Sau khai giảng là một đợt huấn luyện quân sự. Tập đoàn Thái Dương* cũng vô cùng phối hợp, chưa đến một tháng, chúng tôi đã đạt tiêu chuẩn làm người dân ở Nam Phi. Thế mà, da Lương Sinh vẫn trắng vô cùng. Đến trưa ngồi ăn cơm, Bắc Tiểu Vũ nói: Lương Sinh, nếu cậu là con gái, thì Khương Sinh cũng chỉ thuộc loại hàng quá đát, tớ cũng sẽ chả thèm liếc nhìn cậu ta nửa cái mà theo đuổi cậu cả đời! *Tập đoàn Thái Dương: ý chỉ ánh sáng mặt trời chiếu xuống làm đen da~ Lương Sinh nhíu mày, nói: Bắc Tiểu Vũ cậu cũng thật buồn nôn. Tôi cũng chen mồm vào: Như vậy mà được à, hai nam sinh các người giả vờ cái gì, buồn nôn chết người đi được. Bắc Tiểu Vũ ôm bát liếc mắt nhìn tôi: Khương Sinh, nói cậu lớn lên giống hàng quá đát, tám phần mười là cậu không cam lòng chứ gì. Nhưng mà, Khương Sinh, hai chúng ta là thanh mai trúc mã, tình chàng ý thiếp, dù cậu là nguyên vật liệu đi chăng nữa thì tiểu Vũ ca tôi cũng sẽ bằng lòng mà nhận hết. Tôi không thèm để ý đến cậu ta, buồn bực ăn cơm. Bắc Tiểu Vũ lúc nào cũng nói với người khác rằng chúng tôi là thanh mai trúc mã, tình chàng ý thiếp, định chung thân ra sao, tình cảm có thể so với vàng thật. Thực ra cũng là do cậu ta nói nhiều, tình cảm của cậu ta đối với tôi cũng chẳng hơn gì sở thích đối với mì tôm, cho nên cậu ta có nói “tình sâu như biển” với tôi nhưng ở bên ngoài vẫn liên tục “ngoại tình”. Ngày huấn luyện thú hai, cậu ta để ý đến nữ sinh tên là Kim Lăng ở lớp chúng tôi. Cậu ta lôi kéo Lương Sinh để tìm tôi rồi nói: Khương Sinh, tớ với cậu đã thề là tình chàng ý thiếp nhưng tớ lại nhất kiến chung tình với Kim Lăng học cùng lớp với cậu. Lúc đó, tôi còn không biết Kim Lăng có hình dáng ra sao. Bắc Tiểu Vũ lại thao thao bất tuyệt miêu tả cho tôi, cậu ta nói: Là người trong đội của cậu đó, mày liễu mắt hạnh, da trắng trắng, không cao không lùn, không mập không ốm. Tôi nói: Ờ, biết rồi. Có thể nói rằng tớ còn tình nguyện tình chàng ý thiếp với cậu, Kim Lăng người ta chưa chắc đã nhất kiến chung tình với cậu. Bắc Tiểu Vũ nói: Khương Sinh, tớ thề rằng cậu vẫn sẽ giữ được vị trí chính thất năm mươi năm không thay đổi, cậu giúp một chút đi. Lương Sinh cười: Bắc Tiểu Vũ, cậu cứ cố gắng làm Khương Sinh nhà tôi dao động vì cái vị trí chính thất kia đi, có lẽ nó còn giúp cậu. Lúc tôi đi tìm, đối mặt với nữ sinh thuần khiết ấy, lại khiến bản thân có cảm giác như là một ác ma tội ác tày trời. Cho nên chỉ một câu đã nói hết ý của mình cho cậu ta biết, tôi nói: Có một nam sinh tên Bắc Tiểu Vũ để ý đến cậu, cậu ta nhờ tôi đến nói giúp. Còn hình dạng cậu ta ra sao thì chắc hôm qua cậu cũng thấy rồi, cậu ta tới tìm tôi… Kim Lăng chớp chớp đôi mắt sáng, khuôn mặt đỏ ửng, cậu ta nói: Vậy cậu bảo cậu ấy tới gặp mình đi. Tôi đưa tin thắng lợi này về cho Bắc Tiểu Vũ, Bắc Tiểu Vũ vô cùng vui vẻ, xế chiều hôm đó dẫn tôi và Lương Sinh đi KFC, nói là muốn mở tiệc đãi tôi và Lương Sinh một bữa. Sau khi vào, Bắc Tiểu Vũ hớn ha hớn hở chọn món. Giữa bầu không khí lành lạnh, tôi suy nghĩ, ăn cánh gà thì nên cắn từ chỗ nào trước, còn ăn humburger thì nên cầm mấy ngón tay; Lương Sinh ngồi đối diện, cười meo meo chọc mũi tôi một cái, nói: Khương Sinh, đồ tham ăn. Tôi làm mặt quỷ với anh. Lương Sinh biết tôi tham ăn như vậy đấy, mà nói đến tham, tôi lại nhớ tới tiểu Mễ ở nhà, tôi nghĩ có thể vì cùng nó tranh giành rất lâu rồi nên người cũng trở thành con mèo tham ăn. Lúc ngẩng đầu, Bắc Tiểu Vũ bưng một cái khay đến, đặt lên bàn, nói: Nào, ăn nhanh thôi! Vừa nhìn thì thấy trong khay chỉ có một cái ly nhỏ, và hai ly nước trắng miễn