Lưu Manh Đại Hiệp

Chương 9: Chương 9




Đinh Đinh đá văng cửa phòng ra cũng chợt thấy giật mình.

“Trời, khí lực của ta khi nào thì trở nên mạnh mẽ như vậy?” Nàng nhìn nhìn chân mình, lại nhảy dựng lên như nhìn thấy quỷ: “Giầy thêu của ta đâu? Vải bó chân của ta đâu?”

Cho đến giờ phút này nàng mới phát hiện ra dưới chân mình đi một đôi giày vải, mềm mại thoải mái, so với giày thêu trước đây bó chân cứng ngắc thì….. Thật sự cũng không thể trách nàng mơ hồ ngay cả bị đổi giày cũng không phát hiện nha, chỉ là đôi giày hiện tại thật sự rất thoải mái thôi!

Nàng ở tại chỗ nhảy nhảy hai cái, sau đó vui vẻ chảy loanh quanh trong phòng, lúc đầu tốc độ rất chậm, sau đó dần dần nhanh hơn, cuối cùng bay nhảy biến thành một chút ảo ảnh, những nơi sượt qua còn lưu lại chút dư quang, bóng dáng còn chưa biến mất ở chỗ kia, người nàng đã trở lại chỗ này.

“Hừ! Bằng vào ngươi cũng đòi lưu lại ta.” Nàng đắc ý khụt khịt cái mũi, giải quyết nốt mấy cái bánh bao kia, vỗ vỗ cái bụng phình to, động tác hoàn toàn không giống tiểu thư khuê các chút nào.

Nhưng hiện tại nàng cũng không phát hiện một người khi chân chính trở về với bản chất thật của mình trong lòng chỉ cảm thấy tràn ngập vui mừng vô hạn, hoàn hoàn không phát hiện điểm kì lạ gì trong đó.

Nàng ăn bánh bao xong, mở cửa, ngó trái ngó phải xung quanh hai bên.

Không có người. Xem ra Khúc Địch không lừa nàng, hắn đúng là người làm ăn bận rộn. Nếu hắn không ở đây cũng đừng trách nàng nha, chỉ cần nàng nhẹ nhàng rời đi không kinh động đến bất cứ ai hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến chuyện mua bán của Liễu Hoài Tê và Thiên Bảo phường.

Khúc Địch nghĩ lấy cái này uy hiếp nàng, giam cầm nàng sao? Người canh cửa cũng không có.

Nàng nhẹ nhàng nhún người bay lên như hóa thành hoa rơi theo gió phiêu đãng rời khỏi phòng, nhảy lên nóc nhà, thẳng hướng ngôi nhà trong lòng nàng mà chạy đi.

Đợi đến khi thân ảnh nàng biến mất Khúc Địch mới từ trong chỗ tối đi ra, bên cạnh người là Khúc Mẫn Nhi.

“Ngươi sẽ còn trở về chứ?” Khúc Mẫn Nhi nhìn Khúc Địch, ánh mắt tràn ngập lưu luyến.

“Có cơ hội nói sau!” Khúc Địch vỗ vỗ vai nàng: “Còn nhớ rõ lời ta nói vừa rồi chứ?”

Nàng gật gật đầu: “Tận lực chiêu đãi cho Liễu Hoài Tê! Ta hiểu được.”

Hắn lấy ra từ trong người một bao thuốc bột đưa cho nàng: “Khi chiêu đãi Liễu Hoài Tê bỏ vào trà cho hắn uống.”

“Ngươi muốn hạ độc chết Liễu Hoài Tê?”

“Nếu ta muốn giết chết hắn trực tiếp làm cho hắn không hoàn thành được nhiệm vụ, trở về bị tiểu hoàng đế kia chém đầu là được rồi, còn cần gì kê đơn nữa? Đây là làm cho hắn tạm thời không thể ‘tạo người’ được thôi.”

“A!” Nàng mở lớn miệng, thủ đoạn Khúc Địch đối phó với Liễu Hoài Tê cũng quá ác độc đi!

