Sáng hôm sau, có xe đến đưa chúng tôi đi gặp nhân vật
bí ẩn đó. Tôi chưa bao giờ nhìnthấy biển xe nào kỳ quặc như vậy, tôi gồi bên Sở
Thừa, lòng nghĩ về những lời Cho nói hôm qua.
“Lưu Bạch, chúng ta đến nới rồi”, tôi thẫn thờ mãi đến khi Sở Thừa kéo xuống
xe. Lại là một tòa nhà cao chót vót. Đám người này, không làm những trò cao
ngạo sẽ không cảm thấy thỏa mãn hay sao?
Người đàn ông ngồi gần vô lăng xuống xe dẫn đường, cùng vào thang máy. Đến tầng
trên cùng, anh ta lại đi đến cánh cửa nhỏ, chào hai người đàn ông đứng trước
cửa rồi đưa chúng tôi đến thang máy khác. Làm trò gì đây? Rõ là bí ẩn. Mặt
chúng tôi hiện trên cửa kính in hoa, người kia đưa tay bấm cửa thang máy, không
có ai vào theo, cửa thang máy khép lại, chỉ còn lại hai chúng tôi trong đó.
Vẻ mặt tôi hiện rõ trong gương, Sở Thừa cười cười: “Đừng căng thẳng thế, Lưu
Bạch. Thực ra, anh chàng này rất thú vị, em sẽ không ân hận khi gặp anh ấy
đâu”.
Tôi gật đầu, bất ngờ Sở Thừa đưa tay ra, chúng tôi nắm chặt tay nhau, mắt tôi
tối lại, một cảm giác mềm mại, nóng bỏng ập xuống môi rồi lập tức buông ra
ngay. “Sở Thừa! Lúc này đừng đùa nữa”, tôi khẽ nói.
Chưa kịp đợi anh trả lời, một tiếng keng vang lên, thang máy từ từ mở ra. Tôi
nhìn cảnh vật trước mặt, sững người.
Không ngờ trong tòa nhà này lại có một khuôn viên nhỏ mang đậm phong cách của
vùng sông nước Giang Nam, dưới chân nước chảy róc rách, cây cầu cong cong nhỏ
xinh dẫn thẳng đến chiếc cổng hình bán nguyệt, hàng chuối tây xanh mướt rất nổi
bật. Hành lang lát đá xanh, quanh co uốn lượn. Tiếng đàn tỳ bà thấp thoáng vọng
lại, và còn cả hương trà thơm ngát. Tôi có cảm giác như đang lọt vào chốn thiên
thai. Khung cảnh hoàn toàn khác với tòa nhà hiện đại cao tầng này.
sở Thừa kéo tôi vào bên trong, hai bên hành lang là một sân khấu rộng, đối diện
với một bức tường hoàn toàn bằng kính, trời xanh mây trắng, ánh nắng rực rỡ. Cô
gái mặc áo dài Thượng Hải đang đánh đàn tỳ bà ở một góc của sân khấu, một người
đàn ông ngồi quay lưng về phía chúng tôi khẽnhịp. Nghe thấy tiếng bước chân,
người này liền quay đầu lại, giọng sang sảng: “Sở Thừa, cậu đến rồi à?”.
Tôi chợt dừng lại, nheo mắt nhìn. Người này, người này…tôi mới gặp mấy hôm
trước. Trong một hoàn cảnh tương tự, dường như tiếng nhạc vẫn còn vẳng bên tai.
Nhân vật bí ẩn này chính là người hát Côn khúc mà tôi khen là Dương Quý Phi
điệu đà trong buổi tối hôm trước.
Ánh mắt anh ta lướt qua Sở Thừa, dừng lại trên người tôi. Tôi thề rằng, chắc
chắn vừa nhìn anh ta đã nhận ra tôi nhưng anh ta vẫn giữa được điềm đạm, chỉ
trong chớp mắt liền giấu ngay đi vẻ ngạc nhiên, tiếp tục cười nói với Sở Thừa.
“Người mà cậu nói muốn đưa đến cho tôi gặp chính là người đẹp này ư?”
“Đây là Lưu Bạch. Lưu Bạch, đây là anh Chum”.
Tôi rất muốn nhắc lại câu nói không biết mình đã nói bao nhiêu lần. Đám người
này không có tên tiếng trung hay sao? Những người đàn ông này toát lên một vẻ bí
hiểm, theo bản năng tôi có cảm giác rằng, tìm hiểu càng nhiều càng phức tạp. Và
thế là tôi lựa chọn im lặng, chỉ khẽ gật đầu với anh ta.
Ba người ngồi xuống, cô gái đánh đàn tỳ bà cuối chào, có người mặc quần áo bảo
vệ mang bánh ngọt và trà đến. Sau một hồi làm quen, cuối cùng mọi thứ đã yên
tĩnh trở lại.
“Chum, lâu lắm rồi không gặp, dạo này cậu thế nào?”
“Vừa đi công du một chuyến, Sau khi về nước bị ông cụ túm ngay đi cải tạo. Thật
là không may, lần này về nước lại đúng thời gain ông cụ ở nhà. Vì thế mấy hôm
trước tôi đã về Thượng Hải, đợi ông cụ sang Ukraine tôi mới quay lại,”
“Cha cậu vẫn khỏe chứ?”
