Mãi đến khi quần áo trên người bị cởi
mất hơn phân nửa thì Đinh Đinh mới đột nhiên tỉnh táo lại, nàng tựa hồ
nghĩ do Khúc Địch làm.
“Chàng lại lừa ta!” Nàng theo thói quen véo lấy tai hắn.
“Ai nha!”
Khúc Địch thét lớn một tiếng, bàn tay đang cởi đai lưng nàng cũng dừng
lại: “Đã bái đường xong rồi, kế tiếp không phải là động phòng sao? Làm
sao lại nói là lừa nàng được?”
“Ta nói rồi, không từ hôn với Liễu công tử xong ta không thể thành thân với chàng.”
“Dù sao hắn ta nhất định sẽ từ hôn,
chúng ta thành thân sớm một ngày hay trễ một ngày thì có quan hệ gì
chứ?” Không chân chính có được nàng tâm hắn rất bất an nha!
“Đây là vấn đề đạo nghĩa đó, hơn nữa
Liễu công tử lại đã từng cứu tính mạng của ta. Khuất Địch tốt à! ta nhất định sẽ gả cho chàng, chàng đừng bức ta nhanh như vậy có được không?”
Nàng khẩn cầu hắn.
Hắn lại oán hận nắm chặt tay, lại buông ra, lại nắm chặt…. Ước chừng có đến nửa khắc (một khắc là 15 phút). Cứ như vậy, sau đó hắn thở dài một hơi, ngả người nằm trên mặt cỏ, nhìn lên bầu trời xanh thẳm trước mặt, gió mát thổi trên ngọn cây mang theo
mùi hương cây cỏ tươi mát.
Cánh rừng này là nơi trước đây bọn hắn
thích hoan hỷ vui đùa nhất, mùa xuân. Bọn họ ở trong này đào trứng đà
điểu. Mùa hè, bọn họ leo lên cây bắt ve sầu. Mùa thu, bọn họ đấu kiếm
dưới đầy trời lá rụng. Mùa đông, bọn họ lấy trộm rượu của Đinh Hoàn cất
giấu mang vào trong động vụng trộm uống…..
Mỗi một cảnh tượng, đơn giản mộc mạc lại sung sướng đến vậy, bình thản yên tĩnh đến mức hắn nghĩ rằng những ngày tháng hạnh phúc ấy sẽ kéo dài đến vĩnh cửu.
Nhưng một hồi thảm kịch đã phá hủy giấc
mộng của hắn, mà bị phá hủy không chỉ là cuộc sống của hắn, còn là sự
tín nhiệm của hắn đối với toàn bộ cuộc sống này.
Hắn giờ đây cũng không dám tin tưởng bất cứ thứ gì trên thế gian này nữa, cho dù chúng từng tốt đẹp cực điểm,
nhưng chung quy cũng sẽ có một ngày biến mất không bóng dáng. Một người
bình thường nhỏ bé như hắn thì có năng lực gì để bắt lấy được, bảo hộ
được?
Hắn chỉ có thể trong thời gian hữu hạn này cố gắng hết khả năng tận hưởng cái hạnh phúc không dễ dàng có được kia mà thôi.
“Khuất Địch, chàng giận sao?” Nàng nhẹ
nhàng cầm lấy tay hắn, đưa lên bên môi mà dịu dàng hôn: “Ta yêu chàng,
ta có thể thề với trời, tình yêu này sẽ vĩnh viễn không thay đổi. Chỉ
là, chàng hãy cho ta một chút thời gian để ta xử lý xong nốt chuyện
phiền phức này đã.”
Hắn thở dài, ôm nàng đến trên người
mình, nhẹ nhàng hôn môi nàng: “Ta tin tưởng nàng, chỉ là…. Ta lo lắng….. Nàng biết đấy, cuộc đời luôn luôn có vô số chuyện ngoài ý muốn, nếu bi
kịch bốn năm trước lại một lần nữa tái diễn, chúng ta có thể phản kháng
lại sao?” Hắn lắc đầu, muốn xua đi những hình ảnh đáng sợ kia: “Được
rồi! Ta cho nàng thời gian xử lý chuyện của Liễu Hoài Tê cho xong xuôi
mọi thứ đi. Ta đối với vinh hoa phú quý gì đó đều không có hứng thú, chỉ thầm mong cùng nàng sống vui vẻ bên nhau. Ta không muốn bất luận kẻ
nào, vật nào đến quấy rầy chúng ta hết. Sau này nếu lại có ai dám vọng
tưởng phá hỏng cuộc sống của ta, ta sẽ không từ thủ đoạn mà hủy diệt bọn chúng. Đinh nhi! nàng có thể hứa với ta, giả sử thực sự có một ngày như thế nàng sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng ta chứ?”
Nhìn dung nhan như ngọc cùng mái tóc đen nhiễm nhiều tóc bạc của hắn. nàng rốt cuộc hiểu được cho đến nay hắn là đang sợ hãi điều gì.
Khúc Địch thật ra là một người rất nhiệt tình, hắn yêu thế giới này, từ con người cho đến một gốc cây nhỏ, một
khi đã bước vào cuộc sống của hắn, hắn đều toàn tâm toàn ý chăm sóc, bảo vệ.
