Lưu Ly Toái

Chương 9: Chương 9




Chương 8:

“Ngươi tới làm gì?” Thanh âm Thương gián đoạn, đã không còn ổn định nữa.

“Ta đến xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn!” Thanh Lân cười lạnh nói: “Phó Vân Thương, ngươi chết một lần rồi còn không thông minh ra, lại làm nên loại chuyện này! Chẳng qua chỉ là một con quỷ vô dụng, tìm đến những thứ không có bản lĩnh, học người ta bày trận dung hồn, ngươi quả thật không biết sống chết!”

“Này! Ngươi nói hắn là ‘quỷ vô dụng’ không sai! Nhưng chúng ta tuyệt đối không phải là ‘thứ không có bản lĩnh’ !” Tích Dạ lập tức bị sự hình dung không có thiện ý này chọc giận: “Cũng không biết ai vừa nhìn thấy ta đã chạy mất dép rồi, bây giờ còn ở đây nói bậy nói bạ! Ngươi có tin là ta…”

“Ngươi muốn làm gì? Ngươi có thể khiến ta trở thành thế nào? Đại nhân, bây giờ không giống lúc trước!” Thanh Lân âm trầm nói với hắn: “Ta đã rất ngạc nhiên, không sai, ta chỉ ngạc nhiên ngươi vẫn còn sống đến hôm nay, bộ tộc các ngươi đúng thật là lúc nào cũng có giấu giếm tinh hoa, sinh sôi không dứt thật phiền phức! Nhìn bộ dạng ngươi xem, dù còn sống, thì có gì khác với phế vật? Nếu là ngươi năm đó, ta có lẽ sẽ kiêng kỵ ngươi vài phần, nhưng ngươi bây giờ, ngay cả tư cách nói chuyện với ta cũng không có!”

“Lá gan ngươi thật lớn!” Tích Dạ chỉ cảm thấy máu xông lên não, cả người như muốn bùng nổ!

“Không ngờ ngươi không những biến thành phế vật vô dụng, mà còn vứt bỏ luôn cả não rồi.” Thanh Lân khinh thường liếc hắn: “Ngươi trở thành thế này, nào còn xứng đấu với ta?”

Tích Dạ muốn xông lên trước, bỗng vai bị ai đó giữ lại từ phía sau.

“Tích Dạ, ngươi làm gì vậy? Không phải nói không đánh nhau sao?” Thanh âm ôn hòa của Vô Danh vang lên, gột rửa sự âm u lạnh lẽo của căn phòng.

Biểu tình tràn đầy tức giận trên mặt Tích Dạ lập tức hòa hoãn lại.

“Ngươi là Thanh Lân?” Vô Danh nắm lấy vai Tích Dạ, đi ra từ phía sau hắn: “Ta là Vô Danh, bằng hữu của Thương.”

Người không giống người, quỷ không giống quỷ, không phải ma cũng không phải tiên!

“Hôm nay, ta thực sự đại khai nhãn giới!” Thanh Lân hừ một tiếng, quan sát nam nhân kia từ đầu đến chân, càng nhìn càng thấy khó chịu: “Vô Danh gì, ngươi là ai?”

“Ta chỉ là người phàm.” Vô Danh một chút tức giận cũng không có.

“Người phàm? Mới rồi ngươi còn bày trận mà, không phải sao?” Thanh Lân thâm sâu nhìn y: “Ngươi… hiểu thượng cổ thần văn…”

“Hóa ra vừa rồi sơn chủ ở ngay ngoài phòng.” Vô Danh không trả lời, ngược lại dùng ánh mắt đồng dạng nhìn hắn chằm chằm: “Vừa rồi sơn chủ không ngăn cản chúng tôi, là đã có ý buông tha đôi tình nhân này. Nếu vậy, sao không làm người tốt cho trót, trả Thương lại cho ta đi! Y đã hao hết tinh lực, phải tĩnh dưỡng thật tốt mới được.”

“Trả cho ngươi?” Thanh Lân chú ý tới lúc y nhìn Thương bị bắt về tay mình, ánh mắt nhu hòa và lo lắng không ngờ. “Y và người có quan hệ gì?”

“Bằng hữu.”

“Bằng hữu?” Y trước nay lãnh đạm kiêu ngạo lại chủ động đi ôm một “Bằng hữu”?

