Hai ngày không gặp Bắc Tiểu Vũ, trông cậu vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn như vậy. Cậu ngồi phơi nắng trong phòng, nhìn thấy tôi, cậu nói: Khương Sinh, cậu về rồi à? Vị Ương không vào hả?
Tôi lắc đầu. Tôi nói: Bắc Tiểu Vũ, Lương Sinh đâu rồi?
Bắc Tiểu Vũ nói: à, quên nói cho cậu biết, hôm qua Lương Sinh tìm được công việc rồi, là nhân viên phục vụ ở quán coffee.
Tôi khẽ cúi người ngồi cạnh Bắc Tiểu Vũ: Vẫn không có tin gì của Tiểu Cửu à?
Bắc Tiểu Vũ hít hít mũi: Không có. Sau đó cậu không ngừng vẽ bậy trên đất, nước mắt rơi từng giọt thấm vào nền xi măng rồi bốc hơi. Cậu ngẩng đầu nhìn tôi: Khương Sinh, tớ phải làm sao đây? Tớ bị Tiểu Cửu bỏ rơi rồi. Nói xong, cậu ôm đầu gối khóc như một đứa trẻ.
Tôi kéo kéo tay Bắc Tiểu Vũ: Cậu có tin là Tiểu Cửu sẽ quay về không?
Bắc Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn tôi, nước mắt nước mũi tèm nhem: Vì sao Tiểu Cửu sẽ về? Khương Sinh, có phải cậu biết cô ấy ở đâu đúng không? Khương Sinh, cậu nói cho tớ biết đi, tớ phải tìm cô ấy! Khương Sinh, tớ thích Tiểu Cửu giống như cậu thích Lương Sinh vậy! Không, hai loại tình cảm này không giống nhau, nhưng đều nhiều như nhau.
Tôi cười nói: Ừ, Tiểu Cửu nói hai năm nữa cô ấy sẽ quay về, vì ở đây có người con trai mà cô ấy thích. Cô ấy chờ người đó trở thành một người đàn ông chính chắn, có khả năng bảo vệ cô ấy, lúc đó Tiểu Cửu sẽ về!
Bắc Tiểu Vũ cười: Khương Sinh, cậu thề đi, thề là cậu không gạt tớ!
Tôi gật đầu nói: Tớ thề!
Tôi thề, mỗi cô gái đều có một người con trai mình yêu thích, giống như một tòa thành ẩn sâu trong lòng mình, bảo vệ mình như thiên thần!
Lúc Lương Sinh về thì Bắc Tiểu Vũ cũng đang lau nước mắt. Lương Sinh nhin mắt tôi hỏi: Khương Sinh, mắt em làm sao vậy Ai bắt nạt em?
Tôi lắc đầu nói: Không có gì, em học làm thỏ như Bắc Tiểu Vũ thôi!
Lương Sinh thở dài một hơi: Còn tưởng hai ngày nay Vị Ương bắt nạt em.
Bắc Tiểu Vũ đẩy Lương Sinh một cái: Đừng nói chuyện như đúng rồi thế, nếu Vị Ương bắt nạt Khương Sinh, cậu có thể đứng ra làm chủ cho Khương Sinh không?
Lời của Bắc Tiểu Vũ khiến lòng tôi lạnh lại, Bắc Tiểu Vũ có Tiểu Cửu, Lương Sinh có Vị Ương, cho dù họ có vì tôi thì cũng không thể như lúc còn bé, lúc đó họ là ngựa lớn của tôi, tôi muốn cưỡi thì cưỡi. Tôi thích nhất là con ngựa kiêu ngạo Bắc Tiểu Vũ, vì cậu và tôi cùng tuổi, vóc người tương đương nhau, cưỡi cũng rất dễ.
Lương Sinh nhìn Bắc Tiểu Vũ nói: Dù thế nào thì tớ cũng không cho phép kẻ nào làm hại Khương Sinh.
Đêm đến, Lương Sinh đốt nhang muỗi cho tôi, bất đắc dĩ lắc đầu: Khương Sinh, em đúng là heo mà, đến nhang muỗi cũng không tự đốt được, sau này làm sao chăm sóc bản thân hả!
Tôi lấy đèn pin soi lịch, ngẩng đầu nhìn Lương Sinh: Anh, anh có biết sắp tới sẽ có ngày quan trọng gì không?
Lương Sinh mờ mịt lắc đầu, nói: Không biết. Quốc khánh à? Sinh nhật Khổng Tử? Tết Nguyên đán? Hình như mấy ngày đó còn lâu lắm mới tới.
Tôi tức giận ngủ, không thèm để ý tới Lương Sinh nữa.
Lương Sinh đóng cửa lại giúp tôi, anh đứng ở cửa nói: Ai da, rốt cuộc là ngày quan trọng gì? Là ngày gì? Sao anh không nhớ chút nào nhỉ?
Lương Sinh đi thì nước mắt tôi cũng rơi xuống.