Lưu Ly Toái

Chương 11: Chương 11




Chương 10:

Thương cầm ô, đứng trong rừng mai.

Đứng thật lâu thật lâu, đứng tới mức ngẩn ngơ.

Ngay cả khi Thanh Lân xuất hiện trước mặt y, y cũng không nhận ra ngay, chỉ cảm thấy người trước mặt có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ.

“Có phải ngươi muốn hỏi ta là ai?” Khóe miệng Thanh Lân vốn giương lên nhìn thấy ánh mắt y hiện lên vẻ xa lạ, lập tức hạ xuống: “Ngươi không được nhìn ta như thế!”

“Ngươi…” Y định thần: “Ngươi là Thanh Lân.”

“Nhớ được thì tốt!” Thanh Lân nhìn tán ô màu trắng trong tay y, nhíu mày: “Sao lại che dù?”

“Ta là quỷ.” Y ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời xán lạn, sau đó lãnh đạm trả lời.

“Linh khí trên người ngươi đâu?” Lại lần nữa cảm thấy đầu tóc không dài không ngắn của y thật chướng mắt, thanh âm Thanh Lân trở nên có chút gượng gạo: “Pháp lực của ta và những phế vật vô dụng đó khác nhau, tuy không nhiều, nhưng cũng không thể tiêu tán nhanh như vậy.”

Thương nhìn hắn một cái, không để ý tới hắn.

Thanh Lân hít vào một hơi, miễn cưỡng đè xuống lửa giận đang dâng lên.

“Ngươi cố ý phải không?” Thanh Lân nhìn thân ảnh y trong suốt hơn thời gian trước rất nhiều: “Ngươi cố ý để linh khí tán đi, có phải không?”

“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Thương xoay người, đi về một hướng khác.

“Phó Vân Thương!” Thanh Lân dùng cả họ tên gọi y: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Câu này phải để ta hỏi mới đúng.” Thương đưa lưng về phía hắn hỏi: “Thanh Lân, rốt cuộc ngươi muốn gì?”

“Ngươi cố tình chống đối ta phải không?”

“Ngươi đã không giết ta, thì hãy để ta rời khỏi đây.”

“Ngươi muốn quay về bên cạnh cái tên Vô Danh đó chứ gì?” Khóe mắt Thanh Lân giật giật: “Ngươi bỏ ý niệm đó đi! Trừ phi ta chết, bằng không ngươi vĩnh viễn chỉ có thể ở lại đây, nơi nào cũng không được đi!”

“Vì sao…” Thương quay đầu, không thể lý giải mà truy vấn.

“Không cần lý do!” Thanh Lân có phần hung hăng nói xong, phất tay áo bỏ đi.

.

“Chết tiệt! Chết tiệt!” Thanh Lân một cước đá lăn dụng cụ đo thời gian theo ánh mặt trời trước điện, tức tối mắng.

“Sơn chủ…” Hà Y đến chào đón lại nhìn thấy bộ dạng nổi giận đùng đùng của hắn, sợ đến co rúm cả người.

“Là ngươi?” Thanh Lân hít một hơi thật sâu: “Có chuyện gì?”

“Thiếp thấy gần đây sơn chủ tâm tình không tốt, cho nên sắp xếp một ít ca vũ…”

“Tâm tình không tốt? Con mắt nào của ngươi thấy ta tâm tình không tốt?” Thanh Lân kéo khóe miệng, cười hỏi: “Cho dù tâm tình ta thật sự rất không tốt, ngươi cho là một tràng ca vũ sẽ có thể cải biến tâm tình ta?”

“Thiếp… chỉ muốn làm cho sơn chủ vui vẻ một chút…” Hà Y ấp úng nói không nên lời: “Là thiếp sai rồi… Thiếp không nên…”

“Ngươi sợ cái gì? Ta cũng đâu phải tức giận với ngươi?” Thấy bộ dạng e dè của nàng, Thanh Lân cười lạnh một tiếng

“Vâng! Vậy thiếp…” Hà Y bây giờ chỉ muốn rời xa hỉ nộ vô thường của hắn một chút.

“Khó khi ngươi biết lấy lòng ta, không giống như… không biết tốt xấu” Nói đến đây, trên mặt lại lóe lên một tia tức giận, nhưng sau đó đã lập tức giấu đi, bình thản nói: “Ca vũ phải không? Đi xem một chút cũng tốt.”

.

Yến hội, ca vũ, khách quý đầy nhà.