“Chúng tôi quen biết đã nhiều năm! Là bằng hữu cực tốt.” Vô Danh thản nhiên cười: “Ta có thể làm bất cứ chuyện gì vì y, ta nghĩ y cũng giống vậy.”

“Vậy sao? Không ngờ ngươi lại tìm được một ‘Hảo bằng hữu’ nhanh như vậy đấy! Hóa ra hắn giúp ngươi bày trận tỏa hồn, thuận tiện giữ ngươi lại bên cạnh.” Thanh Lân nói với Thương, dùng ngón tay nâng cằm y lên: “Khuôn mặt xinh đẹp của ngươi có phải là hắn biến hóa cho? Không ngờ, ngươi cũng đa tình như vậy! Ngươi nói cho ta biết, thứ này đã làm những gì, khiến cho ngươi si mê đến vậy?”

“Chuyện này không liên quan đến ngươi!” Sắc mặt Thương trắng bệch, kiêu ngạo nhìn hắn: “Chung quy, y so với ngươi gấp ngàn lần, vạn lần, ngươi ngay cả một ngón tay cũng không bì được!”

“Phó Vân Thương!” Sắc mặt Thanh Lân càng thêm u ám: “Nếu ngươi còn nói thêm một câu nào như vậy nữa, ta sẽ đem cái tên gia khỏa tốt hơn ta vạn lần kia biến thành tro bụi, ta xem hắn còn có thể bì với ta được không.”

“Ngươi nói muốn giết cứ việc giết là được rồi! Dù sao y chết rồi, ta cũng hồn phi phách tán, còn không phải nhất cử lưỡng tiện!”

“Hồn phi phách tán? Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!” Thanh Lân cực giận mà cười: “Sao ta lại giết hắn chứ? Ta còn phải đa tạ hắn đã cứu ngươi nữa! Nhiều nhất là giẫm nát hai tay hai chân hắn, miễn sao không chết là được rồi!”

“Không nên!” Thương nhìn ra sự nghiêm túc từ đáy mắt hắn, trong lòng bắt đầu thấy bất an: “Ngươi không thể tổn thương y!”

“Làm sao? Khẩn trương rồi?” Thanh Lân dụng lực trên đầu ngón tay, thực muốn bóp nát khuôn mặt khiến hắn chán ghét: “Không nỡ hả? Được! Chỉ cần ngươi mở lời cầu xin ta, ta sẽ không giết hắn.”

“Ta cầu ngươi!” Thương giương cao cằm.

“Bộ dáng này của ngươi cũng gọi là cầu người?” Thanh Lân bật cười: “Cái đó có gì khác với mệnh lệnh? Chẳng lẽ còn muốn ta dạy ngươi, cầu người thì nên như thế nào?”

“Thanh Lân.” Vô Danh đột nhiên mở miệng: “Đừng quá đáng, ngươi phải bức tử y một lần nữa mới chịu thôi sao?”

“Ngươi thực sự là ‘Hảo bằng hữu’ không dối gạt gì a!” Thanh Lân nhìn Vô Danh, trong mắt lại lần nữa lóe lên sát ý: “Thảo nào ngươi lại cầu xin ta vì hắn, hai người các ngươi thật là tình thâm ý trọng!”

“Không! Chuyện giữa chúng ta và…”

“Liên quan gì đến ngươi chứ! Dù chúng ta có tình thâm ý trọng, thì thế nào?”

Lời này thốt ra, mọi người ở nơi đây đều ngạc nhiên nhìn y.

Người nói những lời này lại là Vô Danh, Vô Danh sâu xa nhìn Thanh Lân, nói những câu này không biết là dễ khiến người khác hiểu lầm bao nhiêu.

“Ngươi làm gì vậy!” Thương mắt thấy Thanh Lân sở động, vội vàng dùng hết toàn lực chống lấy cơ thể, ngăn giữa hắn và Vô Danh: “Đừng làm y tổn thương!”

“Ngươi nên biết.” Nụ cười của Thanh Lân hoàn toàn biến mất: “Người vô lễ với ta như thế chỉ có một kết cục!”

“Nếu ngươi muốn giết y, thì hãy giết ta trước đi!” Thương chăm chăm nhìn hắn: “Dù ngươi có cách khiến ta hồn phi phách tán, trừ phi ngươi giết ta, bằng không ta sẽ không để ngươi tổn thương y.”

