Mắt tôi quấn đầy băng gạc, trước mắt mơ hồ là màu trắng của thiên đường.
Tôi bước xuống giường, cẩn thận chạm vào lớp băng. Tôi nghĩ: Tiêu rồi, mình sẽ không bị mù chứ? Trước giờ chỉ biết hồng nhan gây họa, lại không biết tên đẹp trai như Trình Thiên Hữu cũng có thể gây họa!
Đột nhiên có một đôi tay chạm vào băng của tôi, giọng nói vì thức cả đêm mà khàn khàn, hắn nói: Đừng động và, sẽ bị nhiễm trùng đấy.
Tôi cầm chặt tay hắn: Tôi sẽ không bị mù chứ?
Trình Thiên Hữu hừ lạnh: Tôi cũng mong cô bị mù, như vậy có thể ném cô đi đâu đó để cô không thể tìm về báo thù tôi!
Tôi cau mày, cũng học hắn mà hừ lạnh: Báo thù? Tôi với kẻ thù trước giờ luôn áp dụng chính sách coi thường! Một số người bị mấy cô gái điên cuồng làm hư ha? Chắc là anh đã hạ xuân dược với đàn bà khắp thiên hạ này rồi phải không?
Trình Thiên Hữu đỡ lấy tôi nằm lên giường, nói: Khương Sinh, cô đừng có ba hoa với tôi, cô mà chống đối thì tôi sẽ không chữa trị cho cô!
Tôi xoay người lại: Có bản lĩnh thì anh ném tôi ra cửa đi, tôi còn chẳng cần anh cứu tôi! Bệnh của tôi còn chưa bớt đã bị cô nàng điên cuồng của anh tiêu diệt vào thẳng bệnh viện. Ai da, may mà vết thương chỉ ở gần mắt, nếu mà con mắt với cả người có vấn đề thì giờ tôi còn không bị gói thành xác ướp à!
Tôi dám nói vậy vì tên Trình Thiên Hữu này chắc chắn chưa từng gặp phải cô gái có chỉ số thông minh như tôi, cho nên hắn luôn bày ra bộ dạng tự đắc rất khó ưa. Ở cùng nhau hơn mười tiếng, tôi dùng IQ của mình chấn chỉnh lại gã đàn ông còn chưa tốt nghiệp nhà trẻ này.
Tôi vốn muốn gọi điện cho Bắc Tiểu Vũ, để cho Lương Sinh biết tôi ở bệnh viện, sợ tối hôm qua anh không tìm được tôi sẽ lo lắng. Nhưng cuối cùng tôi lại không gọi. Tôi cố chấp muốn biết, Lương Sinh sẽ lo lắng cho tôi chứ? Anh có sợ, có nghi ngờ, có khóc không?
Đến ngày thứ ba, bác sĩ tháo băng cho tôi, trước mặt là một mảng sáng thanh thản. Trong mắt tôi còn sót lại chút tơ máu khi bị thương, hơn nữa mí mắt hơi sưng, giống như con cá vàng vậy.
Tôi đang nghĩ lúc trở về sẽ nói với Lương Sinh thế nào đây? Nói vì gặp lại tên đẹp trai này mà bị hiểu nhầm thành người thứ ba, bị đánh đến nằm viện?
Lúc Trình Thiên Hữu xuất viện với tôi, trên đầu hắn vẫn còn quấn băng. Chỉ là hắn đội mũ để che đi, cũng không hề có chút ảnh hưởng nào đến vẻ điển trai của mình.
Khi chúng tôi xuất viện đã nhìn thấy Vị Ương!
Tôi và tên Trình Thiên Hữu đẹp trai trẻ tuổi này mới sáng sớm đã đi từ bệnh viện ra, lại gặp phải bạn học của mình.
Hơn nữa tôi còn mang dáng vẻ bệnh tật, mắt hồng hồng, hơi sưng, vì bị Trình Thiên Hữu ngược đãi, tôi còn chưa ăn sáng, cứ như thế mờ mịt đi tới trước mặt Vị Ương, cô sẽ nghĩ gì đây?