“Cút ngay!” Hắn vung tay, đánh bay vũ cơ nhoài đến trên người hắn ra ngoài.

Chỉ thấy thân thể lả lướt bay lên không trung, đâm thẳng vào cây cột một bên mới rơi xuống đất.

Tiếng nhạc đột nhiên ngừng lại.

Mọi người ngừng cười nói, nhìn người ngồi trên ghế chủ vị, muốn nhìn ra chút manh mối trên mặt hắn.

Vũ cơ nọ mới rồi vẫn còn cười nói bây giờ ôm lấy ngực mình, trong nháy mắt lại ra tay đánh người đến thổ huyết… Tính tình sơn chủ, quả thực là càng ngày càng khó nắm bắt!

“Vì sao phải dừng lại?” Hắn nhướng nhướng mày.

Tất cả nhạc sư vội vàng tấu nhạc trở lại, những người đang trong buổi tiệc cũng bắt đầu nói cười. Vũ cơ bị thương lập tức được yên lặng mang đi, vết máu cũng được lau sạch sẽ.

Xem như chưa có chuyện gì phát sinh.

Trừ tiếng nhạc có chút run rẩy, nụ cười trên mặt tân khách không sao tự nhiên được…

Hắn phủi sạch y phục, tiếp tục uống rượu.

“Sơn… Sơn chủ…” Hà Y đang thận trọng rót rượu cho hắn đột nhiên bị hắn đưa tay bắt lại, càng hoảng sợ, thanh âm càng run rẩy.

“Ngươi sợ cái gì?” Hắn không lộ ra biểu tình gì mà hỏi: “Sợ ta giết ngươi sao?”

Thanh Lân kịp thời đón lấy bầu rượu từ tay nàng rơi xuống, ngăn lại một tràng kinh hách.

“Xin sơn chủ thứ tội!” Hà Y mặt cắt không còn chút máu quỳ xuống: “Sơn chủ tha mạng!”

“Hà Y, ngươi có yêu ta không?” Lúc này, Thanh Lân lại hỏi một câu không liên quan.

“Yêu!” Hà Y vội đáp lời hắn.

“Nếu như, ta chỉ là một phàm nhân thì sao?” Thanh Lân lại hỏi.

Hà Y trộm nhìn sắc mặt hắn, nhưng lại không nhìn ra điều gì, tim đập loạn, trả lời: “Sơn chủ chính là sơn chủ, bất luận sơn chủ là ai, thiếp vẫn yêu sơn chủ.”

Thanh Lân nhìn chằm chằm Hà Y đang quỳ dưới chân, trầm mặc một hồi.

Hà Y cảm giác toàn thân mình toát mồ hôi lạnh từng đợt.

“Rất tốt!” Thanh Lân cuối cùng cũng bật cười: “Trả lời hay lắm!”

Hà Y được nâng dậy mà thụ sủng nhược kinh.

“Hà Y.” Thanh Lân nhìn nàng, vẻ mặt ôn hòa nói với nàng: “Ngươi muốn được thưởng cái gì? Bất cứ cái gì cũng được!”

Bất cứ cái gì cũng được?

Hà Y mắt sáng lên, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra lời muốn làm sơn chủ phu nhân.

Cũng may trước mắt lóe lên hình ảnh vũ cơ vừa rồi bị sơn chủ ném ra ngoài, mới gắng gượng nhịn xuống.

“Hà Y không cần gì cả, chỉ hi vọng sơn chủ luôn vui vẻ là tốt rồi!” Hà Y nâng chén rượu lên, dâng cho Thanh Lân: “Chỉ cần sơn chủ thấy vui vẻ, Hà Y cũng đủ thấy tâm mãn ý túc rồi.”

“Vẫn là ngươi hiểu chuyện, thức thời!” Nụ cười của Thanh Lân càng sâu thêm, nhận lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch.

Không khí toàn đại sảnh có phần căng thẳng cuối cùng cũng hòa hoãn lại, mọi người đều cảm thấy nhẹ lòng, ngay cả hô hấp cũng thông thuận hẳn lên.

Rượu quá ba tuần, có vài phần say, lại thấy Thanh Lân từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười với mình, vẻ mặt ôn hòa, lá gan Hà Y cũng to lên.

“Sơn chủ…” Nàng hỏi dò: “Vừa rồi ai đã chọc sơn chủ mất hứng?”

“Một người cực kì không thú vị.” Thanh Lân như vẫn đang thưởng thức ca vũ, thuận miệng trả lời.

