Triển Hoài Xuân thấy tiểu ni cô rơi nước mắt, nhưng ngay cả bảo bối muội muội của Tiêu Nhân hắn còn chưa dỗ qua nữa là, nên lại càng không biết cách dỗ tiểu ni cô không chỉ một lần làm hắn tức xì khói này. Chờ A Du đổ nước rửa chân đi, hắn liền đóng cửa lại, quay về ngồi lại trên giường, vươn tay cởi bỏ miếng vải trắng buộc trước ngực hắn cả một ngày. Trước khi đi, vì tránh cho bánh bao không bị rớt, tên Tiêu Nhân kia thiếu chút nữa đã siết chết hắn, cũng may hắn không chết, nhưng bánh bao thì bị siết dẹp lép, khi thay mới hai cái khác tên Tiêu Nhân mới nới nhẹ tay.
Vải trắng được tháo ra, hai cái bánh bao lớn liền rơi bẹp xuống đùi hắn.
Triển Hoài Xuân chẳng thèm nhìn, quẳng miếng vải và bánh bao lên chiếc ghế đẩu trước giường, để đấy sáng mai dùng tiếp, vừa định thu tay về, ánh mắt thoáng nhìn thấy một điểm hồng hồng. Triển Hoài Xuân ngừng lại, không thể tin cầm lấy bánh bao, liền thấy chính giữa bánh bao có một viên tròn tròn đỏ thẫm to bằng ngón tay cái...
Triển Hoài Xuân giận đến hai tay phát run. Hắn chưa thấy đồ thật, nhưng hắn đã xem qua đông cung, biết trước ngực nữ tử đại khái có hình dạng gì, tên Tiêu Nhân này, rốt cuộc hắn phải vô sỉ như thế nào mới có thể làm ra cái loại này!
Chờ đi, chờ hắn trở về huyện thành, cũng bảo người làm ra hai cái y như vậy, đến lúc đó hắn sẽ đè đầu cưỡi cổ ép Tiêu Nhân ăn cho bằng hết!
Oán hận bỏ bánh bao xuống, Triển Hoài Xuân nằm xuống chợp mắt, trước giờ không nghĩ đến nằm ngủ sấp lại thoải mái như vậy.
Trước khi ngủ Triển Hoài Xuân hi vọng mình có thể ngủ đến trưa mới tỉnh, như vậy thì ban ngày sẽ ngắn đi một chút, đáng tiếc buổi chiều hắn đã ngủ một giấc dài, giấc ngủ đã đủ, bởi vậy ngày hôm sau trời mới vừa sáng hắn đã tỉnh. Bên ngoài trời vẫn còn có chút tối, Triển Hoài Xuân không muốn dậy, đắp chăn muốn ngủ tiếp, nhưng tinh thần càng lúc càng tỉnh táo nên hắn đành phải ngồi dậy mặc quần áo.
Bánh bao để ra ngoài một đêm đã sớm lạnh, Triển Hoài Xuân ngửi ngửi một chút, thấy không thiu, liền nằm ngửa xuống, đặt bánh bao lên trên ngực. Bánh bao có chút lạnh, hắn nhíu mày coi như không biết, nội tâm giằng xéo nhiều lần mới lấy vải trắng cột lại. Khi ngồi dậy, hắn cúi đầu nhìn, phát hiện bên trái hơi cao, nên đành phải ấn ấn, chỉnh chỉnh cho nó hạ xuống. Ấn chỉnh xong, Triển Hoài Xuân đờ người nhìn mặt đất, hắn đường đường là Nhị thiếu gia của Triển gia, nào giờ đều phong lưu phóng khoáng, sao nay lại luân lạc tới tình cảnh này?
Tại khách phòng chỉ có một mình hắn ở, Triển Hoài Xuân tạm thời dùng cây trâm tùy tiện quấn búi tóc nam tử, đi ra sân đánh một bộ quyền. Thế quyền chầm chậm chỉ để kiện thân, an an tĩnh tĩnh, cho nên chung quanh có động tĩnh gì hắn đều có thể nghe thấy, bao gồm cả tiếng mở cửa lục tục ở hậu viện, còn có thanh âm êm ái của tiểu ni cô chào hỏi sư tỷ.
Giờ này, chắc là nàng phải đi nấu nước?
Triển Hoài Xuân thu quyền, nhìn nhìn bên kia, xoay người vào phòng.
