Điểm tâm của am ni cô gồm có cháo loãng, bánh bao kèm dưa muối.
Do sức ăn của Triển Hoài Xuân lớn nên được đặc biệt chiếu cố, mỗi bữa có bốn cái bánh bao, chén cháo cũng lớn hơn người khác rất nhiều.
Nhưng Triển Hoài Xuân đối với những cái bánh bao trong đĩa rất là rối rắm. Bốn cái, cộng lại còn không lớn bằng hai cái trên người hắn, hơn nữa bánh bao còn mỏng, chẳng tròn chút nào. Hai cái trên người hết ngày hôm nay cũng không thể dùng tiếp nữa, hắn còn tính lấy bánh của am ni cô thế vào, nhưng, nếu như ngực đột nhiên từ lồi biến lép, vậy thì cũng quá khiến người ta hoài nghi?
Lại còn xiêm y, trong am ni cô có truy y hắn có thể mặc sao?
Truy y: y phục của các tăng nhân.
Tên Tiêu Nhân thối tha, chắc chắn là hắn đã nghĩ đến việc này mà còn không nhắc nhở hắn!
Triển Hoài Xuân hung hăng trừng mắt với bánh bao, cứ tựa như đang nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung. Nếu là hôm qua, có lẽ A Du sẽ hỏi hắn bị sao vậy, bây giờ ấy à, nàng cúi đầu, im lặng ăn cơm của mình, âm thầm cầu khẩn lát nữa nữ thí chủ coi trọng Minh An, đổi Minh An tới hầu hạ nàng.
"Bánh bao này là do Minh, Minh An sư tỷ của cô làm?" Triển Hoài Xuân cắn bánh bao, hỏi.
A Du gật đầu, sợ hắn nhớ không rõ là ai, cố ý nhắc nhở: Lát nữa người giúp thí chủ chải đầu là Minh An sư tỷ đấy."""
Minh An kia có cặp mắt quá vượt trội, Triển Hoài Xuân đối với nàng vẫn còn có chút ấn tượng, suy nghĩ một chút, dặn dò: "Đợi cô ta tới, cô bảo cô ta bắt đầu từ sáng mai làm bánh bao tròn cho tôi, lớn như vậy này, một bữa ba cái." Vươn tay phác họa.
A Du trợn to hai mắt nhìn hắn, người này cũng quá là háu ăn?
Triển Hoài Xuân trừng mắt lại, A Du thu hồi vẻ khiếp sợ trên mặt, cúi đầu nói: "Thí chủ tự mình dặn sư tỷ của tôi đi, trí nhớ tôi không tốt, sợ ước lượng sai kích cỡ." Tính tình xấu như vậy, A Du đã quyết định, có thể không giúp hắn làm việc sẽ không giúp, miễn cho khỏi bị mắng.
Triển Hoài Xuân nhìn thấu tâm tư be bé của nàng, hừ nói: "Tôi phải giả câm, không tiện giải thích với cô ta, cho nên mới cần cô hỗ trợ."
A Du nói không lại hắn, chỉ có thể đáp ứng.
Hai người còn chưa ăn xong, bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, Triển Hoài Xuân khẽ ngừng đũa, bay nhanh tiến đến bên tai A Du nói: "Chốc nữa cô ta chải đầu cô hãy đứng kế bên nhìn, học xong về sau không cần cô ta tới nữa." Tiểu ni cô ngốc thì có ngốc đấy, nhưng ở cùng nàng hắn không cần cố ý giả làm nữ, Triển Hoài Xuân rất hài lòng với trạng thái giao tiếp mỗi ngày với tiểu ni cô như bây giờ.
A Du đang nuốt miếng bánh sau cùng, nghe hắn nói như thế liền mắc nghẹn, Triển Hoài Xuân ghét bỏ nhíu mày, đang tính vỗ vỗ lưng giúp nàng thì ngoài cửa bỗng nhiên tối xuống. Đưa mắt thoáng nhìn thấy thân ảnh một ni cô đứng ngay cửa, lại thấy A Du tự mình vỗ vỗ đã thông, Triển Hoài Xuân liền thả tay xuống, giả vờ kinh ngạc nhìn ra cửa.
Minh An quy củ nhìn Triển Hoài Xuân, chắp một tay trước ngực hành lễ: "Phu nhân, tôi là Minh An, tôi đến chải đầu cho cô."
Triển Hoài Xuân gật đầu, vẫy tay bảo nàng tiến vào, sau đó tiếp tục dùng cơm.
