Đôi má lúm đồng tiền của
Ngô Đồng rơi vào trong mắt Hướng Tá. Anh chợt nhận ra, quan hệ giữa anh
và cô đã trở nên thân thiết hơn từ lúc nào. Tất nhiên, nụ cười kia chẳng thể nào qua nổi mắt Lệ Trọng Mưu. Quanh anh hàn khí bốc lên ngùn ngụt,
tròng mắt anh lưu chuyển mấy lần, giống như trong đó nổi lên những cơn
sóng dữ.
Thư kí bên cạnh hơi xấu
hổ, chỉ biết đứng đó dậm châm đầy bất lực. May mà không lâu sau Lâm Kiến Nhạc trở lại, thư kí nhỏ bé được giải thoát, vội ném hết công việc cho
Lâm Kiến Nhạc xử lí, bỏ của chạy lấy người. Lâm Kiến Nhạc nhìn Lệ Trọng
Mưu, rồi quay sang nhìn ba người đứng bên đó, vừa như phát hiện vừa như
mơ hồ.
Ngô Đồng?
Cô ấy sao lại!?
***********************************
Chiếc máy bay bay hơn
mười tiếng, bầu trời bên ngoài tối đen như mực, Đồng Đồng mệt mỏi được
cô tiếp viên hàng không đưa đến phòng nghỉ nằm ngủ.
Lệ Trọng Mưu còn bận giải quyết một số tài liệu, anh muốn mau chóng xử lí xong, để khi đến Mỹ sẽ
có nhiều thời gian dành cho Đồng Đồng.
Ngô Đồng được sắp xếp ở
một khoang khác, cô định đến xem Đồng Đồng, lúc đi ngang qua, nghe thấy
âm thanh gõ bàn phím vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Lệ Trọng Mưu trầm mặc
ngồi tại bàn, chăm chú kiểm tra hai bản hợp đồng tiếng anh, Lâm Kiến
Nhạc đứng bên cạnh, ghi nhớ chỉ thị của anh – đúng là cảnh tượng tiêu
chuẩn trong công tác của Lệ Trọng Mưu.
Khi người đàn ông chuyên
tâm làm việc luôn toát ra một loại sức hút đặc biệt, Ngô Đồng ngơ ngẩn
ngắm anh hồi lâu, lúc Lâm Kiến Nhạc phát hiện ra cô, Ngô Đồng giật mình. Thấy Lâm Kiến Nhạc chuẩn bị báo với Lệ Trọng Mưu, Ngô Đồng vội đưa ngón trỏ lên môi, ý bảo anh ta đừng nói, sau đó cô lặng lẽ rời đi.
Hướng Tá ngồi trên chiếc
sô pha rộng rãi, tập trung chơi BallGame trong điện thoại. Ngô Đồng quay lại khoang máy bay. Cô nhìn anh, cái nhìn xoáy sâu vào thân hình đang
ngồi đó, dường như có chút gì thất vọng xâm chiếm lấy trái tim, Ngô Đồng nghiêng đầu, không muốn nhìn Hướng Tá thêm nữa.
Anh ấy không phải Lệ Trọng Mưu, không ai có thể thay thế được Lệ Trọng Mưu.
Vì thế…
Cho nên…
Cô tiêu rồi!
Hướng Tá tạm dừng trò
chơi, anh ngẩng đầu, ghé gần vào cô. Đôi mắt anh không còn ý cười thấp
thoáng hàng ngày, anh hờ hững: “Em biết không? Anh càng ngày càng ghen
tỵ với Lệ Trọng Mưu.”
Nhắc đến ba chữ kia, Ngô Đồng lập tức khởi động chế độ tự bảo vệ: “Đừng nhắc đến cái tên đó được không?”
Hướng Tá không để ý tới
sự kháng cự của cô, anh tiếp tục: “Anh hiếu kì thật đấy, tại sao lại có
thể có người phụ nữ vì anh ta khóc, vì anh cười chứ?”, anh đưa tay ấn
lên mi tâm Ngô Đồng, “…vì anh ta cau có mặt mày, lại còn …”
“…”
“…cố gắng tìm kiếm bóng dáng anh ta trên người đàn ông khác.”
Ngô Đồng sững sờ.
Hướng Tá mỉm cười chua
xót: “Biết em làm thế nhiều lần lắm rồi, làm ơn dừng lại đi, lòng tự
trọng của anh sắp bị em đạp đổ rồi đấy.”
Vẫn là cái miệng dẻo
quẹo, vẫn khiến người ta không thể nào đoán nổi trong lòng anh nghĩ gì.
Có lẽ vì thế nên anh mới đánh đâu thắng đó, không ai có thể tránh được
sự mê hoặc của anh.
Hay là, do anh sợ bị tổn thương, nên mới phải ngụy trang thế này?
Ngô Đồng chợt lùi về sau, tránh xa Hướng Tá: “Không liên quan đến anh.”
“Tất nhiên là liên quan chứ,”, Hướng Tá ngả ngớn, đôi mắt cong cong đầy ý cười: “Anh đang là bạn trai em mà.”
Ngay lập tức cô phủ nhận: “Giả thôi.”
Hướng Tá mất mặt quá,
nhưng hình như anh không thèm bận tâm lắm đến chuyện đó, anh nhún vai,
tiếp tục trò chơi bị gián đoạn. Nhưng vừa vào thì gameover luôn.
Tiếng nhạc vang lên, trò chơi kết thúc, anh chính là người thua cuộc.