“Ngày nào cũng thấy cụ trên chương trình thời sự thì có thể thấy tinh thần ông
cụ phấn chấn, không còn gì phải phàn nàn cả”, Chum khẽ cười, “À, đúng rồi, mấy
hôm trước ông cụ nhà cậu liên lạc với Tổng giám đốc chúng tôi nói là muốn giải
quyết số cỗ phần đó. Tiểu Tam nói chỉ cần chờ cậu quyết định thôi, cậu đã quyết
định chưa? Sao lại không giống với những gì cậu nói với tôi qua điện thoại?”.
Sở Thừa gật đầu, đang định lên tiếng thì tôi liền đứng dậy nói: “Đằng sau còn
một cái vườn nhỏ đúng không anh? Anh Chum, Sở Thừa, em muốn vào đó xem một chút
được không? Các anh cứ nói chuyện đi nhé”.
Ánh mắt chum đổ dồn sang tôi, không biết có phải hiểu lầm hay không, ánh mắt đó
lại tỏ ý khen ngợi: “lưu Bạch, bên trong còn nuôi một số con vật hiếm lắm, em
vào mà xem, nếu thích có thể chọn một con mang về”.
“Em cẩn thận nhé, địa bàn của anh Chum quanh co khúc khuỷu lắm đấy. Em nhớ
đường kém, cẩn thận không lạc đấy”, Sở Thừa đứng lên dặn dò, tiện tay vuốt lại
tóc mái cho tội.
“Sở Thừa,a nh mới là người phải cẩn thận nhất”. tôi thầm nói câu đó nhưng ngại
thốt ra lời. Tôi mỉm cười với anh rồi quay người đi vào bên trong.
Tôi bước đến khu vườn lập lánh dưới lùm cây xanh mướt, bên tai chỉ nghe thấy
tiếng chim kêu ríu rít. Lần theo tiếng chim hót, tôi đi tới trước. Đó là một
cái đình nhỏ để ngồi bóng mát, ba mặt xung quanh là nước, treo những lồng chim
xinh xắn. Cho dù hoàn toàn không hiểu về những thứ này nhưng tôi cũ có thể nhận
thấy những chú chim sặc sỡ đủ màu, tiếng hót thánh thót, chắc chắn là không rẻ
chút nào. Chỉ tiếc rằng lúc này, tôi đâu có tâm trạng nào để thưởng thức. Tôi
tựa người vào lan can, thẫn thờ nhìn xuống dòng nước. Nước chảy róc rách, đàn
cá vàng đang bơi lội tung tăng. Tôi chưa bao giờ có cảm giác mình lại vô dụng
như lúc này, biết rõ mọi việc nhưng hoàn toàn không có khả năng thay đổi, chỉ
biết lặng lẽ đứng đây chờ đợi.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đột nhiên có tiếng bước chân vọng
lại. Tôi quay đầu lại, thấy Chum đi qua lùm cây, bước đến bên tôi, mỉm cười
nói: “Lưu Bạch, chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi mà anh được gặp em hai lần,
thật bất ngờ quá”.
“Sở Thừa đâu rồi anh?”
“Cậu ấy gặp kế toán trưởng một lát, sẽ đến đón em ngay thôi, đừng lo.” Tôi có
cảm giác rằng người đàn ông này khá giống Cho, trên môi lúc nào cũng thường
trực một nụ cười nhẹ nhàng nhưng luôn gây cho người khác một cảm giác ức chế
khó tả.
Tôi thở dài, sao lại không lo chứ. Tôi nói: “Dương Quý Phi, anh đang diễn phim
Điệp vụ nội gián à?”.
Chum cười to hơn: “Lưu Bạch, em quả là một người kỳ lạ nhưng hôm nay, anh cũng
rất bất ngờ khi nhìn thấy em. Cho cũng tệ thật, hôm qua anh vừa nói chuyện với
cậu ta qua điện thoại, không thấy cậu ta nói hôm nay em sẽ tới, làm anh chẳng
có sự chuẩn bị trước về tâm lý gì cả”>
“Nếu anh có ý định chơi xỏ thật thì mười cậu ta cũng không đủ. Không phải em và
Sở Thừa chuẩn bị đi gặp một người đó sao? Gặp người này rồi em sẽ biết những
lời anh nói có đúng hay không”, những lời Cho nói lại văng vẳng bên tai tôi.
Hóa ra, điều anh ta nói là thế này đây. Sống lưng tôi lạnh toát nhưng cũng
không sao cả, sau một thời gian thử thách, tôi đã trưởng thành hơn, mặc dù sóng
lòng đang dữ dội nhưng vẻ mặt tôi vẫn bình tĩnh lạ thường.
“Hôm đó, Cho nói với em rằng mấy người hát Côn khúc đều là anh em họ của anh
ta. Anh cũng họ Viên à?”
“Không, hai cậu kia mới là anh em họ của Cho, anh chỉ là bạn cũ đến góp vui
thôi”, Chum đứng cạnh tôi, cúi đầu nhìn đàn cá vàng trả lời.
