Đêm đó tôi không ngủ, trong đầu đều là ánh mắt của Tiểu Cửu, mờ mịt như vậy, nước mắt rơi đau đớn như vậy. Từ trước tới giờ với Tiểu Cửu, tôi từ mâu thuẫn đến chấp nhận, từ chấp nhận đến yêu thích. Cô cứ sống một cách vô lại như thế, cười một cách tự nhiên như thế, cứ khóc, cứ đua xe, mồm cứ văng lời tục tĩu. Thật ra tôi rất muốn nói cho Tiểu Cửu biết: Bộ dạng này của cậu chẳng phải sẽ khiến mẹ cậu đau khổ sao? Nhưng Tiểu Cửu nói cho tôi biết rằng, cô không có mẹ, năm cô sáu tuổi thì mẹ đã mất. Lúc nói những lời này, Tiểu Cửu hút thuốc, làn khói lượn lờ quanh da thịt trắng nõn của cô, khuôn mặt có mấy đốt tàn nhang, khéo léo mà đáng yêu.
Tiểu Cửu xoay người lại, cô nói: Khương Sinh, cậu ngủ chưa?
Tôi nói: Chưa. Lại nói: Tiểu Cửu, tớ nghĩ tới lời cậu nói lúc sáng, lòng lại cảm thấy hoảng sợ nên không ngủ được. Tiểu Cửu, cậu đừng đi được không?
Tiểu Cửu nói: Khương Sinh, cậu là một cô nàng ngốc, mau ngủ đi, nếu không ngày mai sẽ không có sức đến oanh tạc đồng cỏ ở Ngụy Gia Bình đâu.
Lúc tôi ngủ dậy thì thấy Lương Sinh đang rửa mặt cho ba, bọt nước trong suốt dính trên ngón tay thon dài của anh như phát sáng, hệt như những viên ngọc. Không biết anh nói gì, chỉ thấy ba không ngừng cười, nếp nhăn trên mặt như dao khắc thành.
Tôi vừa nhìn vừa đáng răng bằng bàn chải Lương Sinh mới mua ình, dài lớn thế này, thật đúng là bản chải đắt tiền vô dụng. Cho nên, tôi không ngừng chải rồi chải rồi chải, mùi kem đánh răng ngập tràn trong nắng sớm, trong mồm đầy bọt, tôi cười với Lương Sinh, cảm giác lông mi và mắt cũng híp lại thành một.
Lương Sinh lau khô mặt cho ba, sau đó cẩn thận thoa kem lại cằm cho ông rồi cẩn thận cạo râu. Anh nhìn tôi rồi nói: Khương Sinh, em nhìn em xem, hệt như con mèo nhỏ vậy. Sau đó ngừng tay, nhìn ba rồi nhìn tôi: Ba, ba xem ba và Khương Sinh, một người là con mèo lớn, còn một người là con mèo nhỏ, thật không hỗ là hai cha con mà.
Ba lén nhìn tôi một cái cũng cười ngơ, như một đứa trẻ chưa hiểu chuyện.
Đã nhiều năm nay tôi không thường gọi ông, lại càng ông nói chuyện với ông. Lúc còn bé, ông đã gieo cho tôi cảm giác xa lạ và cảm giác thù hận, cho đến bây giờ cũng chỉ có xa cách. Thế nhưng vì sao lúc này, tôi nhìn vẻ mặt đau thương cô đơn của ông, mũi có chút chua xót. Nếu như, nếu như năm đó, ông cũng cưng chìu tôi giống như cưng chìu Lương Sinh, hay chỉ cần dắt tay tôi một lần khi còn bé, hay là cười mới tôi một cái, cho tôi một lần ôm ấm áp thì hiện tại, tôi cũng sẽ giống Lương Sinh, ở bên cạnh ông, như đứa con gái nhỏ ngây thơ, gọi ông là ba, làm nũng với ông, nhìn ông trải qua tháng năm dâu bể. Nếu vậy thì người hôm nay thoa kem lên cằm ông chính là tôi, cẩn thận từng chút cạo râu cho ông cũng chính là tôi.
Thế nhưng khi đó, ngay cả một nụ cười, một cái ôm ông cũng không hề cho tôi. Cho nên, tôi chỉ hít hít mũi đánh răng, sau đó để bọt kem bị gió thổi bay, giống như cảm giác lạnh lẽo thờ ơ lúc nhỏ vậy. Tôi xấu hổ cười với ba, vội vàng súc miệng rồi xoay người vào nhà.
Tôi và Tiểu Cửu nằm trên thảm cỏ ở Ngụy Gia Bình, cách đó không xa cũng có vài đứa trẻ xúm lại chơi với nhau, hình như chúng vừa chui từ dưới đất lên, mấy khuôn mặt nhỏ xíu dính đầy bùn và cây cỏ. Chúng chơi những trò mà chúng tôi đã từng chơi, nhảy lò cò đua, đụng qua đụng lại, sau đó ngã xuống đất, có đứa khóc cũng có đứa cười.
