Câu nói xưa như trái đất
này Ngô Đồng nghe muốn mòn tai luôn rồi, cô oán thầm trong lòng, hẳn là
anh lại muốn làm “người-cha-gương-mẫu” cho Đồng Đồng? Bây giờ sẽ nắm lấy tay cô, thể hiện một cặp vợ chồng hạnh phúc, có phải quá muộn rồi
không?
“Anh nên nghĩ như thế lúc tòa án phán quyết quyền nuôi dưỡng Đồng Đồng mới đúng.” Tự nhiên nhớ về khoảnh khắc anh cầu hôn, cô bật cười khe khẽ, “Tôi sẽ không kết hôn với anh đâu.”
Mỗi biểu cảm trên mặt cô
không lọt khỏi mắt Lệ Trọng Mưu, anh vừa buồn vừa giận trả lời: “Đừng
hiểu lầm, khi đó anh quá thiếu suy nghĩ. Yên tâm, từ giờ anh sẽ không
bao giờ nhắc lại hai chữ ‘kết hôn’ nữa.”
Ngô Đồng thật sự không
thể nào hiểu nổi trong đầu anh nghĩ cái quái gì, coi cô là sủng vật à?
Chỉ lúc cô tức giận xù lông anh mới thấy vui vẻ?
Lệ Trọng Mưu khống chế Ngô Đồng, hai vai nặng trĩu, cô ngẩng đầu đối diện với anh.
Cô chợt nhận ra, bảy năm
nay mình đang lạc trong một vòng luẩn quẩn, không được làm chủ cuộc sống của bản thân, mỗi lần cô sắp nắm được cơ hội thoát ra thì sẽ có việc
nào đó ập đến, kéo cô lún sâu xuống.
Cái nhìn của Lệ Trọng Mưu bây giờ là ví dụ điển hình, lần nữa lôi cô vào vũng lầy.
Anh thì thầm bên tai:
“Anh cũng không biết cảm giác khi ở bên em gọi là gì, nhưng mà nơi này
—”, anh chỉ tay vào trái tim, “—rất lạ. Anh biết ý nghĩa của nó, em phải ở cạnh anh, còn anh, sẽ không ‘làm gì’ em đâu.”
“…”
“Hiểu chưa?”
Ngô Đồng ngẩn ngơ.
“Anh, muốn có em bên cạnh.”
Chẳng nhẽ anh không biết những lời này chỉ dùng giữa hai vợ chồng hay sao?
Anh nói như vậy nghe như định gánh lấy trách nhiệm to lớn lắm.
Tại sao lại nói với cô?
Còn dùng loại giọng điệu cao cao tại thượng nữa chứ?
Ngô Đồng đẩy tay anh,
cuối cùng cô cũng nghĩ ra điều nên nói: “Anh coi tôi là gì? Anh không
hiểu bản thân thì cần tìm bác sĩ tâm lí đi. Có thể xin anh sau này đừng
làm loạn tâm trí tôi được không?
Tâm trạng anh lạnh hẳn, xem lời cô như gió thoảng qua tai, nói theo ý mình: “Em không hiểu ý anh.”
Ngô Đồng bất đắc dĩ cười khẽ: “Người không hiểu là anh đấy.”
Sắc mặt anh trầm xuống,
Ngô Đồng thấy vậy, lòng cô dậy sóng. Cô từng nghĩ không gì thay đổi được biểu cảm trên mặt anh, hóa ra, cũng có lúc anh khác bình thường. Có
điều, cảm xúc này, giống như anh vừa đánh rơi một thứ cực kì quan trọng —
Tình yêu.
Cô bắt đầu cảm thông với anh.
“Anh bị phụ nữ từ chối
nên mới thấy hụt hẫng thôi. Trái tim anh có thực sự rung động hay không? Giờ đây anh muốn lấy tôi làm thử nghiệm, không phải sao?”
Lệ Trọng Mưu im lặng, cô tưởng anh đã hiểu. Ngay lúc Ngô Đồng xoay người định đi, anh bắt lấy cánh tay cô: “Em nói em yêu anh.”
Cô thực sự hối hận vì đã nói ra câu đó, biết nước đổ khó hốt, cô không phủ nhận.
“Vậy vì sao em t-ừ-n-g yêu anh?”
“…”
“Em biết thế nào là ‘động tâm’? Liệu nó có còn tồn tại trong em không?”
Từng từ trong lời Lệ
Trọng Mưu thấm vào tai Ngô Đồng, dần dần, anh tiến gần đến bên. Bó hoa
rơi xuống đất, hương hoa quện cùng mùi hương tỏa ra trên người anh quanh quẩn chóp mũi.
Anh nghiêm mặt, ngăn chặn tiếng thét sợ hãi của cô, dùng đôi môi mình phủ lên cánh hoa căng mọng, cơn giận nguội đi một cách nhanh chóng, tay anh từ từ buông lỏng –
chuyển xuống chế trụ vòng eo cô, ôm cô di chuyển sang góc khuất cạnh xe.