Đợi gần nửa canh giờ, tiểu ni cô mới bưng nước vào hầu hạ hắn rửa mặt. Triển Hoài Xuân đi tới cửa nghênh nàng, thấy mặt A Du căng cứng, không còn vẻ câu nệ và hiền lành khi gặp hắn hôm qua, Triển Hoài Xuân khẽ hừ nhẹ, ngốc thì ngốc đấy, nhưng còn biết bày sắc mặt cho hắn xem.
"Các cô đều thức dậy trễ thế à? Tôi chờ cô lâu rồi đấy." A Du bưng chậu nước đi đến giá đỡ, Triển Hoài Xuân nhàn nhã đi sau lưng nàng, cố ý bất mãn nói.
"Tôi đi nấu nước, mới vừa về." A Du cất nước xong, xoay người đi ra ngoài.
"Cô đi đâu?" Triển Hoài Xuân níu nàng lại.
"Tôi đến phòng bếp lấy điểm tâm." A Du rũ mắt đáp.
Triển Hoài Xuân quơ quơ ngón tay bị thương ra trước mặt A Du, không vui nói: "Cô làm tôi bị thương, hại tôi không thể chạm nước, cho nên trước khi ngón tay của tôi có thể khỏi hẳn, cô phải rửa mặt giúp tôi. Ngoan ngoãn đứng đây chờ, chờ tôi súc miệng xong, sẽ đến phiên cô hỗ trợ."
A Du nhìn ngón tay hắn, chấp nhận.
Rõ ràng không muốn lại không thể làm gì khác hơn, bộ dáng nàng như vậy khiến tâm tình Triển Hoài Xuân thoải mái, tự mình đánh răng súc miệng xong xuôi, dựa vào ghế, ý bảo tiểu ni cô đến hầu hạ. Tiểu ni cô càng bày sắc mặt, càng không muốn hầu hạ hắn, hắn lại càng muốn sai bảo nàng, bằng không một mình hắn ở am ni cô không phải là rất nhàm chán sao?
Kỳ thực A Du cũng không giận việc Triển Hoài Xuân sai bảo nàng, nàng chỉ mong nàng hầu hạ hắn thư thái, Triển Hoài Xuân đừng phát giận bậy bạ nữa là được.
Vắt khăn cho khô, A Du ngoan ngoãn đi tới trước ghế, nhỏ giọng nói: "Thí chủ nhắm mắt lại đi, tôi lau mặt cho cô."
Nàng không tức giận, Triển Hoài Xuân cảm thấy không vui chút nào, nhắm mắt đợi nàng hầu hạ.
A Du một tay vịn vai Triển Hoài Xuân, một tay cầm khăn lau mặt cho hắn, động tác lau mặt chầm chậm, kìm lòng không đậu quan sát gương mặt hắn. Ông trời quả nhiên công bằng, cho nữ thí chủ thân cao, chân to và giọng nói đặc biệt, nhưng bù lại cho nàng khuôn mặt tuyệt sắc. Người đã đẹp, khuôn mặt cũng nhẵn nhụi, nhìn còn non hơn miếng đậu hũ, khi ngón tay A Du vô ý đụng tới thì nàng cũng không nhịn được mà muốn sờ thêm vài cái.
Chợt, hàng mi dài chớp chớp rồi mở ra. A Du nhìn nhập thần nên chưa kịp tránh, vừa lúc lọt vào cặp mắt đào hoa phảng phất có thể nhìn thấu lòng người. Đại khái là không ngờ nàng lại nhìn trộm mình, trong cặp mắt kia có tia ngoài ý muốn, A Du nhanh nhẹn rũ mi mắt, chà lau một cái sau cùng lên mặt Triển Hoài Xuân, thu tay lại nói: "Được rồi, thí chủ còn có căn dặn gì không? Không có tôi bưng..."
"Chải đầu cho tôi." Bị người nhìn lén đã quen, Triển Hoài Xuân cũng không ngại cho tiểu ni cô nhòm vài lần, dời đường nhìn, nhàn nhạt nói: "Tôi ở nhà đều có nha hoàn hầu hạ chải đầu, bây giờ nha hoàn không theo đến đây, tôi lại không muốn tự mình làm, giao cho cô giúp tôi đấy. Được rồi, làm đơn giản một chút thôi, không cần quá phức tạp."
A Du trợn tròn mắt, lúc này mới phát hiện búi tóc của Triển Hoài Xuân không giống như hôm qua, hôm nay tóc đều buộc hết lên trên đỉnh, giản đơn lại dễ nhìn, chỉ là phối với thân cao, giọng nói, rồi cộng với dung mạo nhìn nhìn đều thấy giống nam nhân. A Du cũng cảm thấy hẳn là nên cột thành búi tóc phụ nhân, thế nhưng...