Nhưng mà vận mệnh trêu đùa khiến cho hắn mất đi quá nhiều thứ. Hắn không có cha mẹ, mới trước đây, ngay cả cảm
giác ba bữa ấm no là như thế nào cũng không hiểu được. Bởi vậy mới hình
thành tính cách muốn tranh đoạt, chỉ cần hắn coi trọng bất cứ thứ gì,
nhất định sẽ cố gắng đoạt bằng được đến tay mình, không hề có chút khoan nhượng.
Hắn luôn cố gắng yêu thương dù là con
người hay sự vật hắn có. Nhưng cho tới bây giờ, lâu như vậy cũng không
có ai đáp lại hắn, ngay cả nàng, dù luôn miệng nói thương hắn cũng chưa
từng toàn tâm toàn ý cảm thụ tình yêu vừa khắc sâu vừa đau buồn của hắn.
“Thực xin lỗi.” Nàng cảm thấy vô cùng
đau lòng, phải mất đi bao nhiêu, tuyệt vọng bao nhiêu mới có thể khiến
một thanh niên tốt biến thành cái dạng này. Mà tất cả những điều ấy nàng đều chưa từng nghĩ tới: “Có lẽ chàng nói đúng, cuộc sống luôn luôn có
vô số điều ngoài ý muốn, ai cũng không dám cam đoan ngay sau đó sẽ thế
nào. Mà ta nếu đã muốn gả cho chàng thì không nên chấp nhất mấy thứ lễ
giáo đạo đức này.”
“A!” Hắn trừng mắt nhìn: “Nàng có ý tứ gì?”
Nàng mím môi, nhẹ nhàng cười, như hoa đào nở rộ, đón gió xuân, đưa đến từng đợt hương thơm.
Hắn cảm giác cả người run lên, đầu óc trong nháy mắt trở lên mơ hồ.
Nàng cúi đầu, hôn lên đôi môi hắn…. Hẳn
là làm như vậy thì đúng đi? Trời mới biết được, nàng cho tới bây giờ
cũng chưa từng làm qua nha! Có điều khi ở Liễu gia, có nghe bọn hạ nhân
nói một chút về chuyện nam nữ, cũng không ngoài chuyện thân thiết hôn
môi, kề vai nắm tay, cho nên…… Kế tiếp chắc là nên nắm tay hắn đi. Sau
đó…..
Nàng không biết, nghi hoặc đưa mắt nhìn hắn.
Hắn ngây ngốc sửng sốt, đối với chuyện
nam nữ, thật ra hắn cũng không có kinh nghiệm gì. Dù sao, trước khi hắn
bái sư thì tuổi còn quá nhỏ, hơn nữa rất nghèo, biết đi đâu tìm nữ nhân
dạy hắn chuyện này chứ?
Sau đó lại quen biết Đinh Đinh, một lòng nhận định nàng chính là nương tử tương lai.
Khúc Địch xưa nay tính tình quyết đoán,
cố chấp, đã quyết định một chuyện gì thì sống chết cũng như vậy, đời này cũng chỉ muốn một nữ nhân là Đinh Đinh mà thôi, cho dù là Khúc Mẫn Nhi
mỹ mạo như tiên trên trời, hắn vẫn trước sau không hề động lòng.
Này…… Nếu là hai cái tình hình chân tay
hoàn tất, như vậy nên như thế nào chu công chi lễ, cũng chỉ có thể…… Hết thảy theo bản năng.
Bốn cánh môi tiếp hợp, dùng sức hút vào, hai người đều không cẩn thận làm cho răng nanh tiếp xúc thân mật với
cánh môi người kia.
“Đau quá.”
“A, chảy máu.”
“Sao bây giờ?”
“Không vấn đề, ặc…. liếm đi, liếm đi!” (Meott: như phim hài ấy, chết mất. )
Đầu lưỡi khẽ liếm, lại giống như lò lửa thêm củi, diễm tình thiêu đốt như kinh thiên động địa.
Quần áo hai người từng cái từng cái một cởi ra, thân thể trắng nõn dưới bầu trời xanh, quay cuồng trên cỏ.
Tất cả hoàn toàn chính là theo bản năng, không chút lãng mạn, không có dịu dàng, chỉ biết dùng sức lực lớn nhất
của mình mà vuốt ve, hút vào,…..
Một trận kích tình qua đi, Khúc Địch và Đinh Đinh sóng vai nằm trên mặt cỏ nhìn bầu trời xanh nghỉ ngơi.
Hai thân thể trắng nõn giờ đều đầy vết xanh tím ứ lại, có đôi chỗ vì cào cắn quá sức mà xước da, chảy ra nhiều điểm tơ máu.
Bọn họ nhìn
lên bầu trời, một đám mây trôi qua, kế tiếp lại một đám nữa, một đám
nữa….. Không biết bao nhiêu đám mây trôi như vậy rồi, hắn xoa xoa cánh
môi sưng đỏ, hắng giọng mở miệng: “Cảm giác như thế nào?”
Nàng suy nghĩ đã lâu, giọng nói cũng
khàn khàn như vậy: “Đau quá, hơn nữa mệt mỏi quá, thật không rõ vì sao
nhiều người thích làm loại chuyện này như thế?”
Ừm, đúng là vấn đề thần thánh, đáng giá tìm hiểu một chút.
Hắn tự hỏi một lát: “Đại khái tựa như
động vật mỗi khi mùa xuân đến sẽ động dục đi, người cũng sẽ động dục,
cho nên phải làm chuyện này.”
