Lưu Ly Toái

Chương 10: Chương 10




Chương 9:

Thiên Thành Sơn

“Sơn chủ đã trở về!”

“Cung nghênh sơn chủ!”

Thanh Lân từ trong mây hạ xuống, nhìn cũng không nhìn những người ở ngoài sơn môn đón tiếp hắn, mà đi thẳng vào trong.

“Sơn chủ.” Người theo hầu hắn đi đến, định đón lấy người hắn ôm trong tay.

Hắn dừng bước, cũng không phải vì muốn đưa người sang, mà là vì người trong lòng bỗng động đậy, giống như đã tỉnh lại.

Đầu tóc nhếch nhác che khuất khuôn mặt có chút chướng mắt, Thanh Lân không nghĩ gì mà đưa tay giúp y vén ra sau đầu.

Đôi mắt mê man mở ra, lười biếng nhìn hắn, giây lát như đã nhận ra hắn, cười mỉa mai rồi lại cúi đầu gọi: “Thanh Lân.”

Thanh Lân ngẩn ra.

Nâng mắt, phát hiện ánh nhìn xung quanh đều dừng lại nơi ngực mình.

“Rất đẹp phải không?” Hắn liếc nhìn những thuộc hạ thị tòng mắt nhìn không chớp kia, sắc mặt âm trầm.

Mọi người đều cúi đầu, tránh né ánh mắt sắc nhọn của hắn, trong lòng phát run từng đợt.

“Ta dùng lũ phế vật các ngươi là để các ngươi ở đây phát ngốc sao?” Lửa giận trong lòng hắn dâng lên không lý do: “Cút hết cho ta!”

Trong nháy mắt, bay đi thì bay đi, độn thổ thì độn thổ, người ngoài sơn môn như chim bay thú chạy.

Thanh Lân cúi đầu, nhìn Thương mơ mơ màng màng dựa vào ngực mình, không còn ý thức.

Đều là vì vẻ đẹp vốn không tồn tại này…

“Sơn chủ.”

Thanh Lân không quay đầu lại mà hỏi: “Chuyện gì?”

Chuyện gì? Hà Y đứng sau lưng hắn bị hỏi mà sững người.

“Thiếp… chỉ là… sơn chủ vất vả…” Sơn chủ làm sao vậy? Mỗi lần hắn trở về, không phải đều là mình đến đón sao? Sao lại…”Hà Y chỉ muốn đến hầu hạ sơn chủ…”

“Không cần đâu!” Thanh Lân ngắt lời nàng.

“Thiếp đã sai người đi dọn dẹp Lãm Nguyệt Cung rồi.” Hà Y nhận ra trong lòng hắn là nam nhân lần trước đã bỏ trốn khỏi nơi này, cũng không giống như bị giáng tội, bèn nói lấy lòng: “Có phải y bị bệnh rồi không, có cần…”

“Nhiều chuyện!” Thanh Lân không vui mà ném sang hai chữ này.

Hà Y ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn hắn ôm người đi xa.

Hướng đó… là Trục Vân Cung…

Thanh Lân đi vào một gian phòng, đặt người trong lòng lên giường.

“Thanh Lân…” Ngay lúc hắn muốn đứng thẳng người dậy, vạt áo trước lại bị kéo lại.

Hắn nhìn vào cặp mắt mông lung không đổi của y.

Vẫn chưa tỉnh sao?

“Thanh Lân… vì sao ngươi lại như vậy?” Thương thì thào hỏi: “Vì sao ngươi lại như vậy chứ?”

“Ngươi hi vọng ta thế nào?” Thanh Lân ngồi ở đầu giường, mắt nhìn xuống y: “Là Giải Thanh Lân năm đó đã nói yêu ngươi sao?”

“Ta vẫn nhớ rõ, ta vẫn nhớ ngươi nói ngươi yêu ta, nhưng vừa quay người, ngươi đã thay đổi…” Trong cặp mắt kia có chút đau thương xót xa: “Ta sinh ra đã mang bệnh, sống không được bao lâu. Đến cuối cùng, ta cũng không hy vọng có thể cùng ngươi bạc đầu giai lão, ta chỉ mong, nếu như có ngươi ở bên cạnh, dù chỉ có thể sống thêm vài năm thôi, ta cũng cam nguyện. Cho nên ta cùng ngươi đi… Ngươi có biết không, ta đi với ngươi, là đánh cuộc tất cả mọi thứ để tin tưởng ngươi… Nhưng ngươi lại nói…”

Đây chỉ là một trò chơi, nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là một trò vui đùa. Ta thắng, còn ngươi, thất bại thảm hại.