A Du còn lại vài hớp cháo chưa uống hết, nhưng nàng cũng không muốn ăn bèn đứng lên cùng Minh An nhìn Triển Hoài Xuân dùng cơm. Nhìn nhìn A Du cảm thấy có chút kỳ quái, khi Minh An chưa tới, nữ thí chủ một ngụm hận không thể cắn hết nửa cái bánh bao, sao bây giờ tư thế ngồi không những đoan chánh, ngay cả miệng ăn cũng đều hé mở chúm chím thế này?
Triển Hoài Xuân cũng không muốn "thanh tú" thế đâu, ai bảo hắn đang giả bộ làm phu nhân mần chi? Hiện trong phòng đang có một người bình thường, hắn đương nhiên phải thể hiện dáng vẻ phu nhân.
Ăn xong, Triển Hoài Xuân đứng dậy, đi thẳng vào nội thất.
Minh An khiếp sợ nhìn bóng lưng Triển Hoài Xuân. Hôm qua nàng chỉ vội vã liếc nhìn qua vị phu nhân này, không nghĩ tới nàng ấy lại cao như vậy!
"Sư tỷ, vào thôi." A Du đụng đụng cánh tay Minh An, nhỏ giọng nhắc nhở.
Minh An hoàn hồn, nhấc chân muốn đi vào, thấy A Du cũng muốn đi theo, lập tức kéo người sang một bên, nhỏ giọng bảo: "Sư tỷ vội vã tới hầu hạ phu nhân, chén đũa ở phòng bếp vẫn còn chưa rửa, cô hãy mang chén đũa trở về trước, thuận tiện giúp tôi chà rửa nhé?"
A Du thật khó xử, "Nhưng thí chủ nói..."
Minh An kéo tay nàng, có chút đáng thương nói: "Sư tổ không biết tôi tới giúp cô, phòng bếp còn chưa có dọn dẹp xong, người mà biết thì sẽ cho là tôi lười biếng, sẽ mắng tôi. Minh Tâm, sư tỷ đến đây cũng là vì giúp cô mà phải không?"
A Du gật đầu, nhìn cửa phòng, đột nhiên cảm thấy đi rửa chén cũng không tệ, vậy thì nàng cố ý ở phòng bếp lâu một chút, khi quay lại chắc Minh An đã làm tóc xong đâu đấy rồi, nàng sẽ mượn cớ mình không học được, đưa ra ý kiến để sư tỷ thay nàng hầu hạ nữ thí chủ.
Có chủ ý, A Du cấp tốc bưng mâm chạy ra ngoài.
Minh An mỉm cười, khi xoay người đi vào trong thì thần sắc đã khôi phục vẻ bình tĩnh tự nhiên.
Triển Hoài Xuân ngồi trước bàn trang điểm, nghe thấy phía sau chỉ có một người tiến vào, nghi hoặc quay đầu lại.
"Phu nhân, sư muội tôi không chịu ngồi yên, thấy tôi giúp cô chải đầu, nó liền thu dọn chén đũa bưng đến phòng bếp rồi." Minh An nhẹ giọng giải thích, dứt lời thì đã đi tới sau lưng Triển Hoài Xuân, thấy khuôn mặt mỹ lệ trong gương đồng nhìn không ra hỉ nộ, thử dò xét: "Chẳng hay hôm nay phu nhân muốn búi kiểu tóc nào?" Nhà nàng còn có một tỷ tỷ làm nha hoàn ở đại gia đình giàu có, khi tỷ tỷ về nhà có dạy nàng cách làm các kiểu tóc mà các phu nhân thường chải.
Triển Hoài Xuân không có trả lời, tay phải đặt lên bàn trang điểm, nhẹ nhàng vuốt ve cây lược làm bằng gỗ đào, lòng lại cười nhạt. Nếu không có người bên ngoài xúi giục, tiểu ni cô tuyệt đối không dám ngỗ nghịch lời hắn, Minh An này muốn đơn độc ở cùng hắn, rốt cuộc có tính toán gì? Muốn hầu hạ hắn đòi phần thưởng?
Hắn ghét nhất là người bên cạnh tính toán hắn, dù cho đó chỉ là tranh giành cơ hội để được hầu hạ hắn.
Triển Hoài Xuân dựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Chắc là tiểu ni cô cũng không muốn học, vậy hắn càng muốn chờ nàng trở lại mới bắt đầu, nếu nàng dám không trở lại, hắn, hắn đánh nàng một trận, để cho nàng biết kết quả của việc không nghe lời.
"Phu nhân, cô..." Minh An không hiểu, nghi hoặc mở miệng, mới nói vài chữ liền thấy người trên ghế không hờn giận nhíu mày. Minh An lập tức ngậm miệng, muốn hỏi mà không dám hỏi, đi thì khẳng định là không được, không thể làm gì khác hơn là vẫn không nhúc nhích đứng ở phía sau, ánh mắt đảo quanh khắp phòng, phần lớn đều rơi xuống mặt, y phục của Triển Hoài Xuân, âm thầm phỏng đoán.
