỉnh lại áo vest bên ngoài, cười nói:

- Tôi chợt nhớ ra mình cần gọi một cuộc điện thoại quan trọng. Tôi ra ngoài trước, hai anh cứ tự nhiên, đừng bận tâm đến tôi.

Không hiểu sao tôi lại có linh cảm trong lời nói của Quân còn tiềm ẩn ý nghĩ xấu xa, dường như đang cố ý dẫn dắt con người ta làm chuyện gì đó. Và đúng thật, khi Quân ra ngoài chưa nổi một phút thì Kim Minh Thành rót hai ly rượu đầy đem đến ngồi bên cạnh tôi. Cả người anh ta nồng nặc mùi rượu, nghiêng sát về phía tôi:

- Lão Hạ có gia đình không thích hợp với em, nhưng anh, anh là đàn ông độc thân rất thích hợp theo đuổi cô gái xinh đẹp như em, đúng không?

Tôi có mặt ở đây không có nghĩa vụ lấy lòng hay khúm núm trước ai. Với những lời lẽ vô sỉ này của hắn, tôi không ngại đáp trả:

- Kim tổng, anh uống nhiều quá nên nói năng linh tinh rồi đấy.

- Bậy nào, anh không nói linh tinh, lời thật lòng của anh đó. Người đẹp, uống với anh một ly nhé, tối giờ em chưa uống ngụm rượu nào đâu.

- Tôi không uống, phiền anh cách xa tôi chút.

Tôi xích người ngồi thụt lùi về sau thì hắn ta lại càng cố tình sấn tới. Kim Minh Thành đặt ly rượu lên bàn, vươn tay về phía tôi định đụng chạm nhưng bị tôi rất ra:

- Tránh ra.

- Khiết Đan, em làm sao mà lạnh lùng với anh thế? Chẳng phải em muốn học hỏi kinh nghiệm khi bàn chuyện hợp tác trên bàn nhậu sao, để anh giúp em hiểu rõ hơn nhé.

- Tôi không có nhu cầu muốn biết.

- Không có nhu cầu vậy em theo sếp Hứa đến đây làm gì? Chẳng lẽ em không biết, trước giờ anh rể em chỉ toàn dẫn theo duy nhất một trợ lý nam, yêu cầu với đối phương cũng thế. Nhưng hôm nay cậu ấy không những phá lệ để phụ nữ xuất hiện trong tiệc rượu mà còn dẫn theo em, chẳng phải là muốn giao lưu cho dễ bề trao đổi công việc sao?

Tức là Quân muốn tôi đến đây tiếp rượu, làm những chuyện thiếu đứng đắn như những cô gái có mặt ở đây đã làm? Hứa Thành Quân, tên khốn nhà anh. Nhân lúc tôi đang lơ đãng suy nghĩ, Kim Minh Thành chợt bổ nhào về phía tôi, quàng tay ôm tôi vào lòng. Tôi giật mình, sợ hãi giãy giụa khỏi hắn ta:

- Tránh ra. Anh bị điên à? Nếu anh không bỏ tôi ra tôi sẽ hét lên đấy.

Đám người có mặt ở đây đều phá lên cười lớn như vừa nghe được một chuyện rất hài hước. Kim Minh Thành thách thức tôi:

- Em hét đi, anh không sợ đâu. Anh nói cho em biết, anh vừa thăm dò anh rể em rồi, cậu ấy không có gì là phản đối nếu tối nay em đi chơi cùng anh.

Không ngờ Hứa Thành Quân lại bị ổi như thế. Dẫu sao tôi vẫn đang chung sống cùng anh ta, vậy mà anh ta lại có ý định đẩy tôi vào tay kẻ khác. Kim Minh Thành không chịu buông ra, tôi hết cách đành cầm ly rượu phía trước tầm tay đập vỡ dọa hắn:

- Hứa Thành Quân chẳng qua chỉ thử lòng các người, đừng quên tôi là em vợ anh ta. Tôi mà có mệnh hệ gì chị gái tôi nhất định sẽ hỏi cặn kẽ rõ ràng mọi chuyện, đến lúc đó các người đừng mong được yên ổn.

Sự thật là nếu tôi gặp chuyện xui rủi thì người ăn mừng đầu tiên chắc chắn là Quân, nhưng tôi không thể để đám xấu xa này nhìn ra sơ hở, bằng mọi cách phải thoát khỏi bọn họ. Sau cùng Kim Minh Thành cũng buông tôi ra.