Hắn nhún vai: “Không có biện pháp khác, ta rất hiểu biết sư tỉ đáng yêu kia của ta, nàng tuy rằng bị ta dạy dỗ thật sự kĩ càng, tinh quái, nhưng bản chất vẫn mang ba phần thiện lương ngu ngốc giống sư phụ ma quỷ kia của ta. Khi nàng khôi phục trí nhớ phát hiện ra mình không thương Liễu Hoài Tê, nàng cũng sẽ không chịu bỏ đi, nhất định cầu cho được Liễu Hoài Tê tha thứ, xác định giải trừ được hôn ước, mới bằng lòng theo ta. Mà ta thì thực chán ghét cái loại mọt sách ấy, cầu xin hắn thả sư tỉ ta đi không bằng để cho chính bản thân hắn tự ti, không dám giữ sư tỉ lại, như vậy đối với mọi người đều tốt.”

Chỉ là đối với Khúc Địch thì tốt thôi! Muốn Liễu Hoài Tê tạm thời không thể gần gũi nữ giới, thật là tàn nhẫn. Nhưng Khúc Mẫn Nhi có thể nói gì đây? Chuyện Khúc Địch xưa nay đã hạ quyết tâm phải làm là chưa từng thất bại.

Nàng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý yêu cầu của hắn.

Khúc Địch lại nói tiếp: “Ta rời đi rồi, ngươi lập tức tiếp nhận Thiên Bảo phường, tung ra tin tức nói ta đột nhiên chết bất đắc kỳ tử (đột ngột, không rõ tại sao) hoặc là rời đi rồi…. Mặc kệ thế nào cũng được, chính là tận lực làm như ta và Thiên Bảo phường không còn liên quan gì nữa, có chuyện gì ngươi lại phái người tới liên lạc với ta, hiểu chưa?”

“Vậy việc bán đấu giá bảo kiếm, đại náo võ lâm?”

“Mặc kệ, ngươi đưa kiếm này cho Liễu Hoài Tê, để hắn đưa cho hoàng thượng đi. Vạn nhất kiếm xảy ra chuyện gì, để cho họ Liễu kia chính mình tự phiền não đi, ngươi trăm ngàn lần cũng đừng xuất đầu lộ diện.” Hắn lúc trước định ra kế hoạch quyết một trận với kẻ địch là vì đã tìm kiếm Đinh Đinh lâu lắm rồi, lâu đến mức hắn đã đánh mất hết hi vọng rồi, mới muốn dùng thủ đoạn kịch liệt nhất để đồng vu quy tận (cùng chết) với kẻ thù.

Nhưng hiện tại hắn đã tìm lại được Đinh Đinh, có ngu ngốc mới có thể cùng chết với bọn người ấy, hắn còn muốn dành thời gian cùng Đinh Đinh ngao du núi rừng thiên hạ, cùng hưởng sung sướng kìa!

Về phần kẻ thù đã hủy hoại Bạch Vân Trang? Không sao hết! Hắn còn trẻ, năm tháng còn dài, theo chân bọn chúng hắn không thiếu gì thủ đoạn ép buộc chúng cả…. Đang nghĩ tới đây, một ý niệm chợt hiện lên trong đầu.

“Mẫn nhi, ngươi cùng Liễu Hoài Tê bàn xong chuyện mua bán, rồi không ngại mà đưa tặng bảo kiếm, tiện đó hãy đề cập một chút về Hấp huyết đại pháp khủng bố kia với hắn.”

“Hắn cũng chỉ là một kẻ đọc sách, đàm luận chuyện giang hồ với hắn thì có tác dụng gì?”

“Nguyên nhân chính vì hắn là một kẻ đọc sách, cũng là một viên quan đứng đắn, tận tâm, hắn hiểu rất rõ ràng môn tà công này uy hiếp thế nào đối với quốc gia, xã tác và dân chúng.”

“Ngươi muốn lợi dụng thế lực của quan phủ để đối kháng với dư nghiệt của Huyết Sát Cung sao? Nhưng chuyện này đối với nghiệp lớn báo thù của ngươi có tác dụng gì?”

“Tác dụng ở đâu sao? Hắc, hắc…. Ngày sau rồi sẽ rõ. Ta đi rồi, ngươi cũng bảo trọng.” Hắn đi vài bước, suy nghĩ một chút, lại quay đầu nhìn nàng một cái: “Ngươi nếu phải lập gia đình, nhớ rõ mở to mắt một chút, gặp tiểu tử nào khuôn mặt tuấn tú vô dụng, mồm mép ba hoa là tuyệt đối không được chọn, biết không?”

Nói xong, hắn không hề trì hoãn mà rời đi.

Nàng nhìn theo bóng dáng hắn, thật lâu thật lâu sau, hai hàng lệ tuôn rơi.