“Nhưng ta trước kia từng nghe người ta
nói qua rất nhiều nam nhân dường như mỗi ngày đều đến thanh lâu. Bọn họ
mỗi ngày đều làm loại chuyện này, chẳng lẽ bởi vì bọn họ mỗi ngày đều
động dục hay sao?”
“Chuyện này…. Thanh lâu ta cũng đi mấy
lần rồi, đều là người làm ăn cùng đến bàn việc buôn bán, mọi người cùng
nhau uống rượu, nghe vài cô nương xướng ca, nhảy múa. Sau đó…. Việc bàn
xong rồi mọi người đều về, chưa thấy qua cái loại mỗi ngày đều động dục
nha!” May mắn bốn phía xung quanh đều không có người, nếu không để cho
những người trước đây trên thương giới từng bị thủ đoạn âm hiểm của Khúc Địch hãm hại mà nghe thấy, hẳn là không thể không phun ra ba ngụm máu
tươi!
“Có lẽ lần khác chúng ta cũng nên cùng
nhau đến thanh lâu nhìn xem, vì sao bọn họ mỗi ngày đều động dục cũng
không mệt? Chúng ta là người luyện võ, thân thể so với người bình thường cường tráng, mà lại mệt mỏi thành như vậy, rất không có đạo lý nha!”
“Ta nghĩ xem, thanh lâu nổi tiếng nhất
Tô Châu chính là Cẩm Tú phường, hay là chúng ta không ngại cùng đi vào
đó xem.” Hắn cũng đồng ý với đề nghị của nàng.
Không biết thiên hạ này liệu có thanh
lâu nhà ai sẽ nhận đôi tiểu vợ chồng này đến quan sát, học tập chuyện
trong phòng này hay không đây?
“Ai!” Nàng vặn vẹo thắt lưng đau nhức,
lười biếng ngồi dậy: “Tuy rằng vẫn cảm thấy mệt mỏi quá, nhưng có một số chuyện vẫn cần phải làm.”
“Làm chuyện gì?” Một ngày đêm động phòng khiến cho xương cốt toàn thân hắn đều nhũn ra. Tuy đã ngủ một ngày
nhưng hắn vẫn thực sự mệt mỏi, chuyện gì cũng chẳng muốn làm nữa.
“Chàng làm trò.” Chân ngọc của nàng vung sang, đá hắn một cước: “Theo ta đến Liễu gia từ hôn.”
“Có nhất định phải gấp như vậy không? Hiện tại ta mệt chết đi được!”
“Ta đã rời Liễu gia gần một tháng không chút tin tức, nếu không báo lại một chút, bọn họ sẽ rất lo lắng.”
“Ta cho người đi thông báo một tiếng không phải là được rồi sao?”
“Chẳng lẽ chuyện từ hôn cũng lại cho
người đi nói hộ luôn hả? Liễu công tử dù sao cũng là ân nhân cứu mạng
của ta, ta đối với hắn đã mất nghĩa tình trước đây, tuyệt đối không thể
thất lễ thêm nữa.”
“Đã biết, đã biết.” Hắn thở dài một hơi, bò dậy. Đinh Đinh không hổ là con gái của Đinh Hoàn, lễ nghi rắc rối giống nhau nha!
“Vậy chàng còn không nhanh lên!”
“Nhanh nữa cũng vô dụng thôi.” Hắn cười
khổ cầm mảnh vải áo đã rách vụn lên: “Chúng ta sẽ không mặc như vậy mà
đi gặp ân nhân cứu mạng của nàng đấy chứ?”
“Vậy làm sao bây giờ? Trên núi cũng không có chỗ nào bán quần áo.”
“Nàng đã quên bốn năm trước ta ở hậu
viện trong trang đã xây một mật thất sao? Bên trong không chỉ có nước
uống, lương khô, quần áo đầy đủ, ngay cả điển tích, bí kíp của Linh Lung phái, đan dược chúng ta luyện được trước đây, rồi từng cơ quan nhỏ đều
được bảo toàn đầy đủ. Chúng ta đi tắm rửa trước cái đã, sau đó vào mật
thất lấy chút gì ăn, thay quần áo xong thì lại đi tìm vị Liễu đại công
tử kia để từ hôn sau vậy!”
“Mật thất kia không bị phá hỏng sao? Năm đó……” Nhớ lại thảm kịch đêm đó, đến nay nàng vẫn cảm thấy chấn động trong lòng.
Nàng cũng sắp tròn mười tám tuổi, không
còn là tiểu nhi nữ không biết gì ngày xưa nữa, đương nhiên hiểu được
rằng người có thể khiến cho Đinh Hoàn mở các cơ quan ra, đón chào vào
trong trang đều là người có thân phận như thế nào. Mà dựa vào thực lực
của bọn họ, cùng với sức hấp dẫn mãnh liệt của Hấp huyết đại pháp thì
sau khi đốt sạch Bạch Vân trang, chẳng lẽ bọn họ có thể buông tha cho
mật thất duy nhất có khả năng cất chứa bí kíp này mà không có ý cướp bóc sao? Nàng không tin!
