Lương Nhân

Chương 18: Chương 18: Chương 12




Trên sân khấu có DJ khác vào thay, có vẻ người này khá nổi tiếng vì bầu không khí phía dưới bắt đầu sôi động hẳn lên. Lục Trác Niên thấy thế nên cũng nhìn lên phía trên nhưng trông lạ hoắc chẳng biết đó là ai. Hắn cũng lâu rồi chưa quay lại cái thế giới cuồng nhiệt này, bởi thế nên dù người đang ở đây nhưng tâm hồn thì đang treo ngược cành cây ở chỗ khác, chẳng thấy high theo gì cả.

“Anh kết hôn với anh ta rồi á?” Vệ Lăng Phong vẫn không thể tin nổi, hỏi lại thêm lần nữa.

Lục Trác Niên nhìn ca sĩ trên sân khấu đang hát hò, thuận miệng trả lời: “Ờ.”

“Vừa nãy anh còn bảo không thích anh ta rồi chê anh ta khó ăn cơ mà?”

“Liên quan gì đến chuyện này?” Trên đời này, người có tiền có quyền thì ít, mà những người cưới vì lợi ích thì nhiều. Lục Trác Niên hỏi ngược lại Vệ Lăng Phong: “Chú chưa thấy ai không thích vẫn phải kết hôn à?”

Thấy thì thấy rồi, nhưng Vệ Lăng Phong cứ nghĩ Lục Trác Niên coi thường mấy chuyện kiểu này. Lại nói Vệ Lăng Phong thành ra thế này cũng là do hồi nhỏ bị ảnh hưởng bởi phong cách phóng túng của Lục Trác Niên, thậm chí cậu ta còn thầm coi hắn là thần tượng, lúc nào cũng bắt chước theo hắn, bởi vậy mới hợp cạ với Lục Trác Niên đến vậy. Kỳ Duật đã từng đính hôn với Lục Trác Hoa nhưng sau lại kết hôn với Lục Trác Niên, nhưng Vệ Lăng Phong chẳng để ý đến việc đó bằng việc Lục Trác Niên lại bị hiện thực đánh bại thê thảm đến vậy. Mặt cậu ta nhăn như khỉ ăn ớt, trong lòng chợt có cảm giác như bị phản bội, ông anh mình chơi thân giờ đã kết hôn, thế là chẳng còn ai cùng mình chơi bời nữa rồi.

Cậu ta thấy buồn hết sức.

Bấy giờ người đại diện của hai cô gái tiếp rượu vừa rồi thấy người của mình bị đuổi đi, bèn đích thân đi tới để xem tình hình thế nào, trên tay còn cầm rượu tây để tạ lỗi với Vệ Lăng Phong và Lục Trác Niên. Đầu tiên người đó tự giới thiệu bản thân, sau đó mới nói nhân viên của mình phục vụ chưa tốt nên muốn thay họ tự phạt mình ba chén.

Lục Trác Niên thờ ơ ngồi đó chẳng hề để tâm. Vệ Lăng Phong đã rầu rĩ thì chớ, thấy người đàn ông kia cứ ẻo lả lượn lờ trước mắt thì lại càng buồn bực hơn. Cậu ta đang định xua tay đuổi người kia đi thì đột nhiên nghĩ đến gì đó, vội vàng xán đến gần Lục Trác Niên, thì thầm hỏi: “Anh thích kiểu này không?”

“Điên à?” Lục Trác Niên hỏi ngược lại, chợt nhớ vừa rồi cậu ta nói mình thích kiểu người như Kỳ Duật, lập tức quyết định phải nói rõ ngọn ngành với Vệ Lăng Phong mới được, vậy là bèn hỏi cậu ta: “Chú đã thấy anh chơi đàn ông bao giờ chưa?” Lúc nói hắn không khỏi đưa mắt nhìn người đàn ông đứng đối diện, giọng nói cũng nghiêm túc hẳn lên.

Vệ Lăng Phong tròn mắt hỏi: “Anh chơi đàn ông thì để em thấy làm gì?”

Lục Trác Niên: “…”

Hai người ghé sát nhau thì thà thì thầm, người đàn ông kia thấy vậy nên bắt đầu tin lời hai cô gái kia, tưởng nhầm hai vị khách sộp này là một đôi gay. Mới đầu anh ta còn nghĩ không biết hôm nay có câu được hai con cá béo này không, giờ xem ra coi như không được rồi. Trông hai người ngoài mặt vẫn vui vẻ thì biết coi như mình không đắc tội, vậy là chờ hai người thì thầm to nhỏ xong thì sẽ xin cáo từ.

