Lương Sinh Liệu Đôi Ta Có Thể Không Đau Thương

Chương 10: Chương 10: Lương Sinh, Xin Lỗi




Cô giáo vô cớ mất mười đồng, khiến cuộc sống của Lương Sinh ở Ngụy Gia Bình hoàn toàn u ám, anh chỉ lặp lại một lần, nói tiền kia là của mình, nhưng từ đâu mà có thì anh lại không nói ra.

Nếp nhăn trên mặt ba giống như được khắc từ đau đớn, ông ta quát lớn gọi Lương Sinh: Mày lại đây.

Lương Sinh ngoan ngoãn bước đến trước mặt ông, ba dùng hết sức đánh Lương Sinh, ông ta đau khổ gào thét: Tao không có đẻ ra đứa con như mày!

Cứ như vậy, Lương Sinh và người ba tàn tật đang nằm ở trong bệnh viện kia, giờ lại nằm ở dưới chân cô chủ nhiệm. Cô giáo cảm thấy ngại, nói hai câu: Trẻ con mà, có thể từ từ dạy dỗ.

Sau đó bỏ đi.

Tôi đỡ Lương Sinh dậy, nhìn ba té trên đất, lạnh nhạt cười rồi rời khỏi đó. Lương Sinh ôm ba khóc.

Buổi tối, cùng Lương Sinh ngồi trên nóc nhà ngắm sao, tôi hỏi anh, tiền kia có phải trộm hay không?

Lương Sinh giơ tay ra, trên lòng bàn tay phủ đầy bọc nước. Giờ tôi mới biết, Lương Sinh vì để tôi có thể đi chơi xuân mà mỗi đêm đều lén ra ngoài, một mình đi tới mỏ than đã bỏ hoang từ lâu, đào đầy hai thùng than, sau đó nửa đêm xách hai thùng thang đi trên đường thật dài, thật vắng để vội đến chợ sáng bán. Đó là nguyên nhân vì sao ban đêm tôi không nghe thấy tiếng hít thở của anh. Mà anh sợ lấy than trái phép nên không dám nói với cô giáo.

Tôi cẩn thận vuốt ve tay anh, hỏi: Còn đau không?

Anh lắc đầu, nói không đau.

Tôi hỏi anh: Anh ở mỏ than một mình không sợ à?

Anh gật đầu, nói sợ.

Tôi dựa đầu vào vai anh, cùng ngắm sao, hai chúng tôi ngồi song song trên nóc nhà, hai cái đầu màu đen giống hai cây nấm mạnh mẽ sinh trưởng.

Trên đường tan học, bởi vì mưa quá lớn nên trên đất có nhiều vũng nước, tôi bước từng bước cẩn thận đi trước, Lương Sinh không ngừng gọi tôi, nói tôi cẩn thận.

Bắc Tiểu Vũ nói: Tớ khinh, Khương Sinh, sao tớ nhớ trước kia cậu mà thấy mấy cái vũng này sẽ nhảy vào mà, khi nào lại biển thành thục nữ mất rồi?

Thực ra, tôi cũng không muốn ghét Bắc Tiểu Vũ, nhưng cậu ta cứ hùng hùng hổ hổ như vậy thực sự khiến tôi không thể thích ứng được. Đúng lúc tôi đang nghĩ phải đáp lại Bắc Tiểu Vũ cái gì thì gặp Hà Mãn Hậu, hắn giống như đi từ hướng của nhà tôi tới, nhìn Lương Sinh từ trên xuống: Tao nhìn thế nào cũng không ra mày cũng là phường trộm cắp đó.

Bắc Tiểu Vũ nói: Mông của ông quên đau rồi à?

Lời nói của Bắc Tiểu Vũ khiến dạ dày của tôi nhộn nhạo khó chịu, tôi kéo Lương Sinh đi trước. Tôi nói: Anh, đừng để ý đến ông ta!

Tối đó, tôi thật sự rất sợ hãi, mẹ lại nửa đêm tỉnh dậy ho ra máu, máu cứ từng mảng lớn loang ở trên chắn, tôi hoảng sợ muốn gọi Lương Sinh lại bị mẹ ngăn, bà che miệng của tôi, đầu ngón tay lạnh lẽo. Mẹ không ngừng ho khan, không ngừng thở dốc.

Tôi đột nhiên nhớ tới, hình như hôm qua Hà Mãn Hậu đã tới nhà chúng tôi, tôi nói: Mẹ, Hà Mãn Hậu tới làm gì vậy? Ông ta ức hiếp mẹ à?

Hơi thở của mẹ ổn định dần, nói: Không còn sớm nửa, Khương Sinh, mau ngủ đi.

Từ ngày đó, tôi bắt đầu giúp mẹ làm việc trong nhà, tôi cố chấp cho rằng, làm nhiều giúp mẹ thì bà có thể ít đi tóc bac, khỏe mạnh hơn. Mà mẹ lại không cho tôi làm gì, bà cũng cố chấp không cho tôi động vào việc nặng. Tôi không biết trong lòng bà đang đấu tranh với cái gì. Hoặc là trong khi bà hèn mọn thì nữ phòng viên có tri thức kia là một con dao sắc nhọn, đâm nát một người phụ nữ nhỏ bé như bà. Bà không muốn con gái dẫm lên vết xe đổ của mình, bà tình nguyện để bản thân bị vùi dập cũng muốn tôi lớn lên như những đứa bé ở thành thị! Có thể kiêu ngạo mà sống. Vậy nên, bà không nói ra lời, nhưng tôi vẫn cố đọc được.