Thanh Lân cũng nhìn y, lướt qua thân ảnh có chút mông lung của y, lại nhìn nam nhân tóc bạc cả đầu, toàn thân phát ra khí chất thanh nhã nhu hòa phía sau y.

Khóe mắt hơi giật giật.

“Ngươi cho là ta không nỡ giết ngươi?” Thanh âm hắn rất nhẹ rất mềm: “Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi chẳng qua là Phó Vân Thương, trước đây ta đã không tiếc giết ngươi, bây giờ sao lại có khả năng mềm lòng?”

“Ta biết.” Thương buồn bã cười: “Ta sớm đã biết, ngươi không yêu ta, ngươi chỉ đang chơi một trò đùa vui, mà ngươi tùy thời có thể quyết định trò chơi có kết thúc hay không. Sinh tử của ta, vui vẻ của ta, buồn đau của ta, ngươi không thèm để tâm! Cho nên, ta cũng quyết định không yêu ngươi thêm nữa, ta cũng không đê tiện đến mức cầu xin ngươi yêu ta, ngươi nếu muốn giết ta, xin cứ tự nhiên đi!”

“Bây giờ ngươi còn nói ra những lời khẩu phị tâm phi như vậy?” Thanh Lân đưa tay phải của mình ra: “Ta chỉ biết trước lúc ngươi chết đã dùng thủ hồn lưu ly hạ khắc ấn trên tay ta, là ngươi thủy chung không muốn buông tay! Ngươi biết rõ ta không thể động thủ giết ngươi, không phải sao?”

Dấu ấn khắc vào lòng bàn tay hắn thật sâu… Nhưng có sâu hơn nữa, cũng vĩnh viễn không đến được tâm hắn…

“Thanh Lân, ta làm như vậy là bởi vì ta yêu ngươi, ta không cam tâm tin rằng, ngươi đối với ta thực sự không có chút tình cảm nào… Thanh Lân, ngươi thực sự một chút tình cảm đối với ta cũng chưa từng có sao?” Thương ngẩng đầu, thần sắc kiên quyết: “Ta có thể lập tức làm biến mất khắc ấn này cho ngươi, sau đó, ngươi liền có thể giết ta, giữa chúng ta triệt để chấm dứt.”

“Ngươi đừng hi vọng!” Thanh Lân lạnh lùng cự tuyệt y: “Hai ba câu như vậy đã nghĩ làm cho ta giết ngươi, ngươi có phần quá ngây thơ rồi.”

“Bất luận ngươi có giết ta hay không, ta cũng sẽ triệt tiêu khắc ấn này cho ngươi.” Thương cười nói: “Vẫn là ta nghĩ không thông, kỳ thực từ lúc bắt đầu, ta nên biết ngươi không phải thật tâm. Ta chỉ là… ôm hi vọng… Không! Phải nói là hy vọng xa vời mới đúng. Ta tham vọng có người yêu quý ta như yêu quý chính bản thân, tham vọng ngươi sẽ người đáng để ta yêu. Cho nên nói, người không thể có hy vọng quá xa vời. Ta hiểu được quá muộn, càng không muốn thừa nhận mình đã yêu lầm người. Kéo dài qua nhiều năm như vậy, ta nghĩ đã đến lúc huy đao trảm đoạn rồi.”

Y đưa tay hướng về phía Thanh Lân.

“Ngươi muốn làm gì?” Thanh Lân khó hiểu nhìn y.

“Đưa tay ngươi cho ta.”

Thanh Lân liếc mắt nhìn xung quanh, mê man ngủ trên giường, trong phòng xem kịch vui, bộ dáng ra vẻ hiểu rõ hết thảy, còn có kiên quyết trước mắt…

Hắn rất rõ ràng, Phó Vân Thương không phải đang thăm dò hay là nói trái lòng mình, mà là quyết định muốn cắt đứt hết thảy.

Chỉ cần đưa tay ra, là có thể triệt tiêu khắc ấn hơn trăm năm, vẫn luôn quấy rầy mình…

Chỉ cần đưa tay ra, sẽ không cần phải thời thời khắc khắc bị nhắc nhở rằng mình năm đó thắng cũng không trọn vẹn…

Chỉ cần đưa thay ra… triệt để chấm dứt, không còn dính dáng nữa…

… Bất luận ngươi là người hay là yêu, ngươi chính là Thanh Lân. Ta nói cùng Thanh Lân đến chân trời góc biển, vĩnh viễn không phân ly, chính là cùng ngươi đến chân trời góc biển vĩnh viễn không phân ly…

“Tương tư mãi cũng vô ích, không gây phiền muộn thì cũng khiến người điên cuồng. Nếu chỉ có thống khổ, cần tương tư như vậy có tác dụng gì chứ?” Thương thở dài, chủ động kéo tay Thanh Lân.