Từng ngón tay bắt lấy vạt áo trước của Thanh Lân dần dần buông ra.

“Ta thua rồi… Tuy ta cho rằng loại chuyện này không thể nói thắng thua, nhưng ngươi nói ta thua, tức là ta thua.” Y như muốn khóc, nhưng lại không có nước mắt chảy ra: “Thanh Lân, ta hi vọng bản thân dù có một ngày phải chết, cũng an an tĩnh tĩnh mà chết, không có tiếc nuối lo lắng. Thế nhưng, là ngươi khiến ta không cam lòng, hóa thành cô hồn du đãng trên cõi này. Ngay cả khi chết đi rồi… Ngươi cũng không buông tha ta…”

“Là ngươi sai…”

“Ta làm sai cái gì chứ? Là ta giết yêu quái kia, nhưng đó là bởi vì cô ta muốn giết ta trước! Ta bảo vệ bản thân thì có gì không đúng?” Thương luôn miệng truy vấn: “Hay là ngươi cho rằng, ta lấy mạng đền lại vẫn còn không đủ? Rốt cuộc ngươi muốn ta phải như thế nào? Ngươi nói đi! Ngươi nói rồi, ta sẽ đi làm ngay, dù có hồn phi phách tán cũng được. Từ nay về sau, chúng ta không phải dây dưa như vậy nữa được không?”

Thanh Lân không nói lời nào, chỉ ngồi đó nhìn y.

“Nơi đây của ta vẫn luôn rất đau… vẫn luôn rất đau…” Thương đặt tay lên ngực mình: “Ta thật muốn khiến ngươi cũng đau một lần, biết đâu người sẽ rõ, những chuyện ngươi đem đến cho ta tàn nhẫn bao nhiêu tàn nhẫn bao nhiêu, so với chuyện ngươi giết ta đi còn tàn nhẫn nhiều hơn…”

Hắn đương nhiên biết rõ những chuyện này tàn nhẫn đến thế nào, cũng vì biết rõ, mới làm như vậy.

Ái tình, chẳng qua là lợi thế có thể lợi dụng!

Chỉ có phàm nhân si dại, mới có thể bị những thứ tình cảm vô dụng này mê hoặc.

Nói cái gì chỉ cần có thể sống thêm vài năm… Muốn không có gì vướng mắc mà đi… Quả nhiên chỉ là ích kỷ…

“Ngươi hối hận vì đã gặp ta sao? Nếu là tên Vô Danh kia, có phải sẽ vô cùng quý trọng, vô cùng yêu thương ngươi không? Cho nên ngươi yêu hắn, phải không?” Rõ ràng là nghĩ phải chế giễu một phen, nhưng đến bên miệng rồi lại hóa thành những lời này: “Hắn rất dịu dàng, tuyệt đối sẽ không làm tâm ngươi tổn thương, cho nên ngươi liền đem tâm cho hắn đúng không?”

“Vô Danh… Nếu là Vô Danh, thì tốt biết bao…” Thương nở nụ cười nhàn nhạt: “Nếu là yêu y, thì tốt biết bao…”

Thanh Lân đứng lên, không nói lời nào mà đi ra ngoài.

“Nhưng ta từ đầu đến cuối lại yêu một người căn bản không biết trân trọng ta… Tim của ta chỉ có một, đã cho một người chỉ chiết tặng ta một nhành hoa mai.” Ánh mắt Thương mông lung, dường như không phát hiện Thanh Lân đã rời đi, chỉ nói mãi nói mãi: “Người kia… Ngay cả ánh trăng cũng không muốn tặng ta…”

Thanh Lân đi thẳng ra ngoài đại môn Trục Vân Cung, thiếu chút nữa đụng phải Hà Y đang đi tới trước mặt.

“Làm gì vậy!” Tay áo Thanh Lân vung lên, tràn đây tức giận nói.