Tôi vội đứng dậy cầm theo túi sách bỏ về, đang lúc định mở cửa thì cánh cửa được người bên ngoài đẩy ra một lực. Vừa hay Quân xuất hiện, mọi bực dọc, phẫn nộ như bùng nổ, tôi vung tay cho anh ta một cái tát ngay trước mặt những người ở đây, không buồn giữ thể diện cho Quân, mắng xối xả:

- Đồ khốn. Anh sống tệ vừa thôi. Anh đưa tôi đến đây là muốn tôi mất mặt, muốn tôi bị người khác làm nhục thì anh mới hả dạ phải không? Hứa Thành Quân, anh quá đáng lắm… Tôi hận anh.

Nói rồi, tôi nước mắt lưng tròng chạy ra khỏi phòng, xuống dưới tầng 1 bắt taxi về. Hứa Thành Quân đi theo phía sau, khi tôi vừa định bước lên xe liền bị anh ta giữ lại:

- Ai cho cô tự ý bỏ về?

- Anh nghĩ mình là ai mà cấm cản tôi mãi? Tôi nói cho anh biết, từ nay về sau không bao giờ tôi để anh vũ nhục tôi nữa. Anh cút lên phòng với đám người khốn nạn kia đi.

Tôi dùng hết sức lực đẩy mạnh Quân ra xa rồi trèo nhanh lên xe, bảo tài xế chạy đi. Ngồi trên xe lệ chảy dài hai hàng nhỏ từng giọt xuống mu bàn tay, bao nhiêu ấm ức, tủi hờn cứ theo đó tuôn rơi không ngừng. Hứa Thành Quân thật quá đáng, anh ta năm lần bảy lượt dồn tôi đến chân tường, nhất định phải ép tôi đến tận cùng của đau khổ mới chịu buông tha sao?

Tôi mệt rồi, không còn đủ sức cùng Quân tranh cãi mỗi ngày nữa, cũng chẳng đủ kiên cường gạt đi những lời lẽ tổn thương sâu sắc đối với bản thân mình nữa. Tôi muốn được yên tĩnh, an lành, dù chỉ là một phút ngắn ngủi cũng quý báu rồi.

Đợi tôi dần ngừng khóc thành tiếng, tài xế mới hỏi:

- Cô gái, cô muốn đi đâu?

- Đưa tôi đến số 26 đường X.

Tôi muốn đến cửa hàng của mình thay vì về nhà của Hứa Thành Quân, nhưng vừa nói dứt lời, bỗng tài xế phanh gấp làm cả người tôi theo quán tính lao về phía trước, đập mạnh đầu vào thành ghế. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đã thấy bóng dáng Quân đứng bên cạnh cửa xe chỗ tôi ngồi, đập mạnh từng hồi nói lớn:

- Trương Khiết Đan, xuống xe.

Thái độ anh ta như người điên mất trí, tôi ngu gì mà xuống để Quân lại kiếm chuyện với mình. Tôi làm ngơ, nói tài xế hãy cứ chạy xe đi mặc kệ Hứa Thành Quân nhưng tài xế lại bảo:

- Xe cậu ta chắn phía trước tôi không đi được. Tôi thấy tinh thần cậu ta không tỉnh táo đâu, nếu cô là bạn cậu ấy, hai người có giận dỗi gì nhau thì nên ngồi xuống nói rõ với nhau, chứ cãi nhau cũng không giải quyết được vấn đề. Cứ cho là giờ tôi lái xe chạy đi, theo cô thì liệu cậu ta có để yên không, hay lại tiếp tục bám theo, chặn đầu xe như vừa rồi? Như vậy sẽ rất dễ xảy ra tai nạn.

Tôi không hiểu hết con người Hứa Thành Quân nhưng có một điều chắc chắn đó là anh ta rất kiên định, không dễ gì bỏ ngang những chuyện mình muốn làm. Nếu tôi nhất quyết về cửa hàng, không biết chừng ngày mai bao nhiêu công sức gây dựng của tôi suốt mấy tháng qua bị anh ta cho người gỡ bỏ cũng nên. Mà hình như tài xế cũng không muốn vướng vào rắc rối nên mới khuyên tôi.

Tôi mệt mỏi thở dài một tiếng, lấy tiền trả tài xế sau đó mở cửa xe bước xuống. Hứa Thành Quân chộp tay tôi:

- Tôi tưởng cô ngồi lì trên xe đến sáng ngày mai.

- Bỏ tay anh ra.

Quân dứt khoát kéo tôi nhét vào xe anh ta, tôi không phản kháng, theo Quân về nhà. Suốt dọc đường có vài lần anh ta hỏi tôi nhưng chỉ nhận về sự im lặng nên chẳng thèm nói nữa.

Xe vừa dừng bánh, tôi lập tức xuống xe, sải nhanh bước chân vào trong nhà, lúc này chỉ muốn ngủ một giấc nhưng Quân lại cứ thích cãi nhau với tôi. Anh ta đi phía sau theo tôi về đến phòng:

- Cô dám ở trước mặt bao nhiêu người đánh tôi?