Trong nháy mắt đầu ngón tay chạm nhau, Thanh Lân hơi cong tay, như muốn rút lại.

Thương kéo tay hắn, tay trái dán lên lòng bàn tay phải hắn…

Sau khi quang mang lóe lên, Thương kinh ngạc nhíu mày.

Hai tay tách nhau ra, khắc ấn vẫn ở đó…

“Sao lại như vậy?” Thương lại bắt lấy tay Thanh Lân lần nữa.

Lần này, quang mang càng mạnh.

“Không được… Sao lại không được…” Thương sững sờ thì thầm.

Thanh Lân cảm thấy nơi nào đó trong lòng đột nhiên nhẹ đi.

“Triệt không được?” Hắn nghiêng đầu, cười hỏi: “Ngươi đây là cố ý sao? Nếu trong lòng vẫn còn quyến luyến, ta cũng không ngại…”

“Sao lại không được… Sao lại…” Thương có chút hoảng loạn mà dán lấy lòng bàn tay Thanh Lân một lần nữa.

Thanh Lân chỉ cảm thấy có một cỗ nhiệt độ nóng cháy tuôn về phía lòng bàn tay y, sắc mặt khẽ biến.

“Ngươi làm gì vậy?” Hắn hất cánh tay Thương vẫn nắm lấy hắn không buông.

“Thương!” Vô Danh cũng cùng lúc đó vọt tới, định đưa tay đỡ lấy Thương muốn ngã xuống đất.

“Hừ!” Thanh Lân trừng y, đồng thời trở tay, kéo thân ảnh mảnh khảnh vào trong lòng.

Dưới ánh trăng, gương mặt kia lại trong suốt thêm vài phần.

“Ngươi thật muốn chết như vậy phải không?” Thanh Lân hỏi y, nhưng mắt lại liếc sang Vô Danh đang đứng trước mặt.

Thanh nhã ôn hòa như vậy… Thật khiến người ta chán ghét không lời nào để tả!

“Vì sao?”

Đột nhiên lực đạo nắm chặt tay áo hắn kéo lại sự chú ý của hắn, hắn cúi đầu nhìn Thương vừa mơ màng vừa kinh hoảng.

“Vì sao ta không giải được khắc ấn… Rõ ràng là ta hạ…” Vừa nói, lại vừa nhớ ra điều gì, thế là thanh âm càng lúc càng hạ thấp, thần sắc lại càng lộ vẻ hoảng loạn.

Sao lại quên được chứ? Đương nhiên là không giải được, đương nhiên là…

“Vì sao không giải được nhỉ?” Vô Danh cũng kinh ngạc hỏi.

“Bởi vì ta đã nói… Không ai có thể giải được, khắc ấn này, vĩnh viễn không giải được… Cho nên, ngay cả ta cũng không thể…”

Tại sao hắn dám! Tại sao hắn dám đối với ta như vậy!

Không thể giải được, ai cũng không thể giải được!

Hắn là của ta, dù ta chết rồi, biến thành yêu rồi, biến thành quỷ rồi! Dù cho hắn không yêu ta, ta cũng muốn hắn vĩnh viễn nhớ kỹ ta!

Ta hạ khắc ấn cho hắn! Vĩnh viễn không giải được khắc ấn! Như vậy vĩnh viễn sẽ không sai!

Người vứt bỏ ta, nhất định phải trả giá thật lớn, cái giá khiến hắn phải vĩnh viễn hối hận!

Si tình sau đó sinh ra ý niệm tuyệt vọng oán hận, trong chớp mắt tràn đầy thân tâm y.

Còn tưởng rằng chỉ là ảo giác, còn tưởng rằng chỉ là ý nghĩ trong tuyệt vọng, hóa ra lại là thật…

Sao có thể như vậy? Sao ta có thể làm ra chuyện đáng sợ như vậy?

Muốn buông tay, đã quyết định kết thúc, tại sao lại là ta…

… Ta chỉ biết trước lúc ngươi chết đã dùng thủ hồn lưu ly hạ khắc ấn trên tay ta, là ngươi thủy chung không muốn buông tay…

Làm quỷ rồi… Sao cũng đau lòng đến thế…

Y ôm lại ngực mình, mặt lộ vẻ thống khổ.