Giờ phút đó, tôi chủ động bước tới làm sáng tỏ, tôi chào Vị Ương, mặt cười tươi: Vị Ương, sao lại là cậu? Tôi ở bệnh viện hai ngày nay rồi, đến khoa mắt chữa bệnh, ha ha, không phải là khoa gì khác đâu, là khoa mắt đó.
Vị Ương cười, cũng không trả lời tôi, chỉ nói với Trình Thiên Hữu: Anh Thiên Hữu, em nghe chị em nói bạn của em nằm viện nên đến thăm, chị ấy nói em đưa cô ấy về ở vài ngày, vừa hay có thể bầu bạn với em! Sau đó cô nhiệt tình kéo tay tôi, giống như bạn bè lâu năm không gặp, cười với tôi: Phải không Khương Sinh, một kỳ nghỉ hè không gặp. Tôi còn chưa định hình được đã kéo tôi lên xe.
Thiên Hữu cười: Sao Ninh Tín biết được? Hôm đó không phải cô ấy không ở bar sao?
Vị Ương cười: Anh hoảng hốt ôm một cô gái chạy ra từ bar, sao chị của em lại không biết chứ?
Lúc này tôi mới hiểu. Lương Sinh từng hỏi tôi có biết chị của Vị Ương tên gì không. Tôi lại không nghĩ rằng chị của cô lại là Ninh Tín! Tâm lý của tôi bị đả kích trầm trọng, Ninh Tín là người có tiền, Vị Ương là em gái cô ấy, Lương Sinh là bạn trai Vị Ương, tôi là em gái Lương Sinh, vậy suy ra tôi cũng được coi là một nữa kẻ có tiền rồi. Nghĩ tới đây sắc mặt tôi liền hồng hào hẳn.
Tên tiểu nhân Trình Thiên Hữu này cuối cùng cũng dìu tôi lên xe Vị Ương, hắn nói: Khương Sinh, gặp lại sau! Tôi nhíu mày nói một câu lung tung: Trình Thiên Hữu, không hẹn ngày gặp lại!
Vị Ương ngồi trong xe như công chúa, cô nói: Khương Sinh, mắt cậu còn đau không?
Tôi nhìn cô rồi gật đầu, cảm thấy rất kỳ lạ, đây là lần đầu tiên cô nói ngọt ngào với tôi như vậy, khiến tôi không thích ứng được.
Vị Ương oán giận tôi: Cậu cũng không thèm gọi điện cho Lương Sinh và Bắc Tiểu Vũ, cậu không biết họ lo lắng thế nào đâu, xém chút là Lương Sinh ăn tươi Bắc Tiểu Vũ rồi, anh ấy vẫn cho rằng Bắc Tiểu Vũ bỏ rơi cậu đấy.
Tôi nói: Ừ.
Vị Ương cười: May mà chị của tớ gọi điện cho anh ấy biết hai ngày nay cậu ở nhà chơi với tớ. Lương Sinh mới yên tâm một chút.
Hửm? Tôi nhìn Vị Ương. Không biết nên nói cảm ơn hay đặt câu hỏi.
Vị Ương cười: Tớ cũng không thể nói với Lương Sinh rằng nửa đêm cậu bị một người đàn ông ôm đi, chuyện này thật không tốt! Đúng không nào.
Nếu Vị Ương đã nói thế thì tốt cũng chỉ có thể gật đầu.
Vị Ương nói: Khi về nhà thì nói với Lương Sinh như vậy nha, vậy là cậu còn nợ tớ một lần đấy.
Tôi gật đầu.
Trước khi đi, tôi nhớ tới việc Vị Ương bỏ nhà đi, quay đầu hỏi cô: Vị Ương, cô có sao không?
Vị Ương sửng sốt nói: Không, không sao.