“Ngươi không nghĩ mình nói ra điều này đã quá muộn sao? Trái tim của ta ba năm trước đây sớm đã bị một tên tiểu tử mặt tuấn tú vô dụng, mồm mép ba hoa cướp đi mất rồi, hu…..hu…..” Nàng rốt cuộc không nhịn được lấy tay che mặt, nức nở khóc òa lên.

Đinh Đinh vừa rời khỏi Thiên Bảo phường liền thẳng theo hướng Tây mà đi.

Nàng một lòng thầm nghĩ mau chạy về nhà, nhưng nàng không hề phát hiện, cái “nhà” mà nàng tưởng nhớ trong đáy lòng ngày đêm không phải là “Liễu gia”, bởi vì Liễu gia là ở phía nam Thiên Bảo phường.

Mà phương hướng nàng đi tới là về Bạch Vân Trang.

Hoàn toàn là hành động vô thức, ở trên đường đi trong đám người chật chội, đông đúc, nàng giống như con cá trạch luồn lách, trước khi mọi người phát hiện ra sự tồn tại của nàng thì đã trơn tuột chạy đi mất.

Nàng chạy rất vội vàng, trong lòng cũng càng lúc càng khẩn trương, có phần vì mệt, cũng là trong đầu có suy nghĩ gì đó như muốn kêu gào thoát ra.

Ngọn sóng thần trong đầu nàng, khi nàng chạy gần đến đỉnh núi ngoại ô Tô Chây, đã dâng lên đến điểm cao nhất.

“A!” Nàng mở miệng phát ra một tiếng thét dài, như phượng minh cửu thiên, réo rắt gạn đục khơi trong, lẩn vào gió mây.

Cùng với tiếng huýt gió là dáng người nhẹ nhàng như tiên tử của nàng, mũi chân nhẹ điểm trên hòn đá, một đường bay thẳng lên đỉnh núi.

“A!” Trong giây lát, một tiếng gầm thét cũng gia nhập cùng tiếng thét của Đinh Đinh, như rồng ngâm giữa trời, hùng tráng uy vũ, một thân hình thẳng tắp, cũng mạnh mẽ chạy theo, một mạch thẳng lên đỉnh núi.

Bước chân rộn ràng của Đinh Đinh vẫn lướt nhanh tới một khoảng đất bụi xám tro tàn, đột nhiên dừng lại.

Nàng kinh ngạc nhìn tàn tro đầy đất, đất đá cháy đen, tinh thần vốn dĩ đang không khống chế được đột nhiên bình tĩnh trở lại chứng kiến sự thật trước mắt.

Đây là chuyện gì đã xảy ra? Nàng hẳn là phải về nhà, về lại bên cạnh Liễu Hoài Tê……Hình ảnh vốn dĩ dây dưa trong đầu nàng, đột nhiên như bỏ đi lớp ngụy trang, trở nên vô cùng rõ ràng.

Nàng đi tới phía trước từng bước, một đoạn trí nhớ dần trở lại trong đầu.

“Phụ thân, người đã trở lại? A? Đó là ai?”

Nàng nhìn đến một tiểu hài tử gầy yếu.

Hắn vừa mở miệng đã gọi nàng “Tỷ tỷ”, nàng cho đến bây giờ cũng không có huynh đệ tỷ muội nào, cả căn nhà to lớn như vậy chỉ có một mình đứa nhỏ là nàng, cuộc sống vô cùng nhàm chán, không chút thú vị.

Nàng muốn một đệ đệ ngoan, mà đệ đệ này thật đáng yêu, miệng lại ngọt ngào như mật. Sau khi hắn tắm rửa xong, nàng thật sự hoảng sợ, thế gian này làm sao có đứa nhỏ nào tuấn tú đến như thế, dường như linh khí trời đất đều tập trung hết trên người hắn vậy. Hắn đi đến đâu sẽ là tiêu điểm chú ý của mọi người.

Sau đó hắn trở thành sư đệ của nàng, nàng cũng dần dần biết được lai lịch xuất thân của hắn.

Nhưng nàng không hề khinh thường hắn chút nào, ngược lại càng thêm thương xót hắn, đem hắn trở thành bảo bối mà giữ trong lòng bàn tay yêu thương, che chở.

Phụ thân nói tính tình hắn cực đoan cần dạy bảo cho tốt, nếu không khó có thể bảo toàn ngày nào đó sẽ không cẩn thận mà bước vào ma đạo, lúc đó lại trở thành tội nghiệt của Linh Lung phái chúng ta.