“Không phải ta… Đó không phải là ta…” Là ai… Không phải ta! Ý nghĩ tàn nhẫn đáng sợ như vậy, oán hận cố chấp mãnh liệt như vậy, phẫn nộ mạnh mẽ khó đè nén như vậy… sao có thể là ta…

“Phó Vân Thương, ngươi làm sao vậy?” Thanh Lân chú ý tới vẻ cuồng loạn trên mặt y, sát ý nóng nảy cuộn trào trong lòng không có lý do.

Vì sao lại cảm giác được sự nguy hiểm? Phó Vân Thương chẳng qua là một hồn phách không có năng lực gì? Vì sao đột nhiên muốn buông tay, vì sao lại muốn giết… Đây là làm sao?

“Cẩn thận!” Vô Danh kinh hô, nhưng là hướng về Thanh Lân.

Thanh Lân từ trong mê hoặc tỉnh lại, trực giác muốn buông tay.

Nhưng vào khoảnh khắc năm ngón tay đã hoàn toàn buông ra, hắn lại do dự.

Vào khoảnh khắc vừa muốn buông vừa không muốn buông, một luồng tóc đen đã quấn lên tay hắn…

Mái tóc dài chấm đất của Thương quấn lên thân thể Thanh Lân.

Thanh Lân lập tức cảm thấy pháp lực ở nơi bị mái tóc đen quấn bắt đầu bị rút đi, mặt hơi biến sắc.

“Thanh Lân…”

Khuôn mặt lúc nào cũng mang theo vẻ mờ mịt hoặc cao ngạo, lại hướng hắn nở nụ cười điên đảo chúng sinh.

Một Phó Vân Thương như vậy… cực kỳ xa lạ!

Khuôn mặt kia không nên như vậy, không nên xinh đẹp như vậy, Phó Vân Thương… không đẹp như thế… cũng không cười như thế…

“Thanh Lân…” Ngón tay Thương cách một lớp áo đặt vào vị trí tim hắn: “Ngươi nợ ta… lúc nào mới trả…”

“Ta nợ ngươi? Ta nợ ngươi cái gì? Ngươi muốn ta trả cái gì hả?” Thanh Lân hỏi y.

“Trái tim ta cho ngươi, đương nhiên phải lấy tim ngươi ra đổi…” Thương cười, nguy hiểm nhưng cũng động lòng người: “Đã định trước rồi, Thanh Lân, hai chúng ta… ngày đó đã định trước sẽ phải dây dưa đến chết. Ai bảo ngươi… làm chuyện như vậy đối với ta chứ? Dù ngươi giết ta, cũng trốn không thoát đâu… Sớm đã định trước rồi…”

Đã định trước rồi…

Trong ánh trăng, hình dáng vốn không rõ lắm của Thương lại rõ ràng hơn, đồng thời, cảm giác khác thường cũng càng thêm rõ rệt.

Thanh Lân trong lòng phát lạnh.

Không nghĩ nhiều nữa, hắn dùng tay không bị vây rút trâm cài trên mão, thuận tay giơ lên vật trang sức bằng ngọc, hóa thành một thanh ngọc kiếm phiếm ánh sáng xanh, vận lực cắt đi mái tóc bó buộc tay mình.

Mái tóc Thương từng khiến Chưởng Đăng thúc thủ vô sách còn chưa chạm đến thanh ngọc kiếm trông không có gì sắc bèn, đã đứt thành từng đoạn, rơi xuống mặt đất.

Giống như rạch vào một dải lụa màu đen, Thanh Lân dùng kiếm cắt đứt mái tóc dài của Thương.

Thương không làm động tác gì, chỉ nhìn đoạn tóc rơi xuống đất dần dần biến mất, theo đó dần dần thu lại nụ cười, y đưa tay sờ sờ mái tóc rối loạn chỉ dài đến đầu vai, nhẹ nhàng thở dài, sau đó hai mắt nhắm lại, ngã về phía trước.

Thanh Lân một tay cầm kiếm, một tay đón lấy Thương đang ngã về phía hắn.

“Ngươi không giết hắn sao?” Tích Dạ thấy hắn nhìn Thương ở trong lòng như xuất thần, kéo Vô Danh về phía sau thân mình mà nói: “Bây giờ ngươi không giết hắn, sau này nhất định sẽ hối hận.”

