Lương Duyên Oan Nghiệt

Chương 7: Chương 7: Phơi bày




Vi An kinh ngạc nhìn tôi, hai mắt mở to chờ đợi đáp án. Tôi chậm rãi thốt ra từng từ:

- Tôi là Trương Khiết Đan, người anh cô yêu là chị gái tôi.

- Chuyện này là sao? Vậy chị Linh Đan đâu, sao chị đến đây giả làm chị ấy?

- Chị ấy đã chết trong vụ tai nạn vào 4 tháng trước.

- Sao?

Vợ chồng Vi An và chị Liên đều không giấu nổi bàng hoàng. Dương Thiên Vũ hỏi tôi:

- Ngay từ đầu cô đã gạt Thành Quân, đóng giả chị mình gả cho cậu ấy?

- Phải.

- Tại sao cô phải làm vậy? Cô yêu Quân hay có nguyên nhân nào khác?

- Tôi không yêu anh ta.

Thái độ tôi dửng dưng trả lời nhưng nước mắt cứ lăn dài trên má không ngừng. Mọi chuyện đều đã lộ tẩy, giờ phút này tôi chỉ muốn rời khỏi đây. Tôi đưa tay lau đi nước mắt, nuốt xuống nghẹn ngào, vừa định mở miệng nói thì Hứa Thành Quân đẩy Thiên Vũ ra, xông về phía tôi, gạt Vi An sang một bên, nắm chặt bàn tay đeo nhẫn cưới của tôi.

- Tháo ra. Cô không có tư cách đeo nó. Nó thuộc về Linh Đan chứ không phải để loại đàn bà vô liêm sỉ như cô đeo.

- …

- Nhanh tháo ra cho tôi.

Hứa Thành Quân hùng hổ rút chiếc nhẫn trên ngón áp út nhưng động tác gấp rút của anh ta chỉ khiến nó khó tháo hơn. Cũng chẳng hiểu tại sao hôm Quân đeo nhẫn vào tay tôi thì dễ dàng vừa in mà bây giờ lại khó khăn đến vậy.

Ngón tay tôi đau rát, đỏ ửng nhưng anh ta không hề để tâm đến mặt mũi tôi đang nhăn nhó vì đau. Anh ta một mực đòi lại, chỉ thiếu điều chặt phăng ngón tay để tháo nhẫn ra mà thôi.

- Anh bỏ ra. Tôi tự mình tháo trả anh.

- Câm miệng.

- Hứa Thành Quân.

Vợ chồng Vi An tiếp tục tách chúng tôi ra nhưng Hứa Thành Quân đã hoàn toàn phát điên, sức của hai người họ gộp lại cũng không ngăn được anh ta. Vi An nói lớn:

- Anh Quân, anh buông Khiết Đan ra. Anh làm chị ấy đau đó.

- Cô ta có đau chết cũng đáng.

- Anh bình tĩnh lại đi, mọi người từ từ nói chuyện. Anh…

- Em câm miệng. Hai vợ chồng em tránh xa ra cho anh.

- Không.

Sau một hồi kéo qua kéo lại, cuối cùng chiếc nhẫn cũng tuột khỏi tay tôi nhưng bàn tay cũng chi chít những vết xước, thậm chí còn rươm rướm máu. Vi An nâng tay tôi lên, biểu cảm đầy lo lắng:

- Khiết Đan, tay chị bị thương rồi.

Tôi rút tay về, né tránh sự quan tâm của cô ấy. Hứa Thành Quân không cho em gái dư thừa thời gian với tôi, trực tiếp kéo Vi An đứng về phía anh ta và Dương Thiên Vũ. buông những lời lẽ khinh miệt:

- Hai người muốn biết nguyên nhân vì sao cô ta đóng giả Linh Đan đúng không? Vậy để anh nói cho vợ chồng em nghe, hai người cũng nên mở to mắt nhìn rõ bản chất của cô ta đi, tốt nhất đừng để Trương Khiết Đan dễ dàng qua mặt.

- …

- Bước chân vào nhà này chưa lâu đã lấy của anh 15 tỷ cho bố cô ta. Số tiền cỏn con đó anh vốn chẳng muốn tính toán nhưng vì bản chất dối trá của họ đã giúp anh hiểu. Mục đích của bọn họ chính là tiền nhà họ Hứa, lợi dụng anh làm bàn đạp trên thương trường.