Thế nhưng điện thoại của Lục Trác Niên lại reo lên trước, là Kỳ Duật gọi tới. Vệ Lăng Phong đang ngồi sát hắn, liếc thấy màn hình hiển thị người gọi tới thì phản ứng còn nhanh hơn cả Lục Trác Niên: “Kìa kìa kìa người ta gọi cho anh kìa!” Sau đó vội vàng giục hắn: “Còn ngồi ngây ra đấy nữa, đi mau đi.” Trông cứ như thể sắp bị bắt gian vậy.

Lục Trác Niên làu bàu: “Sao phải cuống lên làm gì?” Sau đó mới nghe điện thoại.

Kỳ Duật nói gì đó, Lục Trác Niên hỏi: “Cậu nói gì cơ, tôi nghe không rõ.”

Trên sân khấu vẫn chơi nhạc, âm thanh cứ dội ầm ầm vào tai, mà bên dưới thì đám đông cũng đang quẩy nhiệt tình. Hai người cứ ông nói gà bà nói vịt một hồi, chẳng thể nghe rõ nhau nói gì cả. Vệ Lăng Phong đứng bên cạnh đẩy hắn một cái, nói với giọng đầy kinh nghiệm: “Vào nhà vệ sinh, vào nhà vệ sinh.” Lục Trác Niên thì không thèm đứng dậy, liếc Vệ Lăng Phong một cái rồi nói với Kỳ Duật: “Nói to lên!”

Đầu dây bên Lục Trác Niên quá ồn ào, hắn liên tục bảo Kỳ Duật nói to lên. Kỳ Duật hết cách, đành cố gắng cao giọng: “Để tôi gửi tin nhắn cho anh nhé!”

“Nói to nữa lên!”

“Tôi bảo là, để tôi, gửi tin nhắn, cho anh nhé.”

Vệ Lăng Phong nhìn Lục Trác Niên với ánh mắt nghi ngờ, không kìm chế được mà cất giọng hỏi: “Anh ấy nói gì thế, nói gì thế?” Lúc này cậu ta cũng không giục Lục Trác Niên đi chỗ khác nữa, mà nụ cười của Lục Trác Niên cũng rất kỳ quái, khiến hắn tò mò không thôi.

Lục Trác Niên ranh mãnh trêu đùa Kỳ Duật, trong lòng tự nhiên có ý muốn đưa Kỳ Duật đến quán bar chơi một lần. Cứ nghĩ đến cảnh Kỳ Duật phải to giọng nói là hắn lại thấy hớn hở một cách khó hiểu.

Mãi một lúc sau hai người mới nghe rõ nhau, Kỳ Duật hỏi hắn cuối tuần có rảnh không, có thể về nhà anh gặp người lớn không. Anh không hề nói nửa lời về chuyện hồi chiều.

“Tiếc quá, tôi không tiện về đâu, để lần sau nhé!” Nói xong, Lục Trác Niên cúp luôn điện thoại, tinh thần thấy thoải mái hẳn.

Cuối cùng Vệ Lăng Phong cũng có thể to giọng hỏi: “Anh cười cái gì đấy? Anh ấy gọi anh làm gì?”

“Bảo anh về nhà cùng cậu ấy.” Lục Trác Niên tiện miệng trả lời.

Vệ Lăng Phong trợn tròn mắt: “Thế anh phải về cùng đi. Giờ Kỳ gia là lãnh thổ của Kỳ Trấn hết rồi, trông anh ấy như thế chắc chắn sẽ bị Kỳ Trấn giày vò đấy.”

Lục Trác Niên nhìn Vệ Lăng Phong, hỏi: “Thế là sao?”

“Ơ? Anh không biết à?” Vệ Lăng Phong gãi gãi đầu, “lần trước em gặp anh ấy thì thấy anh ấy bị Kỳ Trấn bắt nạt thê thảm lắm.”

Lục Trác Niên biết Kỳ Trấn với Kỳ Duật không ưa nhau, bởi từ khi có hợp đồng kết hôn thì hai nhà cũng thường xuyên qua lại, nhưng Lục Trác Niên vốn không để tâm đến chuyện này, cho nên không biết mối quan hệ giữa hai anh em nhà này lại có thể dùng từ “bắt nạt” để miêu tả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.