A Du ở phòng bếp cù cưa hai khắc sau mới trở về, lại không ngờ hai người bên trong còn chưa bắt đầu.
"Sư tỷ, sao tỷ còn chưa giúp thí chủ chải đầu?" Nàng buồn bực hỏi.
Minh An đang do dự nên giải thích như thế nào, thì người trên ghế đột nhiên ngồi thẳng, gọi A Du đến bên người, hung hăng trừng A Du, sau đó nhét lược vào tay nàng, ra hiệu cho nàng bắt đầu. Minh An hoang mang nhận lấy, lặng lẽ nhìn sư muội vừa ủy khuất vừa ảo não bên cạnh, trong lòng không kiềm được toát lên một ý nghĩ, lẽ nào phu nhân một mực chờ A Du trở về?
Đáng tiếc mặc kệ nàng có nghi hoặc thế nào, nét mặt cũng không thể biểu hiện ra ngoài, lần thứ hai hỏi Triển Hoài Xuân muốn chải loại tóc nào.
Triển Hoài Xuân nhìn về phía A Du.
A Du sửng sốt một chút, nghĩ đến lời nói trước đó mà Triển Hoài Xuân bảo nàng chải đầu, thử nói: Sư tỷ, thí chủ nói làm kiểu đơn giản chút là được."" Nói xong thấy Triển Hoài Xuân phối hợp gật đầu, bèn thở phào nhẹ nhõm."
Minh An dằn nỗi phức tạp trong lòng xuống, thuần thục chải, bởi vì lúc trước thái độ của Triển Hoài Xuân quá lạnh lùng, nên nàng cũng không dám nói tiếp nữa.
Chải xong, Triển Hoài Xuân nhìn gương, vươn tay cởi búi tóc ra, lại đem lược đưa cho A Du.
A Du cứng ngắc nhận lấy, học trình tự trước chải đầu rồi mới búi tóc của Minh An, làm tới phân nửa liền quên bước kế tiếp nên làm như thế nào, hướng ánh mắt giúp đỡ nhìn sang Minh An.
Minh An vốn là người thông minh, đến bước này sao lại không biết Triển Hoài Xuân có ý gì? Nàng không cam lòng, dựa vào cái gì tay nàng khéo léo lại không chọn nàng, còn để cho nàng dạy... Khoan đã, nếu như A Du không học được, có lẽ phu nhân cũng chỉ có thể chọn nàng hầu hạ chăng?
Có ý niệm này, Minh An cố ý không dạy kỹ cho A Du, khi thì động tác quá nhanh, khi thì cố ý dạy sai, dù sao động tác cũng ở sau lưng, phu nhân sẽ không nhìn thấy được. Làm đến lần thứ năm, thứ sáu, đến khi Triển Hoài Xuân cũng không nhịn được, Minh An nhanh chóng đoạt lấy lược trong tay A Du, cấp tốc giúp Triển Hoài Xuân búi xong tóc, sau đó thay A Du cầu tình: "Phu nhân, sư muội tôi khi còn bé có lần bị bệnh nặng nên gây thương hại đến đầu óc, tay chân tương đối vụng về, cô đừng trách nó? Về sau Minh An nguyện ý hầu hạ cô chải đầu."
Triển Hoài Xuân không nói chuyện, trừng mắt với A Du, rốt cuộc nàng ngốc cỡ nào thế hả, không nhìn ra sư tỷ tốt của nàng cố ý không muốn dạy nàng sao?
A Du bị hắn trừng vài lần, bây giờ lại nghe sư tỷ nói mình ngốc, nàng cũng cảm thấy mình thật ngốc, nén khóc nói: "Đúng vậy, sau này hãy để sư tỷ tôi hầu hạ thí chủ đi." Mở miệng, giọng nói mang theo âm khóc nức nở, A Du sợ mình khóc trước mặt hai người, nói xong vội vã chạy ra ngoài. Nàng ngốc, cho nên nàng không muốn hầu hạ người ta chút nào, không hầu hạ thì nàng sẽ không cần phải nghe người ta một lần, rồi lại một lần mắng nàng ngốc. Nàng ngốc, nàng tự mình biết là được, nàng không muốn nghe người bên ngoài nói ra điều ấy!