Tôi tiện tay lấy hoa cải đắng ra khỏi tóc Tiểu Cửu. Đám mây lười biếng trôi trên trời, rất lâu trước kia, tôi và Lương Sinh cùng với tụi Bắc Tiểu Vũ cũng giống như đứa trẻ kia lăn lộn trên đồng cỏ. Khi đó, Lương Sinh thay thế Bắc Tiểu Vũ làm đại ca nhã nhặn ở Ngụy Gia Bình. Anh khi đó có da thịt trắng nõn, trông hệt như búp bê, cứ chạy như bay trên đồng cỏ Ngụy Gia Bình đến khi mồ hôi chảy đầm đìa.
Tôi chỉ vào mấy đứa trẻ đó rồi nói với Tiểu Cửu: Tiểu Cửu, tớ và Lương Sinh lớn lên như vậy đấy. Còn có cả Bắc Tiểu Vũ, cậu ta từng là đại ca trên đồng cỏ này cho đến khi Lương Sinh xuất hiện.
Tiểu Cửu cười, cô nói: Khương Sinh, cậu biết không? Nhìn những đứa trẻ này, tớ phảng phất thấy được Bắc Tiểu Vũ lúc còn bé, mặt dù tớ biết ah ấy còn chưa biết đến Tiểu Cửu, thế nhưng tớ có cảm giác mình giống như đã trải qua cuộc đời của anh ấy vậy.
Tiểu Cửu vừa nói thế, tôi cũng tin lời cô nói trước đấy, cô nói thiếu chút nữa cô đã thành thi nhân.
Tôi nói: Đúng vậy, nhìn những đứa trẻ này, bên tai tớ còn có thể nghe thấy tiếng mẹ Bắc Tiểu Vũ gọi cậu về ăn cơm.
Tôi và Lương Sinh cũng không hạnh phúc như vậy. Bởi chúng tôi đã sớm trở về nấu cơm rồi.
Lần đầu tiên tôi nấu cơm phải đứng trên ghế, lúc đó Lương Sinh đến huyện tham gia thi đua khăn quàng đỏ còn chưa về, cho nên tôi phải đứng trên ghế để thêm nước vào nồi cơm, nhưng tôi lại trật chân, ngã ra tới cửa, đầu sưng một cục lớn còn thấm chút máu trên đó. Mẹ tôi sợ hãi chạy từ ngoài vào ôm tôi khóc, sau đó lấy nhọ nồi quét lên vết thương của tôi để cầm máu. Thế nhưng tôi lại không khóc, chỉ trề môi, mắt lanh lợi nhìn ra cửa. Tôi đang đợi Lương Sinh, anh đã đồng ý sẽ đem kẹo mạch nha về cho tôi ăn. Lúc đó, kẹo mạch nha được làm từ lúa mạch nha, từng viên nhỏ như ngón tay cái, một đồng mua được mười viên, nếu như quen với người bán hàng, ông sẽ cho thêm một viên. Hương vị ngọt ngào của đường này tôi vẫn còn nhớ, nó từ ngón tay của Lương Sinh trôi thẳng xuống đầu lưỡi của tôi. Mỗi lần Lương Sinh đều mua năm viên, từng viên từng viên đút cho tôi, mỉm cười nhìn tôi ăn. Anh chưa bao giờ ăn vì không muốn. Sau khi ăn xong, tôi chưa thỏa mãn, giống như con mèo nhỏ mút ngón tay còn dính vị ngọt của anh. Lương Sinh sẽ nhìn tôi cười.
Ngày hôm đó, lúc Lương Sinh về, tôi giãy khỏi tay mẹ nắm lấy góc áo của anh khóc. Mãi đến khi Lương Sinh lấy kẹo mạch nha trong túi ra thì tôi mới nín. Lương Sinh liên tục vuốt ve tóc tôi, anh nói: Khương Sinh, sao em lại không cẩn thận thế chứ, sao lại không cẩn thận gì hết vậy hả.
Từ đó trở đi, Lương Sinh cũng không để tôi chạm vào kệ bếp. Mặc dù anh chỉ biết nấu mỳ, vì thế tôi tình nguyện ăn mỳ từ ngày này qua ngày khác.
Lúc này, đột nhiên Tiểu Cửu ngồi dậy: Khương Sinh, gần trưa rồi, Lương Sinh sẽ không cho chúng ta ăn mỳ nữa chứ!
Tôi gật đầu: Tiểu Cửu, Lương Sinh sẽ nấu mỳ.
Tiểu Cửu nắm lấy một cọng cỏ dại quất lên trời, cô nói: Khương Sinh ơi Khương Sinh, tới nhà cậu ở tớ còn không bằng một con thỏ ăn cỏ nữa!
Rất lâu trước đó, Lương Sinh đã từng hỏi tôi: Khương Sinh, có phải ăn mỳ rất ngán không?
Tôi lắc đầu, nói: Không có, sao lại thế chứ?
Lương Sinh nói: Ừ, vậy tốt rồi, anh cứ sợ em ăn mỳ lại ngán.
Thực ra, Lương Sinh, em vẫn luôn biết anh không muốn em nấu cơm, anh vẫn nhớ ngày đó em bị u đầu còn níu lấy góc áo anh mà khóc. Mà anh chỉ biết nấu mỗi mỳ. Thực ra, Lương Sinh à, nhiều năm nay, mỳ cũng là một cách thức anh yêu thương em.