phí. Tôi ngẩng đầu, gương mặt đầy nhiệt tình của Bắc Tiểu Vũ hiện ra trước mặt. Tôi nói: Bắc Tiểu Vũ, đây mà gọi là đãi tiệc à? Bắc Tiểu Vũ nói: Khương Sinh, có Coca cho cậu uống là tốt lắm rồi, đừng tức nữa, Kim Lăng người ta vốn để ý tớ, cũng chẳng phải là công lao của cậu mà. Tớ đã tính xong hết rồi, không lâu nữa, tớ và Kim Lăng sẽ kết hôn nè, sinh con nè, kiếm sống nuôi gia đình nè… Lương Sinh không để ý tới cậu ta, đi thẳng tới quầy bán hàng. tôi vẫn giống như một con mèo nhỏ, nhìn giá cả trên bảng menu, tôi nói nhỏ với Lương Sinh: Anh, đắt quá, em không ăn đâu. Lương Sinh do dự rất lâu, khiến mấy người đứng xếp hàng phía sau chờ quá lâu, bắt đầu phàn nàn bảo Lương Sinh mau chọn đồ nhanh lên. Lương Sinh móc trong túi ra một ít tiền lẻ, đếm một lần rồi nói: Khương Sinh, anh có tiền mà, nói xem em muốn ăn cái gì? Tôi nhìn nhìn, chọn một món rẻ nhất, tôi nói: Anh, bánh cà rốt kia kìa. Lương Sinh nghĩ một lúc, đem tiền để trên quầy, nói với nhân viên bán hàng: Cho em gái em một humburger. Lúc Lương Sinh đem cái khay đặt trên đó là chiếc humburger nho nhỏ, thận trọng bưng tới, nói: Khương Sinh, humburger của em đây. Chúng tôi đang muốn ngồi xuống thì một cô gái trẻ tuổi tới ngăn Lương Sinh lại, cô ấy cẩn thận quan sát anh một lúc lâu, sau đó cười nhẹ, nói một câu: Xin lỗi, tôi nhận nhầm người. Bắc Tiểu Vũ nói thầm với tôi: Lương Sinh thiệt là có số đào hoa. Tôi nói với cô gái ấy: Nhận nhầm thì thôi, không có gì nữa thì đi đi, chúng tôi còn muốn ăn nữa. Cô gái kia cười nhạt nhìn tôi, rồi liếc qua một bàn đồ ăn “phong phú”, rồi bước ra quầy. Không lâu sau, cô ấy bưng hai phần đồ ăn tới đặt lên bàn, cười nhẹ với chúng tôi, làn da mềm mịn nổi bật lạ thường dưới lớp quần áo ngọc trai, cô ấy nói: Tôi là Trữ Tín, an bình trữ, tín nhiệm tín, ở gần đây, nếu các bạn cần giúp đỡ gì cứ gọi cho tôi. Nói xong thì đặt một tấm danh thiếp lên bàn, liếc mắt nhìn Lương Sinh rồi rời đi, đai váy màu xanh nhạt giống một đôi mắt trong xanh, chậm rãi xâm chiếm toàn bộ mùa hè của chúng tôi. Bắc Tiểu Vũ cầm tấm danh thiếp kia nhét vào túi áo trong, cậu ta nói: Khương Sinh, Lương Sinh, đừng chê tớ nhỏ mọn nha, tiền của tớ không biết đã bị ai trộm mất ở ký túc xá rồi. Tôi giật mình nhìn Bắc Tiểu Vũ, nói: Trong trường mà cũng có trộm? Bắc Tiểu Vũ nói: Khương Sinh, cậu nhìn lại mình đi, thiệt là quá ngây thơ mà, trường học cũng có này có nọ chứ, trong trường còn có cả bang hội, trộm thì có gì lạ. Lương Sinh nói: Bắc Tiểu Vũ, cậu ăn cơm nhanh đi, không phải tối nay muốn hẹn hò à? Đừng ở đây dọa Khương Sinh nhà chúng tôi. Bắc Tiểu Vũ nói: Dù sao hai cậu ở ký túc xá cũng phải cẩn thận. Đến lúc đó, đừng nói Vũ ca tớ không nhắc nhớ hai người. Bắc Tiểu Vũ trong KFC tự gọi là Vũ ca, nhưng sau khi hẹn hò về lại trở thành Vũ đại lang. Cậu ta nói với tôi: Con mẹ nó Khương Sinh, người Kim Lăng thích là anh trai cậu, hôm nay cậu làm mai cho tớ hay cho anh trai cậu vậy hả? Tôi cười xòa: Đâu thể trách tớ, người ta đồng ý vui vẻ như vậy, xem ra là anh trai tớ rất có sức hút mà. Vì thế Bắc Tiểu Vũ không thèm để ý tới Lương Sinh, mỗi ngày đều nửa đêm tới lầu ba ký túc xá hát, thấy ai cũng kể là mình thất tình. Còn tuyên bố muốn quyết đấu với Lương Sinh. Kết quả Lương Sinh dùng một cái bánh pút-đing đã thu phục được cậu ta, hai người đi một vòng quanh thao trường, tôi ngồi trên thềm đá nhìn ra xa, không biết bọn họ nói gì đó, chỉ biết là lúc hai người đến gần thì Bắc Tiểu Vũ nói một câu văn hoa. Cậu ta nói: Tình yêu có hương vị gì chứ, còn không bằng một cái bánh pút-đing.