Thấy người chạy mất, sắc mặt Triển Hoài Xuân trong nháy mắt xấu xí, sau một khắc liền đứng dậy đuổi theo, trước khi ra cửa nghe thấy Minh An dường như cũng muốn đi theo, hắn quay đầu lại hung hăng trừng liếc nàng, không cho nàng theo. Minh An đành ở lại nội thất, len lén đi tới trước cửa sổ, ngưng thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
"Thí chủ, thí chủ làm gì thế, đau quá, cô buông ra!" A Du còn chưa đi xuống bậc thang đã bị Triển Hoài Xuân kéo lại, tay bị nắm đau, nàng vừa tức giận vừa đáng thương cầu xin, nhưng Triển Hoài Xuân không để ý tới nàng, cậy mạnh lôi nàng đi về phía cây hòe già trong viện. Khí lực của hắn rất lớn, A Du căn bản không làm chủ được chính mình, thất tha thất thểu đi theo hắn, sau cùng đến dưới tàng cây, mới rốt cục có thể dừng lại.
"Tôi đã cho cô đi chưa?" Nương thân cây ngăn trở thân ảnh, Triển Hoài Xuân cúi người, nghiến răng nghiến lợi. Hắn không chê nàng ngốc thì thôi, nàng dám lại không muốn hầu hạ hắn?
Khuôn mặt hắn xanh đen lại ghé gần sát, mắt còn trừng, A Du sợ hãi, không dám thử hất tay hắn ra nữa, cúi đầu, thút tha thút thít nói: "Tôi không học được..."
Triển Hoài Xuân cười nhạt: "Không học được cứ tiếp tục học! Không phải sư tổ cô đã dặn mọi việc đều phải nghe tôi sao? Tôi không cho cô đi, cô cũng đừng hòng tự tiện chủ trương. Thành thật quay về bên trong cho tôi, cô ta làm một lần thì cô làm theo một lần, không thì bảo cô ta cứ làm mẫu, cho đến khi nào cô học được mới thôi." Hắn muốn ai hầu hạ thì người đó phải hầu hạ, ai cũng đừng hòng đùa giỡn tiểu tâm tư trước mặt hắn.
A Du không muốn, mỗi lần học là nàng lại cảm thấy mình ngốc thêm một ít, uốn éo đầu nói: "Khó như vậy, không bằng..."
Nói còn chưa dứt lời, nàng đã bị người nắm lấy cằm. A Du bị ép phải ngẩng đầu, chống lại ánh mắt uy hiếp, vì nàng không nghe lời mà phẫn nộ của Triển Hoài Xuân. A Du e sợ, run giọng nói: "Tôi, tôi học..."
Triển Hoài Xuân véo cằm nàng một chút mới buông tay, lạnh lùng cảnh cáo: "Lần sau còn dám không nghe lời, xem tôi có đánh cô hay không, đi, thu hồi cái dáng vẻ đáng thương ấy đi, dám để cho sư tỷ cô nhìn ra, tôi đánh cô." Nói xong hít một hơi thật sâu, gồng mình phóng bước nhỏ đi trở về.
A Du cắn cắn môi, ủ rũ cúi đầu đi theo.
Vào phòng, Triển Hoài Xuân nhìn Minh An, lại nhìn sang A Du khua tay, sau đó ngồi vào trước gương, từ trong gương nhìn hai người.
"Minh Tâm, phu nhân vậy là có ý gì?" Minh An nhỏ giọng hỏi.
A Du cúi thấp đầu nói: "Thí chủ bảo tỷ tiếp tục dạy em, dạy đến khi em học được mới thôi." Chắc là ý này?
Minh An ngơ ngẩn, thâm tâm không muốn tin tưởng, hơi cất cao giọng nói: "Phu nhân quả thật bảo tôi dạy cho đến khi nào cô học được mới thôi?"
A Du gật đầu, nhưng Minh An lại đặt toàn bộ lực chú ý lên Triển Hoài Xuân đang ngồi thẳng phía trước, thấy đối phương thờ ơ, liền biết A Du nói là sự thật. Nàng không cam lòng, A Du có gì tốt, sao phu nhân lại thích để cho nó hầu hạ như vậy...
Đang nghĩ ngợi, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng vỗ bàn, cho thấy Triển Hoài Xuân chờ lâu không nhịn được nữa. A Du và Minh An giật nảy mình, không ai dám nghĩ nhiều nữa, bước nhanh đi tới trước người Triển Hoài Xuân, một đứng sau lưng hắn, một ở bên cạnh hết sức chăm chú nhìn sau gáy hắn.
Triển Hoài Xuân hài lòng, đem lược đưa cho Minh An. Khi Minh An nhận lấy thì hắn níu lược lại, ánh mắt ý vị sâu xa, đến khi thấy mặt Minh An luân phiên xanh xanh đỏ đỏ, mới buông lỏng tay.
Hắn không tin lần này Minh An còn dám đùa giỡn nàng!