Tôi là đứa không giống con gái nhất ở Ngụy Gia Bình, là đứa con gái trên mặt không có “Hồng nhị đoàn”, là đứa có hành động không giống con gái nhất ở Ngụy Gia Bình. Mà mẹ của tôi cũng là người phụ nữ bất hạnh nhất ở đó. Cho dù có bệnh bà cũng phải không ngừng làm việc, cố quên đi khuất nhục và tổn thương. Nhìn cơ thể bà ngày càng yếu đi, lòng của tôi cũng vụn vỡ.

Sáng sớm, tôi giúp bà sách nước lại bị mà lấy mất thùng, bà nói: Đây không phải là việc con nên làm.

Giọng nói lạnh nhạt không chút tình cảm. Đột nhiên tôi biết được có thể mình sẽ mất bà, cho đến giờ tôi vẫn không nghĩ tới, nếu bà mất đi thì cuộc sống của tôi sẽ thế nào đây?

Tôi đứng nép ở chân tường mà khóc, tiểu Mễ giờ đã là một con mèo già. Tôi vẫn gọi nó là tiểu Mễ, nó vẫn ở dưới chân tôi mỗi khi tôi đau lòng.

Lương Sinh gánh nước từ ngoài về, thấy tôi khóc thì giữ chặt tôi, nói: Khương Sinh, sao lại khóc nhè thế kia? Ai bắt nạt em, nói cho anh biết đi.

Tôi không chịu nhìn anh, chỉ khóc mà thôi.

Lương Sinh biết ý thì buông tay, nhỏ giọng an ủi tôi: Khương Sinh, em đừng đau lòng vì mẹ nữa, được không?

Tôi đẩy mạnh tay Lương Sinh ra, tôi nói: Lương Sinh, nếu không có mẹ anh, mẹ em sẽ không trở thành cái dạng này! Anh là con ai? Đừng có ở đó giả mù sa mưa*!

Giả mù sa mưa: ý chỉ giả vờ không biết gì cả.

Lương Sinh sững sờ đứng ở một bên, anh cầm chặt cành táo chua trong tay. Nửa ngày sau mới hoàn hồn lại, kéo tay của tôi, đặt cành táo lên đó, không nói câu nào, gánh nước vào nhà.

Cành táo chua trong tay lóe sáng dưới ánh mặt trời, đâm thẳng vào mắt tôi, tôi ôm tiểu Mễ, khóc nức nở.

Lúc này Bắc Tiểu Vũ đi vào, cậu ta thấy tôi như vậy thì nói: Khương Sinh, mèo nhà cậu chết rồi hay sao mà khóc thê thảm quá vậy?

Tôi tức giận đấm cậu ta một cái, trái táo chua trong tay tôi rớt xuống, rơi trên đất.

Bắc Tiểu Vũ nhanh chóng nhătj lên, bỏ vào miệng, nói: Ai da, con bà nó Khương Sinh, bởi vì tiểu hồ ly cậu mà mấy năm rồi tôi không được ăn đó! Não Lương Sinh thật sự là bị úng nước mất rồi, nhưng mà, có thể khắc tên lên mỗi cành cây, coi như cậu ta có bản lãnh.

Những lời Bắc Tiểu Vũ nói làm tôi chua xót vô cùng, hình ảnh hai nắm trước không ngừng vẽ ra trước mặt – trên cây táo chua, cậu trai xinh đẹp co mình ngủ, sương sớm thấm ướt bộ đồ mỏng tanh, dính vào cơ thể mềm mại của anh. Anh mệt mỏi ngủ nhưng trên mặt lại có một nét cười thỏa mãn. Anh cố gắng khắc trên mỗi cành cây: Cây táo chua của Khương Sinh.

Anh nói: Từ nay về sau, cây táo chua đó là của em.

Anh còn nói: Bây giờ anh không thể cho Khương Sinh ăn trứng luột, ăn thịt nướng, nhưng không thể ngay cả táo chua cũng không cho em ăn.

Tôi chạy vào nhà, Lương Sinh đang đứng trước bể nước, đôi vai khẽ co lại. Tôi nắm chặt góc áo của anh, không nói gì cả.

Khi tôi và Lương Sinh chỉ còn lại đau thương, chúng tôi biết rằng ngoại trừ cố gắng rời khỏi Ngụy Gia Bình mục nát này thì không còn lựa chọn nào khác. Tựa như, chỉ có rời khỏi Ngụy Gia Binhg, tảng đá mâu thuẫn dằn vặt trong lòng mới có thể biến mất.

Tôi và Lương Sinh không còn cách nào khác là cố gắng đọc thật nhiều sách. Mà lúc ấy, ba của Bắc Tiểu Vũ đột nhiên phất lên nên cậu ta có thể yên tâm ăn chơi mà không cần lo lắng điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.