“Sơn chủ thứ tội!” Hà Y hoảng sợ, vội vã quỳ xuống: “Ta chỉ đến xem có gì cần…”

“Cút cho ta!” Hắn lớn tiếng mắng: “Không biết thân phận!”

“Vâng… Vâng!” Hà Y chưa từng thấy hắn đại giận như thế, sợ đến mức giọng nói cũng run rẩy.

Thanh Lân phát ra một tiếng hừ lạnh từ sâu trong yết hầu, phất tay áo bỏ đi.

“Người đâu!” Xa xa nghe tiếng hắn phân phó: “Thủ ngoài cửa cho ta, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào, nếu có sơ xuất, mạng các ngươi cũng không còn!”

Hà Y quỳ trên đất hồi lâu cũng không còn sức đứng dậy.

“Phu nhân.” Nha hoàn phía sau dìu nàng đứng dậy: “Người không sao chứ!”

“Là hắn…” Ánh mắt Hà Y nhìn chằm chằm vào bên trong cổng điện: “Là vì hắn, sơn chủ mới đuổi điệp yêu đi…”

“Người nói gì vậy! Sơn chủ biết phu nhân rất tốt, quyết định muốn chuyên sủng phu nhân, mới đuổi Anh… điệp yêu ra khỏi cung.” Nha hoàn liền nói: “Phu nhân người đừng suy nghĩ lung tung, trong lòng sơn chủ không có một nữ nhân nào có thể so sánh với phu nhân.”

“Là vậy sao?” Hà Y bất an nói: “Nhưng… sơn chủ gần đây rất kỳ lạ, ta bao giờ thấy ngài ấy tức giận nhiều như vậy… còn đuổi điệp yêu đi, ta luôn cảm thấy…”

“Sơn chủ chỉ là tâm tình không tốt, qua một hồi sẽ ổn thôi!” Nhớ đến tính tình nóng nảy của sơn chủ gần đây, nha hoàn nuốt nước miếng: “Phu nhân, có lẽ chờ tâm tình sơn chủ tốt hơn một chút, thì sẽ không như vậy nữa.”

“Vậy sao?” Hà Y cảm thấy chân vẫn còn hơi nhũn ra, thuận tay vịn lấy cột cửa bên cạnh.

Một tiếng “xuy” nhỏ vang lên.

“A!” Nàng nắm lấy tay mình, ngã sang một bên.

“Phu nhân!” Nha hoàn vội vàng đỡ nàng.

Nàng giơ tay lên, trợn mắt nhìn lòng bàn tay như bị thứ gì đấy khoét đi một miếng da.

Đây là… cấm chế của sơn chủ…

Tại sao?

Sơn chủ không những sai người canh phòng nghiêm ngặt nơi này, còn hạ cấm chế trên cửa…

Nam nhân kia rốt cuộc là…

***

Trong đại điện, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám lên tiếng.

Không phải là không có chuyện gì muốn bẩm báo, mà là hôm nay sơn chủ ngồi trên cao sắc mặt thật sự quá khó coi, không ai muốn làm người tiên phong nhảy ra làm pháo hôi.

Theo sự biến đổi bất định trên mặt sơn chủ, tất cả mọi người đều kinh hồn táng đảm.

“Cạch!”

Mọi người nhất tề hít một hơi khí lạnh.

“Không có gì thì lui ra đi!” Thanh Lân phất tay đụng phải khối ngọc chạm trên tay ghế.

Tiếng ngọc điêu chạm vào nền đất bạch ngọc vang vọng đại điện, mọi người vội vàng cúi đầu hành lễ, từng người nối nhau ra ngoài.

Không bao lâu, bao nhiêu người dưới sảnh đường thoáng cái không còn một bóng.

“Hắn… vẫn không nói không động?” Thanh Lân nghiêng người dựa vào một bên tay vịn.

“Vâng.” Tùy thị đứng bên cạnh hắn cẩn thận đáp.

“Chết tiệt!” Hắn lại nở nụ cười, vừa cười vứa nói qua kẽ răng: “Hắn cho là mình đang chống đối với ai?”

“Sơn chủ…” Tùy thị hơi do dự: “Gần đây đang đồn đãi…”

“Nói đi.” Hắn nâng mắt.