“Chỉ bằng mấy tên phế vật kia mà muốn
phá cơ quan của ta sao, đợt một trăm năm nữa đi!” Hắn thành công rời
khỏi mật thất rồi, an táng Đinh Hoàn xong, cũng ở trong núi tìm nàng
suốt một năm. Trong lúc tình cờ cũng gặp vài ba nhân sĩ dùng hết các
loại thủ đoạn muốn mở mật thất ra, nhưng đều mất công mà còn bị phản
pháo ngược lại, bị cạm bẫy, độc dược của hắn khiến cho hao binh tổn
tướng: “Nói cho nàng biết, nơi này hiện nay đã biến thành Quỷ Vực toàn
võ lâm đều biết, bất cứ ai có ý nghĩ mưu đoạt bảo vật giấu trong mật
thất đều không thể chết tử tế được.”
Nàng đi theo hắn đến trước cửa mật thất, nhìn trái nhìn phải: “Không thấy được cơ quan nào mới nha, chàng lại làm cái gì vậy?”
Hắn chỉ vào một gốc cây cỏ nhỏ dưới chân nàng: “Cỏ Kim long nổi danh ở Tây Vực, bản tính chí dương, chạm vào có
thể bị hủy đi gân cốt kinh mạch, có thể sánh với cổ độc của Miêu Cương, Nam Dương hắc mỹ nhân…… Hắc hắc, cho dù là mười tám đồng nhân Thiếu Lâm có tới cũng sẽ khiến cho bọn họ thẳng lưng tiến vào, rồi sẽ bò mà đi ra.”
“Vậy nếu người ta dùng lửa đốt hết thì sao?” Nhìn hắn kiêu ngạo như vậy, chính nàng nhịn không được muốn đả kích hắn một chút.
“Ta vô cùng kỳ vọng sẽ có người nghĩ như thế đấy, dù sao quanh mật thất này ta đã giấu hơn năm trăm quả thuốc
nổ, ngẫm lại một chút xem, một chút lửa, cùng với hơn năm trăm quả thuốc nổ kia cùng nhau bùng lên, tình huống này…… ta dám cam đoan cho dù là
pháo hoa trong hoàng cung hàng năm cũng không rực rỡ, hùng vĩ bằng đâu.” Về phần mật thất có thể bị cháy lan đến mà tổn hại hay không thì không
cần lo lắng. Mật thất này là hắn dùng hết tâm tư xây dựng nên, một tầng
sắt, một tầng hàn ngọc, một tầng gạch….. Lần lượt, tổng cộng đến mười
tầng, cho dù cả đỉnh núi này bị phá hủy thì mật thất kia cũng vẫn an
toàn.
Nàng chỉ có hai chữ giành cho hắn: “Điên rồ.”
“Xin cảm tạ.”
Nàng vung tay, hung hăng véo tai hắn:
“Chàng, đồ ngu ngốc này, chàng đem mật thất biến thành đầm rồng hang hổ, vậy chúng ta đi vào thế nào?”
“Rất đơn giản nha!” Hắn cắn đầu lưỡi,
phun ra một chút máu tươi: “Cỏ độc, trùng độc ở đây đều dùng máu của ta
nuôi lớn lên, chúng nó chỉ cần cảm nhận được hương vị máu của ta, tự
nhiên sẽ nhường đường.”
Giống như kỳ tích xuất hiện, từ khi máu
tươi rơi xuống, cỏ khô dưới chân Đinh Đinh cùng bụi màu đen bao quanh
mật thất đều khôi phục lại màu xanh nguyên bản.
Thì ra vách tường biến sắc như thế không phải vì bị lửa lớn đốt cháy đen thui mà vì chút độc vật này sao?
Nàng nhịn không được mà rùng mình, ánh
mắt nhìn về phía Khúc Địch cũng trở nên cổ quái. Võ lâm vốn tương
truyền, Đinh Hoàn vốn là kỳ tài xuất sắc nhất Linh Lung phái mấy trăm
năm nay.Năm ấy mới đôi mươi, trường kiếm ba thước trong tay đã trở thành thiên hạ vô địch. Nhưng truyền đến đời Khúc Địch này….. có lẽ cần ghi
lại.
Khúc Địch nhanh chóng hướng về phía mật
thất, vỗ ba cái lên viên đá ngọc trên cửa, lực dùng ba lần cũng không
đồng đều. Cổng tò vò của mật thất mở ra, kỳ dị là không có mùi ẩm mốc
tỏa ra, mà ngược lại là một chút hơi lạnh.
Khúc Địch
nhún vai một cái: “Một năm trước, ta ngẫu nhiên tìm được một khối hàn
băng vạn năm, nghe đồn nó tị trần, tránh nước, tị hỏa, bảo vệ đồ vật vạn năm không hỏng cho nên ta liền lấy về nơi này thử xem, xem ra hiệu quả
cũng không tồi.”
Đinh Đinh nghĩ ngợi một chút rồi cũng
bước theo hắn vào mật thất. Bên trong quả nhiên không nhiễm một hạt bụi
nhỏ, mọi thứ rất đầy đủ, gọn gàng. Thậm chí…. Nàng còn nhìn thấy mấy
chiếc khăn tay chính mình đã thêu, bên cạnh là chiếc khăn “trăm điểu
hướng phượng” mà Khúc Địch mới thêu được một nửa, một ống sáo trúc, châu chấu đan bằng cỏ, hai con diều….. Vô số kí ức lúc nhỏ lại hiện lên
trong lòng, những thứ đồ vật nhỏ bé ấy tại nơi này được bảo vệ trong
khối băng vạn năm. Ngược lại, một số điển tịch trân quý của Linh Lung
phái, bí kíp Hấp huyết đại pháp và mấy thứ bảo kiếm kia lại bị vứt tùy ý ở góc tường.