"Thí chủ, không phải tôi không muốn giúp cô, tôi quả thật chưa búi tóc bao giờ... không biết búi như thế nào." A Du u sầu, khổ mặt nói.
Triển Hoài Xuân không tin, quay đầu nhìn mũ ni cô trên đầu nàng, "Cô xuất gia lúc mấy tuổi?"
"Chín tuổi, sư phụ nói người nhặt được tôi ở trong núi, chỉ là khi đó tôi sinh bệnh, quên hết mọi việc." A Du thuận miệng đáp.
"Ngay cả chải đầu cũng quên?" Triển Hoài Xuân có chút ngoài ý muốn hỏi.
A Du gật đầu, "Quên rồi, chỉ biết tôi tên là A Du."
"A Ngư?" Triển Hoài Xuân có chút hứng thú với tên của tiểu ni cô, cố ý ghẹo nàng: "Là ngư (cá) của ngư hà (cá tôm), hay là ngu của ngu ngốc?"
"Không phải cá của cá tôm, mà là du của cây du." A Du vội vã giải thích, nói xong gãi gãi đầu, tò mò hỏi Triển Hoài Xuân: "Ngu của ngu ngốc viết như thế nào? Cũng giống du của cây du luôn hả? Sư phụ chưa có dạy tôi."
Ngư 鱼, Ngu 愚, Du 榆, ba chữ này phát âm giống nhau, đọc là [yú].
Thần sắc tiểu ni cô chuyên chú, Triển Hoài Xuân nhìn mà mất cả hăng hái chòng ghẹo. Đúng là đứa ngốc, người ta trêu ghẹo mà cũng không biết, thật là quá mất mặt. Hắn bực mình đưa lược cho nàng, nhắm mắt lại nói: "Quên đi, tốt xấu gì thì cũng là cô nương gia, loại chuyện này trời sinh đã biết, tùy tiện búi đại dùm tôi, đừng quá khó coi là được."
"Nhưng..."
"Ít nói nhảm, nhanh lên, làm xong còn đi lấy điểm tâm, tôi đói bụng rồi này." Triển Hoài Xuân lạnh giọng ra lệnh.
A Du căn bản không có cơ hội cự tuyệt, đành phải vặn óc hồi tưởng lại cách ăn mặc hôm qua của nữ thí chủ, nghĩ tới nghĩ lui thấy phức tạp quá, bèn nghĩ tới kiểu tóc của các bà thím nhà tá điền, ngặt nỗi nàng lại ít khi nói chuyện với bọn họ, nhưng thật ra nàng rất hay chơi chung với các tiểu nữ đồng, kiểu tóc của bọn chúng rất đơn giản.
Có chủ ý, A Du rút cây trâm trên đỉnh đầu Triển Hoài Xuân ra, vuốt tóc ra sau, dựa theo trí nhớ vung tay làm việc. Tháo ra rồi lại cột lên, mặc dù lặp đi lặp lại rất nhiều lần, nhưng động tác mềm nhẹ nên Triển Hoài Xuân cảm thấy rất thoải mái, liền mặc cho nàng loay hoay.
"Được rồi, thí chủ thấy như vậy được chưa?" Làm tóc xong, A Du chuyển sang đứng cạnh Triển Hoài Xuân, thấp thỏm hỏi. Nói thật lòng, nữ thí chủ để kiểu đầu này chẳng đẹp bằng hôm qua chút nào, nhưng đây đã kiểu tóc tốt nhất nàng có thể làm ra.
Triển Hoài Xuân ừ hử, nhìn vào gương đồng. Vừa liếc mắt liền nhắm lại, gân xanh trồi trội hiện lên trên trán, làm như đang cố nén cơn tức.
A Du vẫn luôn nhìn hắn, đương nhiên nhìn ra hắn không hài lòng, tính mở miệng giải thích, thì thấy người đang miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi đột nhiên nhanh chóng vung tay, úp mạnh mặt gương đồng xuống bàn, lập tức thô bạo kéo tung hai bím tóc bánh quai chèo ra, đứng dậy mắng nàng: "Cô cố ý đùa giỡn tôi có đúng không?"
A Du sợ sệt lui về phía sau, các loại ủy khuất khiến nước mắt tràn mi rơi xuống, run giọng biện giải cho mình: "Tôi đã nói là tôi không biết chải đầu rồi, là cô bảo tôi cứ tùy ý làm..."