“Nếu hắn không thú vị như vậy… Sao sơn chủ không… đuổi hắn đi là được, tránh phải nhìn thấy hắn lại tức giận.” Tuy muốn nói là giết đi, nhưng vẫn nên chọn cách nói bảo đảm hơn.

Thanh Lân nghiêng đầu qua.

Trên mặt một điểm tươi cười cũng không còn nữa.

Không những không còn nụ cười, mà còn âm trầm đến kinh người.

Lần này, tiếng nhạc và tiếng cười nói tự động ngừng lại.

“Hà Y.” Thanh Lân từng chữ từng chữ nói: “Lẽ nào ngươi không biết thấy tốt thì thôi sao?”

“Sơn chủ!” Hà Y quỳ xuống: “Thiếp không cố ý, sơn chủ! Thiếp chỉ muốn phân ưu cùng sơn chủ…”

“Ngươi cũng xứng sao?” Thanh Lân nâng cằm nàng, lạnh lùng nhìn dung mạo xinh đẹp của nàng: “Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, nếu còn để ta nghe ngươi nói những lời này một lần nữa, đừng trách ta không biết thương hoa tiếc ngọc!”

“Sơn chủ tha mạng! Hà Y chỉ quan tâm sơn chủ, không muốn thấy sơn chủ tức giận… Thiếp không dám vậy nữa, không dám nữa!”

“Thật là mất hứng.” Buông tay, hắn đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.

Thân thể Hà Y mềm nhũn, ngồi hẳn trên đất.

“Phu nhân!” Nha hoàn bên cạnh nàng vội đỡ nàng dậy.

Mặt Hà Y lúc xanh lúc trắng.

Chẳng qua chỉ là một câu nói, sơn chủ cư nhiên sinh đại nộ đến thế, vị trí người nó trong lòng ngài ấy, quan trọng đến vậy sao?

Dựa vào cái gì…

Trong ánh mắt oán hận, sát khí chợt lóe lên.

.

“Phu nhân, con nói rồi, chuyện đó không thể thực hiện được.” Nha hoàn thì thầm vào tai nàng: “Không bằng thử cách con nói đi!”

Nàng khẽ cắn môi, gật gật đầu.

Nếu không muốn rơi vào kết cục của điệp yêu, chuyện đến bây giờ, cũng chỉ có thể làm như vậy…

“Cái này thực sự hiệu nghiệm sao?” Hà Y do dự nhìn đồ vật trong tay.

“Nô tỳ theo phu nhân đã nhiều năm, lẽ nào phu nhân còn không tin con?” Nha hoàn ra sức thuyết phục: “Nô tỳ cũng hi vọng phu nhân có được sự độc sủng của sơn chủ, cho nên mới mạo hiểm lấy bảo vật này.”

“Không phải ta không tin ngươi, ngươi phải biết rằng, pháp lực của sơn chủ cao thế nào. Ngươi tùy tiện lấy một đồ vật đến nói có thể xuyên qua cấm chế của sơn chủ, bảo ta làm sao tin được chứ!” Hà Y không khỏi lo lắng nói: “Nếu phá giải không được, để sơn chủ biết được, sợ là hai người chúng ta đều chết không toàn thây.”

“Lẽ nào con lại không sợ?” Nha hoàn thần thần bí bí nói: “Phu nhân người cứ yên tâm, con đảm bảo thứ này nhất định hữu hiệu.”

“Đây rốt cuộc là cái gì?” Hà Y cầm lấy cái bình nhỏ, rút nút đậy ra ngửi ngửi, lại không ngửi ra mùi gì: “Nếu không được…”

“Con chỉ hỏi phu nhân một câu, phu nhân có muốn loại trừ người kia không?”

Hà Y nghĩ lại nghĩ, hạ quyết tâm: “Bất luận là dùng cách gì, ta cũng không muốn mất đi địa vị hao tổn tâm sức bao nhiêu năm mới có được.”

.

Trục Vân Cung.

Thương ngồi sát bên cửa sổ, hai mắt trống rỗng nhìn xa xăm.

Trong rất nhiều rất nhiều năm này, y vẫn luôn bị vây khốn trong mảnh thiên địa nho nhỏ này…

Thời gian tựa như dừng lại không trôi đi. Không! Là bắt đầu đảo ngược…

“Ngươi chính là dùng vẻ mặt này mê hoặc sơn chủ sao?”

Y giật mình, buông tay đang chống má xuống, nhìn về phía nữ tử xinh đẹp vừa xuất hiện trước mắt.

