Lương Nhân

Chương 17: Chương 17: Chương 11




Được ¼ quãng đường rồi!!! Kiên trì đọc đến cùng nha các cậu, sẽ có nhiều bất ngờ đó (◡‿◡✿)

Dọc con đường Hằng Hải mọc lên đầy những nơi vui chơi giải trí, hồi trước Lục Trác Niên cũng từng là khách quen của nơi này, nhưng kể từ khi Lục Trác Hoa mất, rất lâu rồi hắn đã chẳng còn đặt chân đến đây.

Hắn dò tìm theo trí nhớ, lái xe tới một cửa hàng tiện lợi rồi xuống xe mua một bao thuốc, sau đó mồm ngậm điếu thuốc chân thì lắc lư qua đường. Một cô gái ăn mặc diêm dúa lòe loẹt vô tình va phải Lục Trác Niên, liền vịn vào cánh tay hắn rồi cất giọng dịu dàng xin lỗi. Hắn chỉ nở nụ cười nhạt nhẽo hết mức có thể rồi rút tay ra, thuận thế tách người ra xa rồi đi về phía trước. Một cuộc tình diễm lệ chưa kịp nảy nở đã bị dập cho tan thành mây khói. Lục Trác Niên chỉ hơi khựng lại lúc bị đụng phải, thế nhưng sau đó bước chân chẳng hề chậm lại, dáng vẻ toát lên nét phong lưu tuấn lãng mà người thường khó có được.

Nhân viên phục vụ đứng trước cửa hỏi hắn: “Anh tìm người ạ?”

Lục Trác Niên gật đầu. Nhân viên lại hỏi: “Tìm anh Vệ đúng không ạ?”

Lục Trác Niên hơi ngước mắt nhìn anh chàng nọ, anh ta liền bật cười: “À, anh Vệ bảo em dẫn đường cho anh, nói là em chỉ cần nhìn sẽ nhận ra anh ngay, cứ ai nổi bật nhất trong đám đông thì đó chính là anh. Nãy giờ em cứ lo mình không nhìn ra, nhưng anh Vệ nói đúng thật! Anh chắc chắn là anh Lục rồi. Em đúng là lo lắng không đâu, chỉ cần không mù thì ai cũng nhận ra anh ngay!”

Anh chàng nhân viên dẫn đường cho Lục Trác Niên, mồm miệng dẻo quẹo như quét mật. Lục Trác Niên đi đằng sau chỉ cười, nhưng không phải là cười vì được nịnh hót. Vệ Lăng Phong là cái thằng miệng còn hôi sữa, thế mà vẫn được người ta gọi là “anh”, thật chẳng ra cái giống gì cả. Lục Trác Niên nghĩ mãi không hiểu sao cậu ta có thể bắt người khác gọi mình là “anh Vệ”.

Tới lúc nhìn thấy Vệ Lăng Phong ngồi trên sô-pha uống nước cam, ra vẻ ông lớn mà sai bảo hai cô gái phục vụ cho mình thì hắn liền bật cười: Vệ Lăng Phong bị dị ứng rượu nhưng không hiểu sao rất thích đến mấy nơi như quán bar.

“Có một mình thôi à?” Hắn ngồi xuống, tiện tay lấy đại một bình rượu trên bàn rồi rót một cốc, lúc uống hơi cau mày lại, nuốt rượu xuống rồi mới hơi giãn mày ra. Động tác khẽ lắc cốc rượu và đưa mắt nhìn người khác của hắn toát lên một vẻ phong lưu đa tình pha chút ngả ngớn tùy tiện, khiến người khác không thể nào dời mắt, “lạ quá nhỉ.”

Vệ Lăng Phong đẩy đẩy cô gái ngồi bên cạnh, ý bảo cô ta đến ngồi cạnh Lục Trác Niên, đoạn nói: “Làm gì có! Anh bảo sẽ đến nên em đuổi chúng nó đi hết đấy.”

Chuyện này cậu ta đúng là dám làm thật. Lục Trác Niên cũng không khuyên nhủ gì, chỉ hờ hững nói: “Chơi với nhau cho vui.” Hắn còn chẳng thèm liếc đến cô gái ngồi bên cạnh. Cô ta rót rượu cho hắn thì hắn uống, dựa dẫm vào hắn hắn cũng mặc, cứ thản nhiên nói chuyện với Vệ Lăng Phong như không có chuyện gì xảy ra.

“Lần này bố cậu lại dùng chiêu gì đấy, trước đây bắt cậu ở nước ngoài lâu thế cơ mà, cỡ cũng phải hai năm ấy nhỉ?”

