Bắc Tiểu Vũ đột nhiên trở thành một thanh niên tiên tiến, bắt đầu cùng Lương Sinh đi làm thêm.
Thật ra tôi lừa cậu. Tiểu Cửu không hề nói cho tôi biết rằng cô sẽ quay về. Chỉ là tôi không muốn Bắc Tiểu Vũ đau khổ như vậy. Nhưng mà tôi tin Tiểu Cửu sẽ về.
Bởi vì nếu tôi là Tiểu Cửu thì từ núi Nam đến biển Bắc, lại từ biển Bắc đến núi Nam, khi tất cả những phồn hoa hồng trần đều tan biến, tôi sẽ trở về. Cuộc sống này, thứ không thể vứt bỏ chính là tình cảm nảy sinh lúc ban đầu, cho dù có trải qua bao nhiêu phồn hoa, những cuối cùng vẫn sẽ chỉ nhớ đến gương mặt đẹp đẽ của chàng trai trong lòng.
Nhờ Vị Ương nên tôi được làm thu ngân trong bar của Ninh Tín. Thỉnh thoảng còn gặp Trình Thiên Hữu, hắn nhìn tôi như không thấy, trước mặt hắn, tôi như một vật vô hình vậy.
Tôi nhớ đến câu chuyện hắn nuôi sói mà Tiểu Cửu kể, chỉ là vẫn chưa có cơ hội hỏi hắn kiểm chứng.
Ngày tiếp theo, chuyện hạnh phúc nhất của tôi là đếm tiền, mà chuyện đau khổ nhất cũng là đếm tiền. Bởi vì sau khi đếm tiền xong tôi phải giao lại toàn bộ tiền cho quản lý, không được thừa cũng không được thiếu.
Sau khi về, tôi nói với Bắc Tiểu Vũ: Cậu không biết cái cảm giác cầm tiền trong tay mình lại không thể giữ được một xu, cái cảm giác này đau khổ biết bao nhiêu!
Bắc Tiểu Vũ nói: À đúng rồi, mai tớ và Lương Sinh sẽ nhận lương! Chúng tớ không hề đau khổ một chút nào cả.
Lương Sinh nói: Khương Sinh, mau ngủ đi, trời không còn sớm nữa, coi chừng mặt nổi mụn bây giờ.
Ừ, em biết rồi. Tôi lảo đảo về phòng của mình, tôi nói: Anh, mai gặp, ngủ ngon nha. Sau đó tôi hết hy vọng xoay người lại hỏi thêm: Anh, anh có nhớ ngày mai là ngày quan trọng gì không?
Kết quả cửa phòng của hai người họ đã đóng lại mất rồi.
Hôm sau, tôi buồn bã rời giường, không thấy Lương Sinh và Bắc Tiểu Vũ đâu. Tôi nghĩ, thì ra tiền lương chính là động lực lớn để đi làm. Bình thường cũng không thấy họ tích cực thế.
Lương Sinh làm điểm tâm cho tôi, một ly sữa đậu nành, hai cái bánh tiêu. Anh để lại lời nhắn trên tờ giấy: Cô bạn Khương Sinh này, có thể đêm nay anh và Bắc Tiểu Vũ sẽ không về, sau khi nhận lương rồi chắc sẽ đến tiệm net chơi suốt đêm. Ký tên: Bạn tốt của em, Lương Sinh.
Xế chiều, Trình Thiên Hữu đi ngang qua chỗ tôi hai lần, cuối cùng hắn đứng lại cạnh tôi, chăm chú quan sát mắt tôi cả nửa ngày rồi nói: Khương Sinh, cô không sao chứ?
Tôi cười cười lắc đầu: Không sao.
Trình Thiên Hữu ngẫm nghĩ một hồi: Khương Sinh, xin lỗi.
Tôi nói: Thật sự không có gì mà, công tử à, anh đừng cảm thấy tội lỗi nữa. Nói xong thì phát hiện mình lỡ mồm, thế nào lại gọi hắn là công tử, cũng may Trình Thiên Hữu không nhận ra.
Hắn xoay xoay bao thuốc lá trong tay: Khương Sinh, con người tôi trước giờ chưa từng nói xin lỗi ai, hôm nay là lần đầu tiên nói xin lỗi với cô, tôi muốn mời cô đi ăn cơm, như vậy cũng khiến tội lỗi của tôi giảm đi một chút, tôi không có ý gì khác, một lần nữa tôi muốn nói xin lỗi cô. Thật sự.
Tôi cười nói: Thật ra hôm nay là sinh nhật tôi, nhưng mà không ai nhớ hết. Vốn là không vui, nhưng không ngờ hôm nay lại nghe anh nói chuyện dễ chịu như vậy.
Lúc này, Vị Ương từ đâu chạy đến, sắc mặt tái nhợt kéo tay tôi chạy ra ngoài.
Tôi giật mình nhìn cô: Có chuyện gì thế Vị Ương?
Cô im lặng không nói, mãi đến khi xe chạy thẳng đến trước bệnh viện Thiên Tâm, cô lại chạy vào, tôi theo sát cô, lòng đột ngột trầm lại.