“Trong cung đồn đãi rằng sơn chủ mấy ngày qua là vì người đang ở trong Trục Vân Cung kia, mới diệt hồ yêu tộc ở Ngọc Liên Sơn trong một đêm… Việc này đã lan truyền ra ngoài, khiến hạ thần bốn phương đều có chút dao động.”

“Ta làm cái gì, từ khi nào phải nhìn sắc mặt bọn chúng?” Hắn nghe xong, ngữ khí lại ôn hòa trở lại.

Tùy thị cúi đầu không dám đáp lời, trong lòng lại không cho là đúng.

Nhớ hồ yêu tộc ở Ngọc Liên Sơn ỷ vào tộc nhân đông đảo, tình nguyện hàng tháng hiến cống cũng không muốn quy thuận sơn chủ, sơn chủ chưa bao giờ cho đó là chuyện gì lớn, chỉ cười trừ, nửa thật nửa giả nói có cốt khí các loại.

Nhưng hai ngày trước thiếu chủ hồ yêu tộc lại vào cung, lúc ngang qua bắt gặp người đang bị giam giữ trong Trục Vân Cung nọ, đã nói một tiếng: “Người đẹp như vậy, nhìn thấy quả là vui lòng vui mắt.”

Sơn chủ ở bên cạnh gã nghe được, chỉ cười cười.

Hồ yêu thiếu chủ kia lại không biết thu liễm, lại nói thêm một câu: “Thị thiếp của ta còn kém xa lắm, nếu có được một người như vậy, ta chết cũng cam lòng!”

Lúc đó sơn chủ mặt liền biến sắc.

Đêm hôm đó, sơn chủ một mình ra ngoài, ngày kế, hồ yêu bộ tộc trên Ngọc Liên Sơn cả tộc hơn ngàn tính mạng, không một ai còn sống.

Truyền rằng, thiếu chủ kia không biết nặng nhẹ, bị sơn chủ lột da, làm thảm chùi chân trước cửa, đặt ngay trong Trục Vân Cung…

Hai câu trêu đùa lỗ mảng cùng họa diệt tộc bất quá cách nhau nửa ngày, thực quá dễ khiến người ta liên tưởng…

.

“Phu nhân, chải xong rồi, người nhìn xem có hài lòng không?” Nha hoàn nâng gương đồng phía sau lưng Hà Y, soi rõ mái tóc đã chải chuốt xong cho nàng.

Nàng vẫn cứ nhìn gương mà đờ ra, như không có chút nào chú ý.

“Phu nhân, người làm sao vậy?” Nha hoàn hỏi: “Có phải tóc chải…”

“Ngươi nói, vì sao sơn chủ lại diệt cả tộc hồ yêu?”

“Cái này…” Nha hoàn cười trừ nói: “Tâm tư của sơn chủ, con chỉ là một nô tì, sao có thể đoán được?”

“Bọn họ nói sơn chủ là vì thiếu chủ hồ yêu đã nói hai câu ngả ngớn về người kia, mới phát giận.” Nàng nghi hoặc ngẩng đầu hỏi: “Sơn chủ làm sao có thể chỉ vì cái chuyện này mà tức giận, ta không tin, ngươi tin không?”

“Đương nhiên là không thể nào!” Nha hoàn vội vàng trả lời: “Phu nhân người đừng nghĩ nhiều.”

Nàng đương nhiên biết ý của Hà phu nhân, Hà phu nhân ở bên cạnh sơn chủ không lâu, cũng là tên thiếu chủ hồ yêu kia khen Hà phu nhân vài câu, lúc đó sơn chủ còn hỏi Hà phu nhân có muốn theo thiếu chủ về Ngọc Liên Sơn không. Hà phu nhân sống chết mới khiến sơn chủ nói tiếng quên đi, nếu thật sự như lời đồn đãi nói, Hà phu nhân sao có thể không để tâm?

“Bây giờ bên cạnh sơn chủ chỉ có phu nhân, ân sủng đối với phu nhân ngày càng sâu, gần đây không phải vẫn luôn ở lại Thải Hà Cung này sao? Người đừng tin những lời nhàn ngôn toái ngữ đó, không chừng là những lời vớ vẫn của những người đố kỵ với phu nhân.” Nha hoàn tiếp tục trấn an nàng: “Nói đúng hơn sơn chủ nhớ tới hồ yêu đã bất kính với phu nhân năm đó, nên mới hành động như vậy.”