Nhìn bộ dạng y không để ai vào mắt, hận ý trong lòng Hà Y càng nồng đậm.

“Ngươi là ai?” Thương liếc nàng một cái, nhàn nhạt hỏi.

“Ta là Hà Y, là ái thiếp của sơn chủ.” Nàng cố ý nhấn mạnh ở hai chữ “Ái thiếp”.

“Ờ!” Thương ứng tiếng, không để ý sự đau đớn như bị kim đâm vào ngực.

“Ngươi bị sơn chủ nhốt ở đây rất không thoải mái phải không! Có muốn ra ngoài không? Ta có thể giúp ngươi!”

“Không cần.” Y chống cằm, không nhìn nữ nhân ý đồ bất minh ở đấy nữa.

“Ngươi cho ngươi là cái gì?” Hà Y thẹn quá hóa giận, gay gắt chất vấn y: “Ngươi chẳng qua là một nam nhân, còn muốn mê hoặc sơn chủ? Ta nói ngươi biết, sơn chủ cùng lắm là vì nhất thời thích cái mới mẻ, đợi đến khi ngài chán ghét, dù ngươi có cầu xin ngài, ngài ấy ngay cả liếc ngươi cũng không thèm liếc một cái.”

“Ta biết.” Y hời hợt trả lời.

“Ngươi!” Bị nha hoàn phía sau khẽ đẩy một cái, Hà Y dịu giọng: “Ngươi… yêu sơn chủ phải không!”

Thấy tay chống cằm của y khẽ động, Hà Y biết mình đã đoán đúng.

“Vậy ngươi có muốn biết người duy nhất sơn chủ đặt trong lòng là ai không?”

“Hắn… không có tâm, sẽ không yêu ai.”

“Ngươi sai rồi.” Nữ tử gọi là Hà Y đắc ý nhìn y: “Lẽ nào ngươi không biết chút gì? Trong ngọn núi này có một cấm địa bất luận kẻ nào cũng không được đến gần. Ở đó, có người mà sơn chủ yêu nhất trong đời.”

“Ngươi gạt ta.” Ánh mắt không có tình tự của Thương nhìn chằm chằm Hà Y, khiến nàng phát run trong lòng.

“Ta không lừa ngươi.” Nàng lui nửa bước, không biết mình đang sợ cái gì.”Nghe nói đó người xinh đẹp nhất trên đời, cho nên sơn chủ mới không muốn để bất cứ ai nhìn thấy, đã hạ cấm chế rất nặng. Nếu ngươi không tin, tự mình đi xem không phải sẽ rõ sao?”

“Người xinh đẹp… Người hắn yêu sao? Hắn mà lại… biết yêu người khác sao…” Thương cúi đầu, mái tóc không dài lắm che khuất biểu tình trên mặt y.

“Ta lừa ngươi làm gì? Ta chỉ thấy ta và ngươi đồng bệnh tương liên, cho nên mới nói cho ngươi biết.” Hà Y bày ra bộ dạng thương tâm: “Sơn chủ ngài ấy là một người bạc tình, yêu ngài, đã định sẵn sẽ thương tâm thống khổ. Nếu ngươi lầm tưởng sơn chủ thật sự có tình cảm với ngươi, không phải là chuyện đáng buồn sao!”

“Ta không tin…”

“Ngươi không tin cái gì? Sơn chủ chính miệng nói với ta, ngươi chỉ là thứ tiêu khiển không thú vị. Nếu sơn chủ mất hứng với ngươi, ngươi nói ngươi sẽ thế nào?”

“Là hắn không để ta đi…” Thanh âm Thương càng lúc càng yếu đi.

“Thật sao? Là ngài ấy không để ngươi đi, hay là ngươi căn bản không muốn rời khỏi ngài?” Hà Y hạ trọng dược: “Là ngươi không nỡ buông tay, đúng không?”

Thương đột nhiên ngẩng đầu.

Hà Y tâm phát lạnh, lảo đảo lùi lại mấy bước, nếu không có nha hoàn ở phía sau đỡ lấy nàng, thiếu chút nữa đã ngã lăn ra đất.

“Ngươi thật to gan.” Thương diện vô biểu tình nhìn nàng: “Ngươi cũng xứng nói chuyện với ta sao?”

“Ngươi… Ngươi mới không xứng! Ngươi chẳng qua chỉ là quỷ hồn, còn vọng tưởng cùng sơn chủ…” Hà Y vô thức nói ra những lời từ đáy lòng. (Không biết sống chết >.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.