- Có gì tôi không dám? Anh không giữ thể diện cho tôi thì việc gì tôi phải giữ thể diện cho anh.

- Cô có thể diện sao? Giờ tôi mới biết đấy.

- Anh mở miệng ra không nói được câu nào tử tế thì tốt nhất nên ngậm miệng lại. Tôi không muốn cãi nhau với anh, anh đừng làm phiền tôi nữa, ra ngoài đi.

- Cô tỏ ra thanh cao với ai? Trước mặt tôi thì một kiểu nhưng sau lưng tôi chưa gì đã tìm sẵn đối tượng tiếp theo cho mình. Chẳng phải cô thích tiền lắm sao, bố mẹ cô cần người giúp họ phát triển công ty mà, tôi là đang có lòng tốt giúp cô tìm sẵn mối ngon đó.

- Anh câm miệng đi.

- Sao? Hay cô chê người ta già, thích trai trẻ như Vũ Trung Kiên? Trương Khiết Đan, cô tưởng mình còn trong trắng à mà đòi tìm trai trẻ? Phải rồi, cậu ta biết cô kết hôn chưa? Tôi nghĩ là chưa đâu nhỉ. Cô lại tính lừa dối người khác đợi sau khi thoát khỏi tôi, đường đường chính chính gạt đi quá khứ dơ bẩn của mình đến với một người không hay biết gì về con người cô.

- Anh luôn miệng nhắc tôi phải nhớ kĩ tôi đang sống ở nhà ai, dưới thân phận gì nhưng hôm nay anh lại dẫn tôi đến nơi như vậy, giới thiệu tôi là “em vợ” đã đành, đằng này còn định để họ làm điều xằng bậy. Anh không sợ người ngoài chê cười sao, nghĩ anh là hạng người gì mới đưa “em vợ” mình đến đó.

Hứa Thành Quân cười nhạt:

- Vậy người ngoài sẽ nghĩ gì về cô khi cô lừa chồng sắp cưới của chị mình, gả cho tôi, ngủ chung với tôi? Suy cho cùng cô cũng chỉ là loại gái bán thân rẻ mạt. Mười lăm tỷ cùng với mạng sống của Linh Đan, đổi lấy một kẻ vô dụng như cô là quá hời cho nhà họ Trương mấy người và bản thân cô rồi đấy.

Ba chữ “gái bán thân” đánh thẳng vào đại não tôi, cay đắng, ê chê. Vẫn biết Quân có cái nhìn không tốt về tôi nhưng không nghĩ anh ta ghét tôi đến mình độ ví tôi là gái bán thân. Tôi tức giận tát cho anh ta, lớn giọng chửi lại:

- Anh nói tôi là gái bán thân vậy anh là cái loại gì? Hứa Thành Quân, anh có phải đàn ông hay không? Lần nào cũng nhắc đi nhắc lại chuyện cũ, có khác gì con bò nhai lại.

- Cô còn dám đánh tôi? Trương Khiết Đan, hết lần này đến lần khác tôi tha cho sự ngỗ ngược này của cô nên cô cho rằng tôi sẽ không động tay động chân với phụ nữ?

Quân bóp mạnh cằm tôi, sự tức giận hằn lên trong đôi mắt thấy rõ. Tiếng chúng tôi cãi nhau rất lớn đánh động đến Teddy, nó đang nằm trong ổ liền chạy tới, hướng đến Quân sủa mấy tiếng.

Anh ta buông tôi ra, túi cổ Teddy xách lên, chưa đợi tôi bảo anh ta bỏ nó xuống thì Quân đã trực tiếp cầm nó ra khỏi phòng, đứng trên cầu thang tàn nhẫn ném xuống tầng một. Mấy ngày nay Teddy không ít lần bị anh ta đạp đau đã ốm yếu rồi, giờ còn bị Quân ném như vậy thì sao mà chịu nổi cơ chứ.

Teddy nằm thoi thóp dưới tầng kêu ư ử, mãi mà không đứng dậy nổi. Tôi lo lặng định chạy xuống dưới xem thì bị Quân giữ lại. Tôi đánh đấm vào người anh ta:

- Hứa Thành Quân, tên khốn nhà anh. Tại sao anh ném Teddy của tôi? Bỏ tôi ra.

- Vì nó có một người chủ như cô. Trương Khiết Đan, những gì cô coi trọng, tôi quyết sẽ hủy hoại tất cả không để cô có được thứ cô muốn.

- Anh có giỏi thì giết tôi luôn đi, anh chuốc giận lên một con chó có khác gì thằng hèn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.