Nàng cũng không chấp nhận, sư đệ đúng là tính tình có hơi cực đoan một chút, nhưng tâm địa hắn thật ra là rất tốt. Hắn đã ở trên núi bao lâu như vậy, có bao giờ giết chóc chim thú lung tung đâu? Trừ phi đối phương mạo phạm tới hắn trước.

Theo cách nói của sư đệ chính là: Người không phạm đến ta, ta sẽ không phạm người, nếu người động đến ta, vậy thật xin lỗi, phạm ta một phần, ta sẽ hồi báo gấp mười lần như thế.

Chủ trương của sư đệ là nhân tính bản ác (con người bản tính vốn ác). Bởi vậy diệt cỏ phải diệt tận gốc.

Phụ thân cho rằng nhân tính bản thiện (con người bản tính vốn dĩ lương thiện), làm việc gì cũng nên để cho người ta một lối thoát.

Nàng thì cảm thấy cả hai người bọn họ đều có đạo lý, đều có thể chọn cả hai.

Bọn họ ba người ngay tại nơi này…… Đúng rồi! Nàng nhớ đến nơi này gọi là Bạch Vân Trang, là nhà chân chính của nàng nha!

Một bàn tay to lớn không tiếng động đặt lên vai nàng, coi hắn trước mắt công lực nên lẫn mất khai, nhưng nàng cũng không trốn đi, một đôi mắt đẫm lệ nhìn qua, nhìn đến mái tóc đen điểm bạc kia, nam tử dung nhan như tuyết kia.

“Sư đệ……” Nước mắt tuôn ào ào, nàng ngã vào lòng nam tử ấy.

Lúc trước khi hắn gầy teo nho nhỏ cũng đủ hoàn toàn ôm lấy nàng vào trong lòng âu yếm. Mà nay, thân hình trưởng thành của hắn cao hơn nàng cả cái đầu, vòm ngực rộng lớn gắt gao ôm chặt lấy nàng.

Thân thể hắn đang run rẩy vô cùng. Bốn năm rồi! Thời gian ấy là lâu đến cỡ nào, lâu đến mức hắn nghĩ bản thân đã không còn khả năng chờ đợi nữa, nàng hẳn là đã chết, nếu không làm sao có thể mặc kệ hắn lăn lộn khắp thiên hạ cũng không tìm thấy nàng chứ.

Hắn vốn đã hạ quyết tâm đánh một canh bạc lớn này, vì nàng báo thù, rồi sẽ xuống hoàng tuyền mà tìm nàng.

Nhưng mà ông trời cuối cùng cũng không tuyệt đường sống của hắn, cuối cùng hắn cũng đã tìm được nàng.

Hắn thật cẩn thật che chở nàng, không tiếc hao phí hơn phân nửa công lực vì nàng mà đả thông kinh mạch bị tắc, hao tốn linh dược, đổi lấy yêu thương hoan hỉ của hai người bọn họ năm đó trên đỉnh núi kia, dùng phương pháp bình thản nhất, cuối cùng có thể lấy lại trí nhớ của nàng, có thể khiến nàng một lần nữa ở trong lòng hắn.

Đã lâu, thật là một đoạn năm tháng vất vả a!

Hắn ôm nàng, chỉ vào một vùng đen thui trước mặt: “Chính là ở nơi này, ta lần đầu nhìn thấy nàng, đã thề rằng: sau khi lớn lên nhất định phải lấy nàng làm nương tử.” (Meott: mạn phép đổi xưng hô một chút từ đây vậy.)

Đinh Đinh lâm vào trầm mặc. Khi đó nàng còn quá nhỏ tuổi, không biết chữ “thích” trong miệng hắn rốt cuộc có ý nghĩa gì? Đối với sự thân cận, ôm ấp, lời ngon tiếng ngọt của hắn, căn bản nàng không hiểu, đơn giản là cái gì cũng không làm, tất cả đều tùy theo hắn, mãi cho đến đêm hôm đó…….

Hắn dẫn dắt nàng, dẫn nàng đi khắp Bạch Vân Trang trước kia từng tồn tại, nay lại thành một mảnh phế tích thế này.

Bọn họ từng ở trong đan phòng đánh nhau, ở trong thư phòng đọc sách, ở trong phòng bếp uống rượu….. thật nhiều, thật nhiều việc nhỏ nàng đã không còn nhớ nữa, nhưng hắn lại nhớ vô cùng rõ ràng, dường như mỗi đoạn năm tháng ở Bạch Vân Trang kia, mỗi một giờ một khắc đều in sâu vào trong trí nhớ của hắn, mặc cho năm tháng vô tình trôi qua, vẫn thủy chung như một.