Vệ Lăng Phong “hừ” một tiếng: “Thôi anh đừng nhắc đến ông ấy làm gì.” Lục Trác Niên không nói nữa, Vệ Lăng Phong lại không kìm được mà kêu ca: “Đấy là do em gãy chân nên không về được ấy chứ, làm gì liên quan đến ông ấy đâu. Ổng rảnh rỗi quá không có gì làm nên mới chuyển học bạ của em đi, có ông thầy… Ầy, giống cái người hôm nọ đi cùng anh ấy! Em còn đang nghĩ là anh sẽ thích nên định giới thiệu cho anh đây.”

Lục Trác Niên tí thì sặc rượu, ho khan một hồi mới nói được: “Cái gì? Ai cơ? Giống ai? Chú biết anh thích kiểu người gì không mà nói?”

Vệ Lăng Phong tỏ vẻ không phục: “Làm sao mà không biết được? Giống cái người hôm nọ ở cửa hàng với anh ấy, là kiểu đấy chứ gì!”

“Vớ va vớ vẩn,” Lục Trác Niên đặt ly rượu xuống bàn, “oắt con như chú thì biết cái gì?” Hắn giơ tay ra ý bảo hai cô gái đi chỗ khác, sau đó mới cất giọng giễu cợt Vệ Lăng Phong: “Lại còn học đòi gọi mấy chị gái này ra, đến rượu còn chả uống được, mấy chị này chú chơi được chắc?”

“Sao mà không biết! Em bị dị ứng rượu nên mới uống nước chanh thì có gì sai? Anh đừng tưởng em chả biết cái gì nhé. Cái hồi cấp III có con Diêu Y Y… đúng tên đấy không nhỉ… ờ thôi dù gì nó cũng là con học giỏi nhất trường ấy, lúc nào cũng được đại diện học sinh trường anh lên đọc diễn văn ấy, lúc nó đứng trên sân khấu trông lạnh lùng ngầu lòi như thế, em thách anh nói là anh không thích đấy? Anh theo đuổi người ta suốt bao nhiêu lâu, thế mà còn mạnh miệng bảo không thích kiểu đấy.” Vệ Lăng Phong sờ sờ cằm, nói chắc như đinh đóng cột: “Cơ mà ông anh hôm trước đi cùng anh trông tính cách có vẻ ổn hơn đấy, so với ông thầy chết tiệt kia của em thì… ôi anh chẳng biết đâu.”

Lục Trác Niên bị gợi nhớ tới Diêu Y Y, bật cười nói: “Cậu ta mà tính cách ổn ấy hả? Bảo chú mắt chó giấy chú lại không tin.” Hắn rót thêm cốc rượu cho mình: “Những người trông có vẻ ôn hòa hiền lành chính là những người khó ăn nhất.”

Vệ Lăng Phong ừ hứ: “Ấy thế mà vẫn bị anh ăn rồi đấy thôi.”

Động tác rót rượu của Lục Trác Niên bị khựng lại: “Chú biết gì mà nói, biết đấy là ai không hả?”

“Em trai Kỳ Trấn chứ ai. Người nhà họ Kỳ thì khó ăn là phải.”

Lục Trác Niên thầm mừng vì mình đã đuổi người đi từ vừa nãy, hắn rất tự nhiên mà ghé sát tới bên tai Vệ Lăng Phong, nói: “Chồng anh mày đấy, đăng ký kết hôn hẳn hoi rồi.”

Vệ Lăng Phong há hốc mồm: “Cái gì?” Hắn vội thu chân đang gác trên bàn lại, bật dậy nhìn chằm chằm vào Lục Trác Niên: “Anh đùa em phỏng?”

Lục Trác Niên liếc hắn rồi uống cốc rượu trong tay, sau đó nhướn mày với cậu em, đặt cốc rượu xuống bàn.

“Thế chú không biết quan hệ hợp tác giữa nhà anh với nhà họ Kỳ à?”

“Em… em biết… nhưng mà…” Vệ Lăng Phong bối rối, quần áo thì xộc xệch, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ: “Ấy khoan, nhà hai người có hôn ước đúng không? Anh trai anh kết hôn với ai bên nhà đấy ấy nhỉ? Đúng không? Liên quan gì đến anh?”

Lục Trác Niên vẫn rất bình thản, cổ họng ngấm rượu nên hơi khàn: “Anh ấy mất rồi thì thành việc của anh.”

“Là cậu ấy,” Lục Trác Niên nhìn Vệ Lăng Phong, “em trai của Kỳ Trấn.”

Vệ Lăng Phong nhất thời không nói nên lời, rất lâu sau mới thốt lên: “Đậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.