Bàn tay Đinh Đinh bất giác chạm lên
những món đồ chơi nhỏ ấy, đời người có cái gì là quý giá nhất? Không
phải là võ công bí kíp vô địch thiên hạ, không phải là kì trân dị bảo
gì, mà là những kí ức tràn ngập hạnh phúc còn lưu giữ lại được đây mới
chân chính là bảo vật vô giá!
Khúc Địch khoác chiếc áo choàng lên vai
nàng: “Cẩn thận một chút, nơi này hàn khí của khối băng vạn năm kia rất
mạnh, nàng đừng để bị cảm.”
Nàng quay đầu đi trong chớp mắt, lặng lẽ lau đi giọt lệ nơi khóe mắt rồi vươn tay véo lỗ tai hắn: “Vô nghĩa,
khối băng lớn như vậy…. có thể làm thành hẳn cái giường lớn kìa, mà
chàng lại đặt trong mật thất nhỏ bé này, còn có thể không lạnh sao?” Đứa ngốc này, thật sự ngốc, bảo vật trân quý như thế này lại dùng để bảo vệ mấy thứ đồ chơi vô dụng kia. Nhưng mà nàng rất thích, rất thích sự ngu
đần, ngốc nghếch này của hắn nha!
“Nhưng ta không tìm thấy khối nào nhỏ a!” Hắn bất đắc dĩ lớn tiếng kêu oan.
—–
Đinh Đinh vẫn nghĩ rằng sẽ tốn rất nhiều công sức mới có thể thuyết phục Liễu Hoài Tê giải trừ hôn ước với nàng. Dù sao Liễu gia cũng được coi là dòng dõi thư hương, hôn lễ hai người
đã định ngày công bố hết cả rồi, lại đột nhiên hủy bỏ, đối với thanh
danh của Liễu gia sẽ tổn hại rất lớn.
Nhưng là Liễu Hoài Tê lại không nói hai
lời lập tức đáp ứng yêu cầu của nàng. Thậm chí trên mặt hắn còn hiện ra
vẻ như trút được gánh nặng.
Đinh Đinh không khỏi hoài nghi, Liễu
Hoài Tê có phải gặp quỷ rồi hay không. Hoặc là…. Nàng chuyển tầm mắt
sang Khúc Định đang ngồi bên cạnh.
Khúc Địch cũng hiểu rõ ràng ý của nàng, trên mặt hắn cũng chỉ điềm nhiên viết hai chữ “Vô tội”
Thật ra, so với nàng hắn càng kinh ngạc việc Liễu Hoài Tê sẽ giải trừ hôn ước dễ dàng như vậy.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của hắn: Khúc Mẫn Nhi kê đơn thuốc với Liễu Hoài Tê khiến hắn ta
tạm thời biến thành thái giám. Đương nhiên, dược tính sẽ không lập tức
phát tác, để tránh cho Liễu Hoài Tê nghi ngờ là Khúc Mẫn Nhi làm. Hơn
nữa, dược tính cũng sẽ không liên tục cả đời, nhiều nhất là một năm thôi Liễu Hoài Tê nam tính hùng phong tự nhiên sẽ khôi phục lại.
Căn cứ vào nhân phẩm, tính cách của Liễu Hoài Tê thì hắn nhất định sẽ xấu hổ mà quyết định giải trừ hôn ước với Đinh Đinh.
Chỉ là…. Cho dù Liễu Hoài Tê không muốn liên lụy đến khuê nữ vô tội, cam tâm tình nguyện để Đinh Đinh rời đi
thì hắn cũng không biểu hiện ra vẻ mặt vui vẻ như vậy chứ? Trừ phi…..
Nhất định là Mẫn nhi làm chuyện tốt rồi. Khúc Địch thầm oán, cũng chỉ có Khúc Mẫn Nhi kia từ nhỏ đã nhận sự dạy
dỗ ở thanh lâu, nhất cử nhất động đều bày ra vẻ mị hoặc hiển nhiên mới
có thể mê hoặc tên cổ hủ nổi danh Liễu Hoài Tê kia sẵn sàng tiễn bước vị hôn thê của mình thôi.
Chỉ là…. Cái này không khỏi có chút thiệt thòi cho Khúc Mẫn Nhi.
Đinh Đinh và Liễu Hoài Tê nói vài câu khách sáo, trân trọng, rồi cùng Khúc Địch rời khỏi Liễu gia.
Vừa ra khỏi cửa Liễu gia một bước, hai ngón tay mảnh khảnh của Đinh Đinh lại “thân mật” đặt lên vành tai Khúc Địch.
“Chàng thành thật khai ra, rốt cuộc chàng đã làm chuyện ‘tốt’ gì với Liễu công tử”
“Trời đất chứng giám, ta thật sự chưa làm cái gì nha!”
“Chàng gạt được người trong thiên hạ,
chứ làm sao gạt được sư tỉ đây hả? Đừng quên, ta gần như là nhìn chàng
lớn lên đó, chàng nhếch môi lên là ta biết chàng lại phạm phải chuyện gì xấu rồi.”