Bước chân của bọn họ cuối cùng dừng trước cửa mật thất.

Năm đó Khúc Địch kiến tạo mật thất này, vì để nó là nơi quan trọng bảo hộ bản thân mình cùng Đinh Hoàn và Đinh Đinh. Nhưng lại không thể tưởng tượng được chính gian mật thất này lại dẫn đến cách biệt bốn năm giữa hắn và nàng.

“Nàng biết không? Đinh Đinh, ta yêu nàng gần mười năm. Từ ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt ta chỉ biết ta yêu nàng, cả đời này cũng chỉ yêu một mình nàng. Nhưng chỉ có một lần….. Ta gần như hận nàng, ta vốn muốn hỏi nàng, vì sao muốn cứu ta? Vì sao muốn bỏ lại ta? Ta thà rằng cùng chết một chỗ với nàng, cũng không nguyện một mình sống tạm bợ.” (Vitieubao: Ta mạn phép đổi cách xưng hô của hai nhân vật chính cho tình cảm-Không gọi là sư tỷ và sư đệ nữa nhé!)

Nàng ngẩng đầu, hai mắt mơ hồ đẫm lệ, nhìn dung nhan tuấn tú của hắn, mặt trắng như ngọc, nếu không có mái đầu điểm nhiều tóc bạc kia thì hắn nhìn qua cũng hoàn toàn không có thay đổi.

Là vì nguyên nhân gì khiến hắn có vẻ già dặn, lại thâm trầm như thế?

Nàng tâm tính thiện lương, vô cùng đau lòng: “Ta vẫn không hiểu được từ thích trong miệng chàng là có ý tứ gì, mãi cho đến hôm đó ta nhìn thấy hai thanh kiếm kia thiếu chút nữa đâm vào thân thể chàng, ta đột nhiên hiểu ra. Ta luyến tiếc không muốn chàng bị thương, ta muốn chàng sống thật tốt, chỉ mong chàng cả đời bình an đến già…. Ta muốn chàng hạnh phúc. Khúc Địch, ta chân thành khẩn cầu trời xanh có thể ban cho chàng hạnh phúc, chỉ cần chàng có thể sống sót, ta…. Ta có thể làm bất cứ chuyện gì.”

Thoáng chốc, đáy lòng Khúc Địch giống như nổi lên sóng ngầm mãnh liệt, gắt gao kéo nàng vào lòng.

Nhớ lại cuộc đời này hắn vốn không chân chính có được cái gì, hắn luôn truy tìm, đoạt lấy, sau đó lại mất đi.

Mới trước đây hắn không có lực lượng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy người khất cái có thể coi như “thân nhân” kia bị Vương Phân thiêu sống.

Sau khi lớn lên hắn có một thân bản lĩnh, cũng đem hết thủ đoạn muốn bảo vệ Đinh Hoàn và Đinh Đinh.

Nhưng Đinh Đinh không tiếp thu hành động của hắn, Đinh Hoàn cũng không tin tưởng hắn, cho nên Bạch Vân Trang vẫn bị lửa lớn hỏa thiêu thành phế tích.

Liệu một người cả đời có thể thừa nhận bao nhiêu thứ sinh ly tử biệt? Khúc Địch không biết, nhưng hắn hiểu rằng mình đã chịu đủ rồi.

Nếu hắn thật sự là kẻ kém cỏi như thế, mãi vẫn không thể bảo vệ cho người mình yêu thương. Vậy thì để cho hắn và kẻ địch cùng nhau xuống địa ngục đi!

Từ sau khi Đinh Đinh biến mất không rõ tung tích, sinh mệnh của hắn cũng coi như chẳng còn.

Mãi đến giờ phút này nàng hoàn toàn nhớ lại mọi thứ. Hơn nữa còn đáp lại cảm tình của hắn, hắn mới cảm giác được trái tim dường như đã đình chỉ bốn năm kia nay bắt đầu đập trở lại.

“Đinh Đinh, nương tử…… Đinh nhi…….” Bảo bối của hắn nha, “Ta không phải là đang nằm mơ, nàng thật sự yêu ta sao?”

Đinh Đinh ôm lại hắn, từ thân hình run run của hắn mà có thể cảm nhận được rõ ràng tâm tình hắn kích động thế nào.

