Lương Sinh Liệu Đôi Ta Có Thể Không Đau Thương

Chương 11: Chương 11: Khương Sinh, Anh Sẽ Có Cách.




Hai năm sau, tôi và Lương Sinh trúng tuyển vào trường Cao trung trọng điểm với thành tích loại ưu.

Đối mặt với khoảng học phí cao ngất kia, mẹ không nói câu nào, chỉ ngây ngốc nhìn trời, nói: Chim én đã về rồi.

Năm tôi mười lăm tuổi, nhìn Lương Sinh, đôi mắt lộ ra đau thương, tôi nói: Anh, anh đi học đi, em không học nữa, em để cho anh đó.

Lương Sinh vỗ đầu tôi: Con bé ngốc này, anh sẽ có cách.

Giữa mùa hè, mỗi đêm đều nóng bức vô cùng, tôi không ngủ được, nửa đêm đến trước cửa phòng Lương Sinh, tôi gọi anh: Anh ơi.

Nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Tôi khẽ đẩy cửa phòng ra nhưng không thấy Lương Sinh đâu. Trong lòng lại cảm thấy chua xót, anh lại tới mỏ than rồi.

Lương Sinh vất vả hai tháng, cuối cùng cũng kiếm đủ học phí cho cả hai. Lúc thu dọn đồ đạc, Lương Sinh khăng khăng muốn đem theo hũ đựng gừng chưa nở hoa, Bắc Tiểu Vũ giống tên lửa, phi vào nhà của tôi, cậu ta nói: Khương Sinh, Lương Sinh, Bắc Tiểu Vũ tôi học chung trường với hai anh em cậu.

Tôi cười nhạt với cậu ta: Bắc Tiểu Vũ, người ba mới phất lên của cậu cũng tài thật đó. Đắp cho cậu bao nhiêu tiền mới đem rễ khoai lang biến thành mẫu đơn trắng vậy nhỉ.

Bắc Tiểu Vũ nói: Con mẹ nó, Khương Sinh, cậu lớn lên càng ngày càng đẹp nhưng mà cái mồm thối nói chuyện chỉ muốn tát vào! Xem ra cái mông của Hà Mãn Hậu ảnh hưởng rất lớn tới cậu ha!

Sau đó Bắc Tiểu Vũ quay qua nói với Lương Sinh: Ngày mai ba tôi lái xe đưa tôi đến trường, hai cậu cũng đi cùng đi.

Lương Sinh gật đầu.

Bắc Tiểu Vũ đi rồi, tôi nói với Lương Sinh: Em nói cái tính của Bắc Tiểu Vũ này cái gì cũng muốn được như anh, nhưng mà cậu ta có làm được không?

Lương Sinh nói: Sao lại không được? Ba cậu ta không phải đã phát tài từ nhiều năm trước à?

Tôi duỗi duỗi đầu lưỡi, nghĩ thầm, hóa ra, chàng trai trong sáng như Lương Sinh cũng cho rằng có tiền có thể sai khiến cả quỷ!

Thứ hai, ba Bắc Tiểu Vũ lái xe đưa chúng tôi tới trường báo danh. Ngày đó Bắc Tiểu Vũ mặc đồ không khác gì Hoa Kiều, đi cùng ba cậu ta mà giống như hai anh em, mà tôi và Lương Sinh giống như bị hai anh em đó lừa bán đi.

Sau khi xuống xe, tôi đứng ở cổng trường, như một mầm non mới nhú luống cuống. Lương Sinh đứng ở sau tôi, anh nói: Thế giới này lớn như vậy đấy! Khương Sinh, chúng ta sẽ không chịu thua kém!

Bắc Tiểu Vũ phát hoảng đến trước mặt chúng tôi, nói: Đúng vậy, Khương Sinh, cậu sẽ không bị thua kém! Dụ dỗ được một con rễ tốt như tớ ở Ngụy Gia Bình mà lại.

Lương Sinh nhàn nhạt liết mắt nhìn cậu ta. Tôi nổi giận đùng đùng chạy theo đánh Bắc Tiểu Vũ, Bắc Tiểu Vũ chạy trối chết.

Cuộc sống ở Cao trung của chúng tôi cứ như vậy bắt đầu. Nhưng mà, tôi rất vui vẻ, bởi vì sau này sẽ không có ai trừng mắt với anh, cũng sẽ không có người mắng anh là con hoang. Từ nay về sau, anh chỉ là một cậu thiếu niên đơn thuần không lo lắng điều gì ở trong trường.

Ba Bắc Tiểu Vũ đưa tiền cho tôi, xem xét ký túc xá, sau đó đưa chúng tôi đi ăn ở một quán nhỏ, ông lắc ly rượu nói với Lương Sinh: Lương Sinh, từ nay trở đi chú Bắc sẽ là ba nuôi của con, chỉ cần con có thể bảo đảm rằng mình học thật tốt thì ba sẽ chu cấp cho con tất cả, sẽ cho con thi ở đại học Thanh Hoa hay gì đó, học phí sau này của con, ba lo hết!

Tôi len lén nói với Bắc Tiểu Vũ: Thấy chưa, con trai lớn rất có triển vọng, ba cậu chỉ giả vờ thôi, tâm địa thật gian xảo mà, ha ha.

Tôi nói ông tâm địa gian xảo vì mấy người trong Ngụy Gia Bình đều truyền rằng chú Bắc sau khi phát tài thì có người đàn bà khác ở bên ngoài. Đương nhiên, đây là do mẹ của Bắc Tiểu Vũ một bên quẹt nước mũi một bên khóc lóc kể lể. Mắt Bắc Tiểu Vũ trợn lên, bàn tay ở dưới bàn nhẹ mò, bóp dùi tôi một cái, đau tới mức ứa nước mắt, nhưng mà nửa người trên của tôi phải giả bộ làm thục nữ, mỉm cười nhìn ba người họ.

Lương Sinh hỏi tôi: Khương Sinh, sao em lại khóc?

Tôi vội ăn một đống ớt, tôi nói: Không có gì, cay quá mà.

Chú Bắc lại nói, chỉ vào tôi nói với Lương Sinh: À, còn có Khương Sinh, phí sinh hoạt sau này của hai đứa sẽ do chú Bắc chu cấp toàn bộ! Tiểu Vũ nhà chú có thịt ăn thì mấy đứa cũng sẽ không gặm xương!

Sau đó, quay lại nói với Bắc Tiểu Vũ: Không được nói lại với mẹ con.

Bắc Tiểu Vũ gật đầu, cười trộm: Ba, ba cứ yên tâm, không có tiền không chặn nổi nước đến!

Chỉ là Lương Sinh không gọi ông là ba nuôi.

Lúc chú Bắc đi, đưa một bọc gì đó cho Lương Sinh. Sau khi mở ra mới biết đó là học phí cho chúng tôi. Thấy ba Bắc Tiểu Vũ thì lòng chua xót, lấy tiền của mình để thân thiết với chúng tôi.

Lương Sinh nhìn chằm chằm ba của Bắc Tiểu Vũ lái xe rời đi, mở miệng muốn nói nhưng lại không thốt lên được hai chữ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.