“Thật sự không liên quan đến ta mà.” Hắn thở dài một tiếng: “Thôi, ta mang nàng đi gặp một người.”
“Ai?”
“Đến Thiên Bảo phường nàng sẽ biết.”
Cứ như vậy, Khúc Địch mang theo Đinh
Đinh trở về cái nơi mà hắn từng nói trong thời gian ngắn ít nhất cũng
một, hai năm hắn sẽ không trở lại để gặp Khúc Mẫn Nhi.
Là nữ nhân thì đều coi trọng dung mạo
của bản thân mình, cho dù là từ nhỏ lớn lên ở nơi rừng núi, nhưng chuyện thế sự trên đời ít nhiều Đinh Đinh cũng hiểu được. Dung mạo đối với nữ
tử quan trọng gần như trinh tiết vậy.
Từ khi nàng còn nhỏ đến nay đã được nghe không ít bạn bè tri giao của Đinh Hoàn khen nàng xinh đẹp, đáng yêu,
cho nên đối với dung mạo của bản thân đương nhiên cũng có vài phần tự
tin.
Nhưng sau khi nhìn thấy Khúc Mẫn Nhi, nàng mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là “Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.”
Khúc Mẫn Nhi không chỉ có dung mạo xinh
đẹp, mà tư thái, cử chỉ, lời nói chỗ nào cũng tràn ngập dụ hoặc không
nói lên lời. Một ánh mắt của nàng ta, ngay cả thân là nữ tử như Đinh
Đinh cũng cảm thấy rung động, hoàn toàn không thể tưởng tượng được một
nữ nhân lại có thể đẹp đến nhường này.
“Khúc Mẫn Nhi, chủ nhân Thiên Bảo phường.” Khúc Địch giới thiệu Khúc Mẫn Nhi cho Đinh Đinh.
Khúc Mẫn Nhi cụp mắt, lắc đầu, cười khẽ, ba động tác, ba loại mị thái, trước sau thực chỉ có thể dùng một từ
“mĩ” để hình dung mà thôi.
“Là nửa chủ nhân của Thiên Bảo phường.
Đại ca, đừng quên, Thiên Bảo phường có một nửa là của ngươi.” Nàng gọi
Khúc Địch một tiếng đại ca, thể hiện nàng đối với Khúc Địch không có tâm tư gì khác thường nữa: “Còn vị này … hẳn là đại tẩu tương lai của ta
phải không?” Nàng cười hì hì lại mang theo vài phần nghịch ngợm.
Khúc Địch nhìn nàng thật sâu, nàng phải
làm muội muội của hắn sao? So với bằng hữu thì thân thiết hơn một chút.
Cũng tốt, đối với vạn vật, sự việc trong thiên hạ, có thể khiến hắn chấp nhất, quan tâm thì rất ít, trước mắt chỉ có duy nhất Đinh Đinh mà thôi. Nhưng hắn cũng không cần nhiều muội muội làm gì, dù sao cho tới bây giờ hắn cũng không có huynh đệ tỷ muội gì hết, có thêm một chút thân tình
cũng chẳng có gì đáng nói.
“Đinh Đinh, sư tỉ kiêm thân ái nương tử
của ta.” Nói xong, hắn hôn lên má Đinh Đinh một chút, chọc nàng tức giận vươn tay xoắn lấy tai hắn: “Muốn chết, trước mặt mọi người mà chàng
cũng dám làm loại chuyện này, có biết xấu hổ hay không?”
“Vợ chồng thân mật là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện muôn thuở, chuyện bình thường), có gì mất mặt đâu?” Da mặt hắn dày có thể so sánh với tường thành mà.
“Hừ!” Đinh Đinh lười nói lý với hắn,
chuyển hướng sang Khúc Mẫn Nhi: “Muội muội…. ta gọi ngươi là muội muội
được không, ngươi không ngại chứ?”
“Ta rất cao hứng có thêm một đại tẩu nha!”
“Ta cũng rất thích muội muội! Không gặp
được muội, quả là không biết cái gì gọi là tuyệt sắc giai nhân, muội
muội, ngươi thật sự rất đẹp.” Đinh Đinh thành tâm khen ngợi nàng.
Cho dù Khúc Mẫn Nhi trong đáy lòng vẫn
đối Khúc Địch không buông được, nhưng nghe lời nói chân thành này của
Đinh Đinh vẫn cảm thấy sung sướng.
“Tỷ tỷ khích lệ ta thôi. Tỷ tỷ tư thái
hào hùng hiên ngang, làm người ta nghĩ ngay đến mấy chữ nữ trung hào
kiệt!” Một lời của nàng ôn hòa như gió xuân, cử chỉ nhã nhặn, tiêu sái,
khó trách Khúc Địch vì nàng mà ám ảnh.
“Được rồi, hai người đừng có khen qua,
khen lại nữa đi.” Khúc Địch ngắt lời: “Mẫn nhi, Liễu Hoài Tê kia có phải có ý tứ gì với ngươi không?” Hắn trực tiếp hỏi ra nguyên nhân chuyện
Liễu Hoài Tê vui vẻ giải trừ hôn ước với Đinh Đinh.
Đinh Đinh bừng tỉnh, giác ngộ.