“Được như vậy thì tốt rồi!” Hà Y cười cười, nhưng nụ cười không sao tự nhiên được.

Làm sao để cho người khác biết được, tuy sơn chủ gần đây đêm nào cũng ngủ lại, nhưng chưa từng thân cận với mình.

Đừng nói là mấy ngày nay, ngay cả gần một trăm năm nay cũng…

“Ngươi nói… vì sao sơn chủ lại đem người nọ nhốt trong Trục Vân Cung? Ngay cả khi người nọ chọc giận sơn chủ, cũng không thấy bị phạt, hình như chỉ là bị giam giữ thôi!” Nàng lại hỏi: “Sơn chủ thực sự chưa đến Trục Vân Cung lần nào sao?”

“Dạ! Nhưng mà…” Nha hoàn kia có chút ấp úng.

“Nhưng gì?” Nàng nhíu mày, dự cảm lời kế tiếp mình sẽ không muốn nghe.

“Tuy sơn chủ không đến Trục Vân Cung, nhưng con nghe nói, sơn chủ gần đây lại hay tản bộ trong cung, thỉnh thoảng còn đi qua nơi đó…” Nha hoàn uyển chuyển trả lời: “Có lúc sẽ hỏi tình hình người nọ, giống như là sợ người nọ chạy mất.”

“Đi ngang qua? Trục Vân Cung hình thành độc lập, tản bộ nơi nào mà cần phải đi qua…” Nói đến đây, Hà Y ngừng lại, lộ ra biểu tình trầm tư: “Ngoài việc này, ngươi còn có gì muốn nói cho ta không?”

“Không có gì, chỉ là có chút việc nhỏ…” Nha hoàn kia có chút khẩn trương nói.

“Ngươi nói đi! Là ta bảo ngươi đi thăm dò, sẽ không trách ngươi!” Hà Y cắn cắn môi: “Nếu không phải quy củ trong cung quá nhiều, ta đã sớm… Ngươi còn không nói?”

“Thật sự không phải chuyện gì to tát, chỉ là… con còn nghe nói…” Nha hoàn kề sát tai nàng, nhỏ giọng nói một câu.

“Cái gì? Hoa mai?” Nàng kinh ngạc lặp lại: “Không phải sơn chủ ghét nhất là hoa mai sao, ở trong sân đình Trục Vân Cung sao lại có hoa mai?”

“Hình như… là vì người kia… nói một câu… Mùa xuân đến rồi, hoa mai cũng phải tàn rồi… Ngày hôm sau sơn chủ liền sai người dời một vườn cây mai đến…” Nha hoàn do dự nói: “Sơn chủ nói với người kia, ngươi nói hoa mai tàn, ta càng muốn một vườn hoa mai bốn mùa đều không héo, ta muốn cho ngươi biết trên đời này không có gì ta làm không được!”

“Sơn chủ thật sự nói như thế?” Nàng đột ngột đứng lên, lật đổ trâm cài son phấn trên bàn trang điểm.

“Nô tỳ không dám lừa gạt phu nhân.” Nha hoàn quỳ xuống, vẻ mặt vô tội: “Nô tỳ chỉ thuật lại những lời nghe được, tuyệt không thêm vào nửa điểm không thật.”

“Chuyện này là sao? Sơn chủ ngài ấy… tại sao lại nói những lời như vậy?” Hà Y xoay tới xoay lui tại chỗ, vẻ mặt bất an.

“Phu nhân người đừng vội, sơn chủ nhiều lắm là tranh hơn thua với người nọ!”

“Tranh hơn thua? Ngươi đã thấy sơn chủ cùng người khác tranh hơn thua lúc nào chưa?” Hà Y trừng trừng nhìn nàng: “Sơn chủ hận nhất là những người bất kính với ngài ấy, ngươi có từng thấy người nào nói lời đắc tội ngài ấy, mà còn sống qua ngày hôm sau không?”