"Tôi đâu có bảo cô làm thành như vậy! Tôi năm nay mười tám, không phải đứa nhóc tám tuổi! Bản thân cô không có tóc, lẽ nào cô không xuống núi, chưa thấy qua đầu tóc của người khác là cái dạng gì à?" Triển Hoài Xuân tức giận đến nắm tay nắm chặt, khớp xương kêu rồm rộp. Tiêu Nhân trêu cợt hắn thì thôi, tốt xấu gì cũng hóa trang cho hắn dòm cũng được được, mà tiểu ni cô này? Nếu hắn đội quả đầu này đi ra ngoài, không phải là khiến cho người ta cười đến rụng răng à!
Hắn càng nói càng tức, A Du đã không dám ngẩng đầu nhìn hắn, cúi đầu gạt lệ: "Đã thấy qua, nhưng cô không..."
Triển Hoài Xuân phiền nhất là nước mắt con gái, thấy dáng vẻ nàng thương cảm, cứ như là mình đang bắt nạt nàng không bằng, liền tức giận cắt đứt nàng: "Quên đi, tôi không nên ôm kỳ vọng gì vào cô, đi đi, mang điểm tâm lại đây trước, lát nữa tìm người biết chải đầu tới giúp tôi." Hắn đói bụng, hôm qua không có ăn bao nhiêu, ăn xong hắn lại tính sổ với nàng.
A Du như được giải thoát chạy vút ra ngoài.
Hậu viên - phòng bếp, Minh An đang lấy bánh bao trong nồi hấp đặt vào mâm, nghe tiếng bước chân bèn quay đầu nhìn lại, nhiệt khí trong nồi bốc hơi khiến nàng nhất thời không thấy rõ, chờ A Du đến gần, nàng mới nhìn rõ vành mắt và chiếc mũi của A Du đều đỏ. Tối hôm qua, lúc A Du và Thanh Thơ nói chuyện nàng cũng có ở đấy, biết nữ thí chủ tính tình xấu luôn luôn trừng A Du, tỏ vẻ hiểu rõ hỏi: "Lại làm sai chuyện để bị mắng?" A Du bảo nữ thí chủ không nói đạo lý, Minh An lại cho rằng nhất định là A Du quá ngốc hầu hạ không tốt.
A Du cúi đầu, đáng thương mách với sư tỷ: "Em không có làm sai, em đã nói em không biết chải đầu, thí chủ cứ bắt em giúp, làm xong không vừa ý cô ấy, cô ấy liền trừng, trừng em, còn đập đồ đạc nữa." Nữ thí chủ giả câm, nàng chỉ đành đem mắng nói thành trừng.
"Là do cô sai, nếu như tay cô khéo léo một chút, thì sao phu nhân lại trừng cô?" Minh An nhếch môi, ý vị châm chọc và coi khinh bị nhiệt khí che lấp.
A Du cảm thấy ngực có chút bị đè nén, nàng cũng biết mình ngốc, cũng muốn bảo nữ thí chủ đổi người khác hầu hạ, nhưng đối phương cứ muốn chọn nàng, bởi vì nàng ngốc mà chọn nàng, nhưng cũng bởi vì nàng ngốc mà mắng nàng. Trong mắt lại có ánh lệ, A Du nghiêng người len lén lau, nhỏ giọng hỏi: "Sư tỷ, thí chủ bảo em tìm một người biết chải đầu đến hầu hạ cô ấy, tỷ biết không?"
Bánh bao trong đôi đũa của Minh An lập tức rớt xuống, nhưng nàng lập tức gắp lên, tận lực bình tĩnh nói: "Tôi biết, cô giúp tôi đưa cơm đến phòng sư phụ, bây giờ tôi đi qua hầu hạ phu nhân ngay?" Có thể đây là cơ hội của nàng chăng? Minh An vừa khẩn trương vừa hưng phấn.
"Không cần, thí chủ nói ăn điểm tâm trước, sư tỷ làm việc xong cứ đi qua là được, nhưng tỷ nhanh chút nhé, tính tình cô ấy đặc biệt xấu, em sợ cô ấy giận chó đánh mèo tỷ." A Du hảo tâm dặn dò, nói xong bưng cái mâm có sẵn hai phần điểm tâm đi ra ngoài.
Minh An thầm cười sau lưng A Du, xem ra là của nàng thì cuối cùng vẫn là của nàng, ai cũng đừng mong chặn cướp giữa đường.