Một tay anh chống lên mặt xe, góc độ lúc cúi đầu vừa đủ để ngắm được chiếc cằm thon gọn. Anh thấy hàng lông mi cô run rẩy, thấy trái tim anh cũng run theo. Bất chợt anh
như người lạc lối, bởi anh cảm nhận được một thứ vô cùng chân thật: nhịp tim anh đang đập liên hồi…
************************************
Cơn đau khi lưng chạm vào mặt kính khiến Ngô Đồng bừng tỉnh.
“Đừng nhúc nhích…” Thanh âm trầm thấp vang ngay bên tai, lòng cô tê dại, “Đồng Đồng thấy bây giờ…”
Anh nói xong lại kề sát, tiếp tục hôn cô.
Mọi cố gắng vùng thoát
đều không có kết quả, cô không tránh được khỏi bàn tay mạnh mẽ của anh,
cũng không né được hơi thở bá đạo vây quanh mình. Một tay anh nắm chặt
gáy cô, đầu lưỡi mềm dẻo chiếm cứ khoang miệng, mùi vị nam tính càng lúc càng tiến vào sâu.
Ngọn lửa từ ngực dần bùng cháy, không được, chuyện này sẽ lại là một tai họa nữa!
Ngô Đồng không biết anh thả cô ra từ lúc nào.
Ba hồn bảy vía của cô chẳng biết đã phiêu bạt đến đâu.
Tay Lệ Trọng Mưu đặt trên ngực trái của cô, bàn tay in lên trái tim đang đập dồn dập, “Đây không phải là ‘động tâm’ ư?”
Ngô Đồng không nói nên lời, cô thở dốc.
“Đây chính là minh chứng – “, tự nhiên giọng anh trở nên bất thường, “– cho việc em vẫn còn yêu anh, phải không?”
Anh muốn giở trò gì? Một
người kinh doanh sáng suốt sẽ không tự gây tổn hại cho bản thân, trong
phương diện tình cảm cũng thế, đây mới là anh.
Trước mặt anh, Ngô Đồng rút khăn tay chà mạnh môi mình, giống như cô vừa chạm phải thứ gì dơ bẩn. Lệ Trọng Mưu lập tức chau mày.
Thấy bộ dáng của anh, ngón tay cô dần nắm lại, không để anh phát hiện.
Bị cô nhìn chằm chằm, Lệ
Trọng Mưu nở nụ cười, anh giật phắt chiếc khăn tay của cô. Cúi đầu tới
gần, Ngô Đồng không biết anh định làm gì. Rất nhanh tay anh kìm chặt cằm cô.
Trực giác mách bảo Ngô Đồng anh sắp làm gì đó: “Tôi đã nói rõ ràng với anh rồi…”
Anh chẳng thèm bận tâm, nâng mặt cô lên, dịu dàng lau vết son môi bị nhòe.
Ngô Đồng đứng ngược chiều sáng, nhìn khuôn mặt anh, cô hoàn toàn không thể lên tiếng.
“Nếu như khi trước em
đồng ý với những điều kiện của anh, thì bây giờ… Xem như anh xin em: ở
Mỹ đừng để mọi người phải lo lắng. Ngô Đồng, anh đối với em đã khác
rồi.”
Anh không cho phép cô phản biện.
Trời ơi, đúng là ‘râu ông nọ cắm cằm bà kia’, Ngô Đồng không thể nào có chung suy nghĩ với Lệ Trọng Mưu được.
Trở vào xe, nhìn con trai đang cười hạnh phúc nhưng tâm trạng cô chẳng thể nào vui nổi.
Đôi môi sưng đỏ của cô bị thằng bé phát hiện, Đồng Đồng lắc đầu, chép miệng: “Môi mẹ bị nẻ kìa.”
Ngô Đồng á khẩu, bèn ôm con, nói lảng sang chuyện khác: “Hoa đẹp mua ở đâu thế này? Lại còn biết để tặng mẹ nữa…”
“Ba bảo mẹ nhất định sẽ thích.”
Vừa nghe có liên quan đến Lệ Trọng Mưu, Ngô Đồng đang định hỏi thì nhịn xuống. Đúng là dở khóc dở cười, cô thơm má Đồng Đồng: “Cảm ơn con, mẹ thích lắm.”
Lệ Trọng Mưu lái xe, Đồng Đồng ngồi phía sau, hai tay ôm bó hoa hồng, cố đưa người về phía trước đón cái hôn của Ngô Đồng.
Chợt thằng bé nhớ lại câu nói tối qua của Lệ Trọng Mưu, thấy ánh mắt ba dán chặt lên người mẹ,
Đồng Đồng nhanh nhảu: “Mẹ cũng thơm ba một cái đi.”
Đồng Đồng nói xong, đôi lông mày nhướng lên cong vút.