Sơn chủ mà lại nói nên những lời này, nghĩ thế nào cũng không giống.

Cái gì gọi là “Ta muốn cho ngươi biết trên đời này không có gì ta không làm được” ?

Nghe thật kỳ quái…

“Không được! Ta phải suy nghĩ thật kỹ!” Hà Y dùng lực cắn ngón tay mình, hoảng loạn nói: “Ta phải nghĩ biện pháp, nhất định phải…”

Nha hoàn từ trong phòng Hà phu nhân đi ra, cũng không vội quay về phòng mình, mà ngược lại tiến ra ngoài cửa cung.

Nàng đi rất xa, bay qua vài đỉnh núi, đi qua một viện lạc dường như hoang phế, đi qua cỏ dại cao ngang người, tiến thẳng vào trong.

Trong viện có một hồ nước, vì không ai coi sóc, sớm đã cạn khô từ lâu, giống như một cái hố to chứa đầy cỏ dại dài thượt.

Nha hoàn băng qua cây cầu bắc trên hồ nước, dừng lại trước một căn phòng duy nhất trong viện.

“Qua đây.”

Ngay lúc nàng đang lấm lét nhìn trái nhìn phải, một thanh âm truyền đến bắt chuyện với nàng.

Nàng tìm theo hướng thanh âm phát ra, vòng qua một khúc quanh, liền phát hiện người muốn tìm kỳ thực lại đang ở trước mắt, chẳng qua là bị cỏ dại tươi tốt che mất mà thôi.

Người nọ mặc y phục màu thiên thanh, ngồi trên một tảng đá lớn, trong tay lại cầm một cần câu.

“Thuộc hạ tham kiến thành chủ.” Nha hoàn lập tức quỳ xuống, cung kính hành đại lễ.

“Đứng lên đi!” Người nọ cười một tiếng, tay chợt rung lên, lưỡi câu lóe ngân quang rơi thẳng vào trong bụi cỏ dại che rợp hồ nước cạn.

“Tạ thành chủ!” Nha hoàn kia đứng dậy, buông tay đứng một bên, giống như hắn không hỏi, cũng không dám mở lời.

“Làm sao vậy?” Hắn thờ ơ hỏi.

“Bẩm thành chủ, tôi đã chiếu theo phân phó của thành chủ, nói những lời đó.” Nha hoàn cúi đầu bẩm báo: “Giống như thành chủ dự liệu, nàng ta tâm tình đại loạn, không lâu nữa sẽ có hành động.”

“Phương pháp này, bất luận dùng bao nhiêu lần, vẫn hữu hiệu như nhau.” Tâm tình thanh y nam nhân dường như rất tốt, cười đến vô cùng vui vẻ: “Ngươi làm rất tốt! Chờ khi trở về Thiên Thủy, ta sẽ khen thưởng ngươi hậu hĩnh.”

“Đa tạ thành chủ!” Nha hoàn kia mặt lộ vẻ vui mừng, lại quỳ xuống hành lễ: “Thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành giao phó của thành chủ.”

Hắn phất phất tay, nha hoàn hành lễ cáo lui, rời khỏi viện lạc.

Hắn tiếp tục cầm lấy cần câu không có mồi, hệt như đang nhàn nhã câu cá.

“Ngươi cho là ngươi thi trận cản ta, ta sẽ không có cách tới gần sao?” Hắn chuyên chú nhìn cái hố to trước mắt, giống như một hồ nước kia thật sự có cá có nước: “Nói ngươi cũng biết nổi giận vì hồng nhan, ta sao còn không tin chứ! Lại không biết trò cười này cũng là cái bẫy?”

“Ngươi quá độc ác rồi, ai cũng không để vào mắt.” Hắn cười híp mắt, không biết là đang nói chuyện với ai: “Đến hôm nay ngươi cũng nghĩ không ra phải không? Làm gì có ai lần nào cũng thắng? Thua một nghìn lần cũng không sao, chỉ cần thắng ván cuối cùng mới là người thắng!”

Cần câu trong tay hắn chợt trầm xuống, như là bị thứ gì đó cắn lấy…

====================================

Thật là thần bí :3

Điều hướng các bài viết

← Gởi đến Khúc Kỳ

Họa trung tiên – Chương 10 →

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.