Khúc Mẫn Nhi kiều mị tươi cười. Nàng vì
muốn thành toàn cho Khúc Địch và Đinh Đinh nên mới cố dụ hoặc Liễu Hoài
Tê một chút, không ngờ được con mọt sách kia lại không thoát khỏi được
hấp dẫn của nàng, một ánh mắt mê hoặc của nàng, linh hồn bé nhỏ của hắn
đã bay mất, ngay cả bản thân mình còn có một vị hôn thê cũng đã quên.
Quả nhiên, nam nhi trong thiên hạ đều bạc tình, chỉ có Khúc Địch là
ngoại lệ.
“Hắn có ý tứ gì là chuyện của nhà hắn,
có quan hệ gì với ta đâu? Đại ca, đại tẩu, nếu đã đến đây, cũng đã trưa
rồi, không bằng cùng nhau ăn bữa cơm đi! Ta cho người đi chuẩn bị chút
đồ ăn.”
“Thuận tiện mang một bình rượu nho Tây
vực đến cho đại tẩu ngươi nếm thử.” Khúc Địch nói, đồng thời lấy ra một
quyển sách bìa da ném cho nàng: “Đem cái này in ra mấy nghìn bản, sau đó nghĩ biện pháp lưu thông ra ngoài đi.”
“Đã biết.” Khúc Mẫn Nhi tiếp nhận, vui vẻ chạy đi chuẩn bị bữa trưa.
Đại sảnh rốt cuộc chỉ còn lại hai người, Đinh Đinh vẫn nhìn theo bóng dáng Khúc Mẫn Nhi vừa rời đi, thật lâu sau mới thấp giọng nói: “Nàng thích chàng.”
Tuy rằng không chỉ rõ họ tên, nhưng Khúc Địch biết Đinh Đinh ám chỉ người nào.
“Nhược thủy ba ngàn, ta chỉ thủ nhất biểu ẩm.*” Hắn chỉ có một lòng, chỉ có thể yêu một người.
Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biểu ẩm*: ba ngàn con sông, chỉ múc được một gáo nước, ý nói chỉ thủy chung với một người.
Nhưng Đinh Đinh cũng không khỏi đau lòng vì Khúc Mẫn Nhi. Nàng ta cố ý giả bộ vui vẻ, cố ý vì thành toàn cho bọn họ mà đi dụ dỗ Liễu Hoài Tê, nàng ấy làm nhiều việc như vậy, tất cả
cũng đều là vì Khúc Địch.
“Nàng ấy là một nữ nhân rất tốt, có thể
giúp được chàng rất nhiều, mà những điều này ta sợ rằng mình sánh không
kịp.” Đinh Đinh nhìn ra được rằng Khúc Mẫn Nhi yêu Khúc Địch đến mức có
thể nguyện vì hắn mà hi sinh tính mệnh.
“Đinh nhi, nàng hẳn là nên đổi hướng suy nghĩ đi. Nữ nhân kinh thế tuyệt diễm như Khúc Mẫn Nhi là phải có được
một phần tình cảm của riêng nàng ấy. Muốn nàng ta chung một đoạn tình
với ai đó thì không khác gì là một loại độc dược đối với nàng ấy cả.
Huống hồ nếu không có nàng từ nhỏ dạy ta đọc sách biết chữ, tập võ luyện công thì liệu ta có thể có được thành tựu sự nghiệp như ngày hôm nay
sao? Tình yêu vốn không có đạo lý nào giải thích được, muốn đong đếm đến lợi ích thì không phải là tình yêu chân thật.”
Nàng cúi đầu thật lâu: “Chàng nói rất có đạo lý, chỉ mong là sau này Mẫn nhi có thể tìm được một nam nhân thật
tình thật ý đối với nàng ấy.”
“Nàng ấy sẽ gặp được thôi.”
“Đúng rồi, vừa rồi chàng đưa cho Mẫn nhi đi in ấn cái gì vậy?”
“Hấp huyết đại pháp.”
“Cái gì?” Nàng hét to: “Chàng để cho
nàng ấy đem ma công này đi in ra mấy ngàn bản, lưu thông ở chợ. Trời ạ!
Chàng có biết sẽ hại chết bao nhiêu người không?”
Hắn nhún nhún vai: “Có lẽ mấy trăm, có
lẽ mấy ngàn cũng nên. Nhưng ta có thể cam đoan, qua một lần này Hấp
huyết đại pháp sẽ vĩnh viễn không còn tồn tại nữa, không bao giờ sẽ còn
có người bị nó làm hại nữa. So sánh như vậy sẽ thấy rằng hy sinh là đáng giá.”
“Không thể thế được, ma công này hấp dẫn lòng người, ba đến năm năm là có thể tạo nên một cao thủ đứng đầu, đó
là sự hấp dẫn mà võ lâm nhân sĩ đều không khắc chế được. Cho nên mới gây ra tinh phong huyết vũ mấy trăm năm qua trên giang hồ. Phụ thân muốn
hủy diệt nó nhưng cả đời cũng không làm được, nay chàng vọng tưởng mình
mình có thể ngăn cản hay sao? Rất khó khăn.”
“Ai nói là ta một mình làm? Nàng không
biết rằng phương pháp làm việc của nhạc phụ rất là cổ hủ không? Hấp
huyết đại pháp này muốn luyện thành ít nhất cũng phải hy sinh cả ngàn
thanh niên tráng sĩ mới có thể đạt được. Cho nên từ trước đến giờ cũng
ít có người đạt được thành quả. Những người trước đây khi mới luyện công phu này thì đã giết chóc quá nhiều người, bị võ lâm đồng đạo tru diệt.