Không ngờ người mở miệng từ chối thằng bé lại là Lệ Trọng Mưu –
Anh nhìn cô qua gương, rồi chuyển tầm mắt sang con trai, từ tốn: “Ba bận lái xe.”
Đồ khẩu thị tâm phi… (nói một đằng nghĩ một nẻo)
Nói dối mũi sẽ dài ra đấy…
***********************************
Đến sân bay vẫn sớm, nhân viên nhanh chóng ra đón họ.
Khu chờ VIP chỉ có mỗi ba người, thư kí đã chờ từ lâu, Lệ Trọng Mưu tranh thủ xử lí nốt công
việc, Đồng Đồng kéo Ngô Đồng chạy ra cửa sổ sát đất ngắm cảnh. Cả khuôn
mặt thằng bé dán lên tấm kính thủy tinh.
Đồng Đồng chỉ vào chiếc máy bay đỗ trên sân: “Mẹ ơi, mẹ xem đi! Tên Đồng Đồng kìa!!!”
Ánh nắng tươi sáng quá mức khiến Ngô Đồng hơi chói mắt, mãi cô mới nhìn được dòng chữ tiếng anh trên thân chiếc máy bay hẹp dài.
Hai chữ “TONGTONG”* to tướng, phía sau còn kèm theo sau là hình đầu con mèo mà Đồng Đồng thích. ( phiên âm của từ Đồng Đồng)
“Con nghe ba bảo trên đấy mỗi cái cốc đều có hình Ultraman nhá.” Thằng bé phấn khích.
Ngô Đồng khó xử, Lệ Trọng Mưu làm như vậy rất dễ chiều hư con. Nhưng thấy Đồng Đồng vui vẻ, tâm
trạng cô cũng dần tốt lên. Cô cố nhớ lại, lúc thằng bé ở với cô, có khi
nào nó cười rạng rỡ hơn lúc này?
Dường như chưa từng có.
Lệ Trọng Mưu ngẩng đầu
lên đúng dịp nhìn đến cửa sổ, thu trọn hai bóng hình kia. Dường như cả
cô và Đồng Đồng đều toát ra loại ánh sáng thanh thuần chiếu lên mắt anh.
Người phụ nữ yếu ớt nhẹ
nhành vuốt tóc con trai, khuôn mặt nghiêng của cô chuyên chú nhìn thằng
bé, nụ cười thương yêu nở ra trên mặt khiến bất kì ai nhìn được cũng
thấy ấm lòng… Động tâm rồi. Lệ Trọng Mưu sửng sốt mất 10 giây.
*******************************
Hướng Tá khoan thai đi
sau nhân viên tiến vào cửa, gặp cảnh Lệ Trọng Mưu ngẩn người, nhìn theo
hướng mắt Lệ Trọng Mưu, Hướng Tá nhận ra thân ảnh của Ngô Đồng.
Núi băng ngàn năm kia có
khi nào – từng thể hiện ánh mắt mãnh liệt đến thế? Hướng Tá lặng yên
bước đến, ngồi xuống đối diện, chắn luôn tầm mắt Lệ Trọng Mưu.
Lệ Trọng Mưu hơi giật mình, hoàn hồn thu lại tầm mắt, gặp Hướng Tá thì nhíu mày.
Hướng Tá ngạo mạn nhìn
lại, âm thanh lạnh lẽo: “Anh Lệ, ánh mắt ‘trần trụi’ của anh đặt trên
bạn gái tôi có vẻ không thích hợp lắm thì phải.”
Cảnh tượng hòa nhã tự
nhiên bị người khác phá hỏng, Lệ Trọng Mưu bực mình, trả lời Hướng Tá:
“Tôi đang ngắm mẹ của con trai mình, có chỗ nào không đúng à?”
Hướng Tá ngơ luôn: mẹ-của-con-trai?
Không phải tứ trước đến giờ Lệ Trọng Mưu hễ mở miệng là nói thằng bé không cần mẹ hay sao?
Thật bội phục anh có thể mặt dày nói ra một câu ‘hợp tình hợp lí’ thế này.
Suy nghĩ một lát, Hướng Tá nhún nhún vai, không bình luận gì. Anh đứng dậy đi đến chỗ Ngô Đồng và Đồng Đồng.
Ngô Đồng biết có người
tới gần, cô không quay lại nhìn. Một mùi hương thanh khiết thổi tới, vai cô trĩu xuống, bị người ta ôm vào lòng.
Ngô Đồng kinh hãi: “Lệ Trọng Mưu, anh…”
Xoay đầu, cô thấy Hướng Tá cười tươi đến mức so được với mặt trời . Đầu vai cô nhanh chóng thả lỏng.
Thần sắc thay đổi của cô
không qua được mắt Hướng Tá, trái tim anh bị đâm ngày càng sâu, nhưng
vẫn phải mỉm cười: “Làm sao vậy? Thấy anh vui đến nỗi không nói nổi
thành lời hả?”
Ngô Đồng không nói gì, chỉ cười với anh.