“Anh thực sự rất tò mò, Lưu Bạch ạ. Thực sự, bạn bè anh không đông, Sở Thừa là
một trong số đó. Anh quen cậu ấy mấy năm rồi, cứ tưởng rằng cậu ấy là một cậu
bé ngoan ngoãn, yên phận, chắc chắn không bao giờ làm những chuyện tày trời.
Còn anh quen Cho lâu rồi, chỉ có điều anh không thể ngờ rằng em vừa xuất hiện,
hai anh chàng này trở nên bất thường.”
“Bất thường ở điểm nào?”
“Còn chưa đủ bất thường hay sao? Tự nhiên Sở Thừa lại chống lệnh cha, còn lên
tiếng nhờ anh giúp đỡ. Cho thì còn kỳ cục hơn. Em có biết không, có hôm cậu ta
gọi điện thoại cho anh, lần đầu tiên nhắc đến em, sau đó hỏi anh Nguyên Tiêu có
nghĩa là gì. Bây giờ, bọn anh đều gọi cậu ấy là Bánh Trôi, toàn những chuyện kỳ
cục tự cậu ấy lôi về.”
Không nhịn được cười, môi tôi khẽ nhếch lên, chợt cảm thấy không ổn liền nghiêm
mặt lại: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến em cả”.
Chum bật cười thành tiếng: “Lưu Bạch, quả là rất kh1o khăn để nhìn thấy nụ cười
của em. Hôm Cho đưa em đến nghe hát, anh tưởng cuối cùng cậu ấy đã tìm được một
nữa của mình. Hôm nay, nhìn thấy em cười với Sở Thừa, anh biết là rất có thể
anh chàng Cho sẽ bị knock-out. Thế nào? Anh là người ngoài cuộc nên nhìn rõ vấn
đề hơn đúng không?”.
“Chum…”, tôi chợt ngập ngừng, không biết nên nói thế nào.
“Nói đi, từ trước đến nay anh rất muốn nghe những lời người đẹp nói.”
“…” Thực sự không biết nên nói thế nào, tôi ngập ngừng rồi lại thôi.
“Có phải em muốn nhờ anh giúp Sở Thừa đúng không?”, Chum hiểu ý nói trước. “Lưu
Bạch, đến giờ anh đã tin rằng, trong cuộc đời của mỗi người đàn ông đều có một
đại nạn. Việc Sở Thừa gặp em có phải là do định mệnh an bài hay không?”.
“Thế anh đã gặp được chưa? Cô ấy vẫn đang ở bên anh chứ?”, tôi hỏi rất tự
nhiên, không hề suy nghĩ, vừa mới dứt lời lại thấy hối hận.
Nụ cười của Chum đột nhiên tắt ngấm, ánh mắt dừng lại ở góc xa. Tôi hối hận vì
sự ăn nói thiếu suy nghĩ của mình, lý nhí xin lỗi: “Em xin lỗi, anh không cần
phải trả lời câu hỏi hồ đồ của em đâu”.
Vẻ mặt Chum trở lại bình thường, anh cười nói: “Không sao cả. Cô ấy đã lấy
chồng, sinh con, hưởng một cuộc sống hạnh phúc bình thường. Mặc dù cô ấy không
ở bên nhưng anh luôn bảo vệ cho cô ấy, như thế cũng rất tốt”.
Hóa ra, đằng sau vẻ vinh hoa phú quý không thể giấu nỗi niềm tiếc nuối sâu sắc.
Tôi cũng rất thông cảm nhưng không biết phải an ủi thế nào. Bất chợt có tiếng
Sở Thừa vọng lại: “Lưu Bạch, Chum, hai người đang nói chuyện gì vậy?”.
Tôi mùng rỡ quay lại mỉm cười với anh.
“Dĩ nhiên là nói về cậu rồi. Cậu xong rồi à, vừa nãy tôi tiết lộ hết quá khứ
phong lưu của cậu cho Lưu Bạch nghe rồi, cậu cứ đợi về nhà quỳ lên bàn vò quần
áo!”, Chum đã lấy lại được phong độ điềm đạm như lúc đầu, lên tiếng trả lời.
Sở Thừa nhìn tôi, tỏ vẻ khó kiểu: “Bàn vò quần áo là cái gì?”.
Tôi thở dài: “Thôi, đừng làm trò cười cho người khác nữa, về nhà quỳ rồi anh sẽ
biết”.
Chum cười lớn, sau đó tiễn chúng tôi ra cửa. Trước khi chia tay còn liếc Sở
Thừa một cái: “Đồng chí, báu vật này phải giữ chắc đó nhé, mất rồi không có lại
được đâu”.
Sở Thừa quàng tay qua eo tôi, cúi đầu cười nói: “Lưu Bạch, em cũng phải giữ
chắc báu vật là anh đó nhé, đễ mất rồi là không có lại được đâu”.
Hai gã đáng ghét! Tôi nghiêm nghị nhìn họ đùa cợt, cuối cùng không nhịn được
nữa bèn phì cười.