- Anh! Dẫu sao đó cũng là bố mẹ chị Linh Đan, là người thân của chị ấy. Anh giúp gia đình họ có sao đâu.

- Đúng. Nhưng đó là khi họ thành thật với anh còn đây thì không? Tính kế với anh một lần chắc chắn sẽ còn nhiều lần nữa. Tâm địa Trương Khiết Đan quỷ quyệt, bất chấp cả việc gả cho một người không có tình cảm, thử hỏi nếu anh không phát hiện sự thật bọn họ còn tính gạt anh, lợi dụng anh đến bao giờ?

Mặc Hứa Thành Quân hiểu sai về tôi, tôi chẳng buồn giải thích với anh ta, chỉ bảo:

- Anh nói xong chưa? Xong rồi thì tôi sẽ đi khỏi đây. Từ này về sau tôi và anh không còn bất cứ dính líu gì nữa. Chuyện tôi gạt anh… tôi xin lỗi.

Tưởng rằng Quân sẽ đuổi tôi ngay và luôn biến khỏi tầm mắt anh ta, nhưng ngờ đâu anh ta không một giây chần chừ mà nói:

- Cô đừng mơ bỏ đi dễ dàng. Gia đình cô đã dày công lên kế hoạch cho cô bước chân vào nhà này vậy tôi cho họ toại nguyện. Để bố mẹ cô chống mặt lên xem con gái mình “sống tốt” đến mức nào ở đây.

Hai tiếng “sống tốt” được Hứa Thành Quân nhấn mạnh với hàm ý không tốt. Có lẽ anh ta nghĩ bố tôi sẽ hối hận, sẽ lo lắng thương xót cho đứa con gái này khi những ngày tới đầy bất ổn mà không hề biết bố chưa từng quan tâm đến sống chết, vui buồn của tôi.

- Cô cứ chuẩn bị tận hưởng đi. Tôi đảm bảo để cô nhớ đến chết, vĩnh viễn bỏ thói xảo trá, lừa dối người khác.

Từng câu từng chữ được Hứa Thành Quân gằn ra rõ ràng, tôi không muốn bị anh ta khống chế nên nói:

- Anh không có quyền giữ tôi lại nơi này.

- Bố mẹ cô dựa vào cô lấy của tôi 15 tỷ, xem như họ đã bán cô với giá đó cho tôi. Cô chỉ là một món hàng, dùng cô ra sao là quyền hạn của tôi.

- Tôi sẽ gom đủ tiền trả anh.

- Tôi không cần số tiền đó nữa. Giờ cô hối hận muốn đổi ý, đã quá muộn rồi.

- Anh…

Tôi bất bình muốn cãi lý với Quân nhưng anh ta không cho tôi cơ hội mở miệng.

- Cô còn nhiều lời tôi sẽ khiến công ty nhà cô phá sản tức thì. Người nhà cô cũng đừng mong được sống yên ổn.

Vi An lên tiếng:

- Anh, anh không thể vô lý như vậy. Anh đang ép người quá đáng đó.

- Đối với loại người này thì chưa thể xem là quá đáng. Em và Thiên Vũ nên về nhà mình đi, còn nói giúp Trương Khiết Đan, anh sẽ để em thấy hậu quả cô ta phải lãnh khi lấy được lòng thương hại của em.

- Anh…

- Đi về.

Hứa Thành Quân dứt khoát đuổi vợ chồng Vi An ra khỏi nhà không chút thương tiếc. Sau khi họ đi anh ta cũng cầm theo áo vest chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi có để lại cho chị Liên một câu nhưng là ngầm cảnh cáo tôi:

- Tốt nhất chị trông chừng cô ta cho tốt, để cô ta bỏ trốn tôi sẽ hỏi tội chị.

Nói rồi, Hứa Thành Quân bỏ đi mất. Chị Liên bước lại gần tôi, dịu giọng nói:

- Cô Đan, cậu chủ nhất thời nổi nóng nên mới có những lời lẽ không hay với cô, đợi cậu ấy nguôi giận…

Tôi cắt ngang lời chị Liên:

- Anh ta sẽ không nguôi đâu.

- Thời gian qua cậu chủ thương cô mà.

- Vì anh ta tưởng em là chị Linh Đan.

- Nhưng…

- Em mệt rồi, em về phòng đây.

Chị Liên lén thở dài:

- Tay cô đang bị thương, đợi tôi lấy Urgo băng lại giúp cô đã.

- Không cần đâu ạ, trên phòng em có Urgo rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.