Ngẫu nhiên có được một, hai người may mắn luyện thành cũng sẽ bị các đại phái hợp lực truy sát, nhưng việc này lại khiến thực lực của các đại
môn phái suy giảm đi, đến nỗi công phu này lại gây rối được đông đảo
trong giang hồ, như thế lặp lại mấy trăm năm trôi qua, người giang hồ
chết nhiều mà vẫn bất lực với công phu này.
Ta không hiểu, vì sao các người không
nghĩ tới một điều: Hàng ngàn thanh niên trai tráng đối với quốc gia có ý nghĩa trọng yếu ra sao? Họ có thể trở thành hàng ngàn binh sĩ, một ngàn người ấy cũng có thể tạo ra một lực lượng lớn nông phu, thậm chí trong
cả ngàn người này có thể có được một Trạng Nguyên, một tướng quân giỏi.
Nếu nhiều người tham lam mà tập luyện ma công này, ắt là nền tảng lập
quốc sẽ bị dao động, khi ấy triều đình còn có thể dửng dưng không quản
chế sao? Cứ cho là có một người luyện thành ma công này đi, triều đình
phái đến mười vạn đại quân, mười vạn mũi tên ngọn giáo thì đến thiên
thượng thần tiên cũng bị bắn hạ chứ e ngại gì một ác nhân luyện thành ma công kia? Vả lại, một khi triều đình bắt đầu kiêng kị với ma công kia,
quan phủ các nơi ắt sẽ thêm nghiêm ngặt đề phòng, cả nước cùng nhau
phòng vệ, chẳng lẽ không hơn là một nhân sĩ giang hồ nhỏ nhoi sao. Vậy
chẳng phải là nỗ lực nhiều hơn để ngăn chặn ma công này sao?
“Nhưng người giang hồ luôn không muốn cùng người trong quan phủ lui tới nha!”
“Ta không phải người giang hồ. Huống chi muốn thành đại sự không câu nệ tiểu tiết.” Theo ý tưởng của hắn, ma
công này tung ra, kẻ trong thiên hạ mang lòng tham thật giả thế nào tất
sẽ lộ rõ, bao gồm cả những kẻ năm đó phóng hỏa đốt Bạch Vân Trang. Đến
lúc đó để triều đình phái đại quân đi trấn áp thì không uổng nửa phần
khí lực của hắn cũng có thể báo thù. Có thể tiêu diệt Hấp huyết đại pháp thì cớ sao không làm chứ? “Huống hồ, Đinh nhi cũng sẽ không hy vọng một mình ta vì một quyển sách mà đi theo giết người đến máu me nhầy nhụa
đấy chứ?”
“Trăm ngàn lần không hy vọng.” Chỉ cần
nói đến sinh tử của Khúc Địch thì luân thường đạo lý gì gì đó Đinh Đinh
cũng không thèm nói đến nữa: “Chàng nói thế nào thì làm thế ấy.”
“Như vậy rất tốt, rất tốt!” Hắn cười đến lưu manh, giảo hoạt, tựa như con chồn nhìn thấy gà mái vậy.
Đinh Đinh nhịn không được lại véo tai hắn một chút: “Xấu muốn chết, về sau không cho cười như vậy nữa.”
“Ta vốn luôn cười như vậy mà.”
“Tóm lại ta nói không được là không được, chàng có ý kiến gì sao?”
“Không có.” Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, huống chi, vành tai hắn vẫn còn ở trong tay nàng mà.
“Coi như chàng biết nghe lời.” Đinh Đinh buông tha lỗ tai hắn: “Vậy kế tiếp chúng ta làm cái gì bây giờ?”
Hắn suy nghĩ một chút: “Đi Cẩm Tú Phường đi! Ta nhớ rõ trước kia đọc sách, hay khi cùng người ta bàn chuyện làm
ăn đều nghe nói qua chuyện chốn phòng the thế nào rồi, không có lý gì
đến lượt chúng ta lại vừa mệt, vừa đau như thế, khẳng định trong đó có
bí quyết gì sâu xa. Chúng ta đi tìm cao nhân thỉnh giáo một phen.” Hắn
còn chưa nói khi xưa còn làm ăn mày, cũng đã từng nhìn lén qua tiểu cô
nương ở thanh lâu giao hoan với khách nhân, biểu hiện của họ đều rất
khoái hoạt, tại sao đến lượt hắn lại thay hình đổi dạng như thế? Khẳng
định là có vấn đề, hắn không thể không cởi bỏ mối nghi hoặc này.
“Được đó, ta cũng nghĩ muốn sinh một
tiểu oa nhi, nhưng nếu phải vất vả như vậy mới có thể có được thì ta
cũng nên lo nghĩ một phen.”
“Như vậy thế này, chúng ta dùng bữa trưa xong, nghỉ ngơi một lát, đợi trời tối lên đèn đến Cẩm Tú phường theo
cao nhân học tập chuyện phòng the mới được.”
May mắn, may mắn thay! Bốn phía không có ai nghe được đôi phu thê này đối thoại. Chuyện chốn khuê phòng kia mà
cũng phải đến thanh lâu thỉnh cao nhân học tập mới được.
Haizzzz………chuyện này chỉ sợ là tự cổ chí kim chưa từng nghe thấy nha!
Toàn văn hoàn