“Dù có làm gì, ta cũng chưa bao giờ hối hận.” Thanh Lân ngẩng đầu nhìn hắn, mang theo chút ác ý nói: “Người nói ta phải hối hận, mới là người hối hận đầu tiên.”

“Thử một chút xem sao!” Tích Dạ cũng không tức giận, trái lại cười tủm tỉm khoanh tay: “Ta và ngươi cược một lượng bạc, không bao lâu ngươi sẽ bắt đầu hối hận.”

“Đại nhân.” Thanh Lân có dụng ý khác nhìn hắn: “Ta vẫn không quên đại ân của ngươi năm đó, có cơ hội ta nhất định phải báo đáp ngươi thật hậu.”

Nói xong, yên lặng nhìn Vô Danh.

Vô Danh cũng nhìn lại hắn.

“Ta muốn mang hắn đi.” Hắn như khiêu khích nói: “Ngươi không có khả năng ngăn cản ta.”

“Ta không muốn ngăn cản ngươi.” Vô Danh ngoài dự liệt của hắn cười đáp: “Ta không có cách nào, cũng không muốn ngăn cản ngươi.”

Thanh Lân nghe vậy, nghi ngờ nhìn nam nhân khiến hắn đoán không thấu này.

“Mong ngươi hãy trân trọng Thương thật nhiều, y vốn không có lỗi, không nên bị đối đãi như vậy.” Vô Danh vái chào tới đất, hành đại lễ. Sau đó cực kỳ nghiêm túc nói: “Dù cho ngươi không yêu y, cũng không nên làm tổn thương y. Bị người mình yêu thương tổn, không ai có thể chịu được. Thân tâm y đều đã bị thương nặng, sắp cầm cự không nổi nữa, mong ngươi niệm tình y đã từng vì người từ bỏ tất thảy, đừng làm tổn thương y thêm nữa.”

Thanh Lân hừ lạnh một tiếng, ôm Thương xoay người rời đi.

“Thanh Lân.” Vô Danh ở phía sau dùng thanh âm hắn vừa vặn nghe được nói: “Được người khác yêu không cần phải sợ hãi.”

Bước chân Thanh Lân chợt dừng lại, rũ mắt nhìn thoáng qua người trong lòng, sau đó ôm ngang người, đạp lên song cửa sổ, theo gió bay đi.

“Vô Danh, ta còn tưởng ngươi sẽ không đồng ý cho tên kia mang Thương đi.” Tích Dạ kéo tay Vô Danh, tươi cười nói: “Cuối cùng ngươi cũng biết cô hàn quỷ kia phiền phức bao nhiêu đáng ghét bao nhiêu!”

“Nếu ta không để hắn mang đi, ngươi thật sự đánh thắng được Thanh Lân không?”

Tích Dạ nghe vậy thì bĩu môi, lộ ra bộ dáng khinh thường.

“Huống hồ… Nếu đã có duyên, có tránh thế nào cũng tránh không thoát.” Vô Danh lắc đầu: “Bất luận là duyên là kiếp, đều giống nhau.”

“Cái gì mà duyên mà kiếp! Hắn đó! Chẳng qua là gặp phải người không nên gặp, ngu ngốc nhất, chính là hắn đã yêu thật lòng. Vì ngu ngốc mà tin tưởng một tên lừa gạt, gửi gắm chân tâm, đã định trước phải chịu khổ như vậy.” Tích Dạ cười nói: “Bất quá, trên đời này kẻ ngu ngốc và tên lừa gạt quả thật có quá nhiều! Nói có đáng đời hay không, sau này còn có thể cười một tiếng chứ?”

Mỗi một bước đi, dưới chân đều là chân tâm vỡ nát…

“Bất luận là được người yêu hay là yêu người khác, cũng không cần phải thấy sợ hãi.” Vô Danh trả lời hắn.

“Sợ…” Tích Dạ ngửa đầu thở ra: “Ai không sợ chứ? Không yêu thì sợ yêu, yêu rồi lại sợ mất đi…”

Bực mình nhất là, trong lòng không phải hận nhiều hơn, mà chỉ có oán…

Điều hướng các bài viết

← Thanh môn biệt

[Phích Lịch Bố Đại Hí] – Hắc Sắc Thập Cửu →

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.