Lương Sinh yên lặng nằm trên giường, mắt trái bầm tím sưng thành một cục, chẳng thua gì mũi anh. Trên người Bắc Tiểu Vũ cũng dính đầy máu. Mặt cậu cũng bị trầy da. Cậu nhìn tôi rồi nhìn Vị Ương.
Vị Ương nắm chặt tay Lương Sinh, đau lòng khóc.
Bắc Tiểu Vũ nói: Hôm nay chúng tớ nhận lương, bị đám côn đồ theo dõi, lúc tớ và Lương Sinh hết giờ làm đi qua hẻm nhỏ bị chúng cản đường. Thật ra đưa tiền cho bọn nó thì được rồi. Nhưng Lương Sinh nhất quyết không đưa. Điện thoại của tớ cũng bị chúng lấy đi, gọi cho cậu là mượn điện thoại của ngườit a.
Vị Ương nhìn Lương Sinh: Sao anh lại ngốc thế chứ?
Tôi cúi đầu, đưa tay chạm nhẹ vào chỗ đau của anh: Anh, có phải rất đau không?
Lương Sinh lắc đầu, gắng gượngc ười một cái cho tôi xem, lại động đến vết thương nên đau đến rơi nước mắt.
Sau đó anh giơ bàn tay nắm chặt nãy giờ ra, khẽ mở cho tôi xem, hai tờ tiền màu hồng như nở rộ trong tay anh. Anh nhìn tôi, giọng nói khàn khàn: Khương Sinh, thật ra Lương Sinh vẫn nhớ ngày quan trọng này. Anh không quên. Chỉ là bây giờ anh không thể mua quà cho em được rồi, em thích gì thì cầm tiền đi mua đi. Mới đây mà đã thành cô gái mười bảy tuổi rồi.
Anh lại cố gắng cười đến chảy nước mắt.
Tôi gọi anh, nước mắt lại rơi xuống.
Lương Sinh đưa tay lau nước mắt cho tôi, tiền trong tay anh rơi xuống, anh nói: Khương Sinh, đừng khóc nữa, người ta cười cho đấy. Sinh nhật là ngày không thể khóc mà.
Lương Sinh...
Năm tôi bốn tuổi, anh cho tôi miếng thịt kho tàu ăn, khi đó anh nhón chân đứng trên ghế, cánh tay mũm mĩm gắp miếng thịt bỏ vào bát của tôi. Từ đó về sau tôi gọi anh là anh trai, từ đó trở đi, em là Khương Sinh của anh, anh là Lương Sinh của em.
Năm chín tuổi, anh nằm trên cây táo ở Ngụy Gia Bình khắc từng nhánh “Cây táo của Khương Sinh”, từng nhánh từng nhánh một! Lúc đó, sương sớm thấm ướt chiếc áo mỏng manh của anh, khiến nó dính lên cơ thể mềm mại ấy. Anh mệt mỏi ngủ, trên môi lại có nụ cười thỏa mãn!
Năm mười bảy tuổi, anh cho em một món quà. Lúc này đây, món quà này nằm trên giường ,thương tích đầy người ,chỉ có hàng mi xinh đẹp vẫn đậm như trước .Anh nói: Khương Sinh, đừng khóc nữa. Tôi liền khóc như mưa!
Hôm đó sau khi đưa Lương Sinh về nhà. Tôi ở “Ninh Tín, biệt lai vô dạng” hút điếu thuốc đầu tiên. Khói mờ mịt bay lên, gương mặt Trình Thiên Hữu tái xanh, hắn bước tới ghế tôi đang ngồi giật điếu thuốc trong tay tôi ra, ném xuống đất rồi dùng chân nghiền nát!
Hắn nói: Khương Sinh, sao cô lại thành thế này? Cô gái tên Khương Sinh không thể như thế này được, vì hoa gừng là loại hoa xinh đẹp kiên cường nhất trên đời!
(Chú thích: Khương nghĩa là gừng)
Tôi nói: Anh là công tử nhà giàu, anh thì biết cái gì? Sau đó tôi dựa vào vai hắn mà khóc, tôi nói: Thiên Hữu, Thiên Hữu, tôi không bảo vệ được anh ấy! Nhưng mà tôi không muốn người khác làm tổn thương anh ấy...
Đêm đó, tôi khóc đến sưng mắt trên vai Trình Thiên Hữu.
Đêm Lương Sinh bị thương, tôi không về nhà. Tôi nghĩ đến khi anh hôn mê nhưng vẫn gọi tên tôi khiên lòng tôi đau như cắt.
Trong “Ninh Tín, biệt lai vô dạng”, âm nhạc vẫn điên cuồng, đèn neon chớp lóe khiến tôi mơ màng. Đêm đó, tôi bị vây trong trạng thái mù mờ, nước mắt thấm ướt trên mặt khiến tôi đau đớn. Cổ họng còn đọng lại vị thuốc lá cay xè khiến tôi không ngừng ho.
Tiểu Cửu từng nói với tôi: Khương Sinh, không phải ai cũng có thể làm gái hư. Lúc nói lời này, trong tay cô còn kẹp điếu thuốc, khói bay mờ mit quấn quít quanh tay cô, phảng phất giống như một vệt sẹo lưu lại trong cuộc đời, đẹp đến đau lòng.