Anh chính là người thua cuộc…
Ngô Đồng thấy sắc mặt anh cứng đờ, mãi lâu sau… anh nhìn cô, lưỡng lự: “Nếu anh nói với em, thân
phận của anh là giả, nhưng tất cả mọi điều khác đều là thật, thì sao?”
Ngô Đồng nhìn sâu vào trong mắt anh, sau đó xấu hổ thu lại: “Tôi không hiểu ý của anh.”
Khẩu thị tâm phi. Hướng Tá cười khẽ, nằm ngửa ra ghế, đặt tay sau đầu: “Rõ ràng em hiểu mà.”
Cô cắn môi không đáp.
Vẻ mặt của cô trong con mắt của anh, là một vẻ bi thương sâu sắc.
Hướng Tá rất muốn hỏi cô, anh đối xử với cô tốt như thế, thương tiếc cô như thế, anh không thể
nào quên cô, lại càng không thể dứt bỏ cô, vậy… có thể tính là yêu
không?
Anh nhắm mắt, một màu đen bao trùm tất thảy, Hướng Tá chậm rãi nói: “Ngô Đồng, em hãy nói cho anh biết, rút cuộc anh phải làm thế nào, mới khiến em quên được anh ta?”
“…”
“…”
*********************************
Máy bay xuất phát đúng
ngày mưa, Đồng Đồng vừa lên đã ngủ say nên lúc gần hạ cánh, thằng bé
nháo loạn cả lên. Chỉ chốc lát sau, mồ hôi vã ra như tắm, Ngô Đồng chật
vật quản con trai. Cuối cùng cũng khiến thằng bé chịu ở yên, đầu tóc cô
cũng nhễ nhại mồ hôi.
Hai chiếc xe nối đuôi nhau. Ngô Đồng và Hướng Tá ngồi chung, Lệ Trọng Mưu và Đồng Đồng đi một chiếc xe khác.
Lệ Trọng Mưu cầm khăn lau tóc cho con, hơi giận nói: “Trời mưa mà con chạy nhảy sẽ rất dễ bị ốm.
Sau này không được làm thế nữa.”
Đồng Đồng chu môi, tỏ vẻ oan ức. Thằng bé lấy khăn tự lau tóc, lát sau hậm hực: “Con là đang tạo cơ hội cho ba với mẹ đấy.”
… Nhưng, mẹ con có đi chung xe với chúng ta đâu. Biết việc này, Đồng Đồng không lên tiếng, mặt buồn rầu.
Lệ Trọng Mưu không biết phải làm thế nào mới điều chỉnh lại tâm trạng cho con. Anh lấy lại khăn, tiếp tục chăm sóc Đồng Đồng.
Tài xế và Lâm Kiến Nhạc
nghe cuộc nói chuyện này thì phì cười. Lệ Trọng Mưu liếc mắt nhìn, Lâm
Kiến Nhạc vận dụng hết công lực mới nhịn được cười. Bị ánh mắt của đại
boss xuyên thấu, lúc này, Lâm Kiến Nhạc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tận
tâm làm bù nhìn, im lặng hết sức có thể. Lần nữa bắt đầu công việc của
mình: chọn lọc thông tin để báo cáo với boss.
Tin tức vô cùng phong
phú, có tin vỉa hè, tin vịt, có cả tin Lệ thị tung ra, nội dung chỉ có
toàn về tập đoàn. Lâm Kiến Nhạc xem qua một lượt. Đến trang báo giải
trí, ngón tay anh dừng lại – Trên mặt bìa là hình ảnh rõ nét Lệ Trọng
Mưu hôn Trương Mạn Địch. Tuấn nam mĩ nữ, bên nhau trong đêm…
Lâm Kiến Nhạc đưa mắt nhìn qua gương, đúng lúc bị Lệ Trọng Mưu bắt được.
Lệ Trọng Mưu biết ngay vẻ mặt muốn hỏi lại thôi của trợ lí, anh lạnh lùng: “Nói.”
Đồng Đồng còn đang ở đây, Lâm Kiến Nhạc lưỡng lự, đành đem luôn máy tính bảng cho Lệ Trọng Mưu.
Không ngờ anh chỉ nhìn nhìn, rất bình tĩnh bình phẩm bức ảnh: “Chụp
không tệ lắm.”
Có liên quan sao?
“Ờ… ừm… Cô Ngô…”
Có cần giấu cô Ngô không ạ? Lâm Kiến Nhạc thử thăm dò, Đồng Đồng nghe thấy mẹ liền chú ý.
Lệ Trọng Mưu trả máy tính cho Lâm Kiến Nhạc, tiện thể chấm dứt luôn đề tài này tại đây.
Đồng Đồng tò mò vươn đầu muốn xem, bị Lệ Trọng Mưu ấn vai xuống, ngồi yên một chỗ.
Anh bàn sang chuyện khác, nhịp chuyển biến quá nhanh làm Lâm Kiến Nhạc giật mình, vẫn phải hỏi
lại ý kiến boss: “Uhm… Nên sắp xếp thế nào bây giờ?”
Lệ Trọng Mưu giống như đang thương nghị, lười biếng trả lời thắc mắc của Lâm Kiến Nhạc: “Tối nay cô ấy và tôi ở cùng phòng.”
Giọng nói Lệ Trọng Mưu vẫn trầm ổn bình thường, thấp thoáng như mây bay bên tai Lâm Kiến Nhạc.
Đồng Đồng ngồi cạnh, nhún nhún vai, tỏ vẻ thấu hiểu ba mình, trộm cười: “Ba xấu quá nha!”