Tình cảm sâu nặng của hắn giống như dòng nước ấm chảy xuôi vào trong lòng nàng và kích động một làn sóng lửa khổng lồ theo cháy trong tâm trí nàng.

Nếu trước kia nàng từng nghĩ tình yêu chính là bình thản như nước, vậy cái loại cảm giác mãnh liệt giống như sóng dữ điên cuồng gào thét này lại là cái gì đây?

Nàng gắt gao muốn ôm Khúc Địch, muốn thương hắn, gần hắn, một khắc cũng không muốn xa rời.

Vì hắn, nàng có thể dâng hết cả sinh mệnh và linh hồn mình. Điều này đã hoàn toàn thoát ly ra khỏi tiêu chuẩn mà mọi người công nhận hình thức vợ chồng ở chung tốt nhất: “tương kính như tân” (kính nhau như khách) kia. (Meott: nghĩa là tình cảm, hành động của Đinh Đinh đối với Khúc Địch đã vượt khỏi cái “tương kính như tân” giữa vợ chồng mà mọi người vốn công nhận là tốt nhất đấy.)

Nàng có chút sợ hãi, nhưng lại có nhiều phần hưng phấn, chờ mong. Ở bên Khúc Địch cuộc sống của nàng sẽ là muôn màu muôn vẻ………

“Ta yêu chàng.” Nàng dùng sức gật đầu: “Ta không biết là bắt đầu từ bao giờ, có lẽ là bởi vì chàng ở trên núi mỗi ngày đều bên tai ta nói thích ta, tương lai muốn lấy ta làm nương tử; Cũng có thể là bởi vì ta có thói quen ở bên cạnh chàng cả ngày, càng có lẽ….. Dù sao nguyên nhân nhiều lắm, ta cũng không rõ ràng, ta chỉ biết ta muốn ở bên cạnh chàng, không phải ai khác.”

“Được, được, được.” Chân chính yêu là không nói lên lời, thủy chung một lòng, hắn hiểu: “Ta mang nàng đi đến một nơi.”

Nói xong, hắn kéo tay nàng đi đến bên cạnh hồ nhỏ.

Cảnh sắc vẫn như trước, nhưng bên hồ có nhiều thêm một phần mộ, không lập bia.

“Đây là?” Trong lòng nàng mơ hồ cảm giác được đây là người nào, đau xót nồng đậm tràn lên khóe mắt.

“Mộ của lão nhân.” Hắn nói.

Nàng nhìn không được mà liếc hắn một cái: “Chàng không thể kêu một tiếng sư phụ cho nghiêm chỉnh một lần được sao?”

“Không thể.” Hắn kéo Đinh Đinh quỳ gối trước mộ: “Lão nhân, ta muốn thú nữ nhi của người. Về sau sẽ không gọi người là sư phụ, dù sao người cũng chưa thực sự dạy ta cái gì, công phu của ta tám phần là do sư tỉ dạy hết. Từ giờ trở đi liền sửa miệng gọi người là nhạc phụ! Nhạc phụ đại nhân, xin nhận của tiểu tế ba lạy.” Lễ này hắn làm một cách đầy đủ, thật sự.

Nàng liếc mắt xem thường: “Ta còn có hôn sự chưa bỏ kìa! Dễ dàng như vậy mà gả cho chàng sao?”

“Chẳng lẽ Liễu Hoài Tê mà kiên trì muốn cưới nàng, nàng liền gả cho hắn sao?” Nếu là lúc trước, khi nàng còn chưa tỏ rõ tâm ý cho hắn thấy thì hắn còn có thể thoáng có một chút lo nghĩ, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không cần, không để ý.

“A…..” Nàng mở to miệng, nhưng lại không nói ra nổi.

“Cho nên chúng ta làm cho rõ ràng đi, ở trước mộ nhạc phụ bái đường, việc khác cũng đừng quản nữa.”

“Liễu công tử tốt xấu cũng là ân nhân cứu mạng của ta, ta làm như vậy chẳng phải là lấy oán trả ơn sao?”

Hắn thở dài một tiếng: “Sớm biết rằng họ Đinh nhà các người đều là đầu gỗ cả mà, may mắn ta sớm đã có chuẩn bị.”

“Chàng nói cái gì…..A!” Nàng vừa suy nghĩ một chút: “Hay là chàng đã làm chuyện gì với Liễu công tử rồi?”

“Nàng yên tâm, ta sẽ không làm tổn thương đến nửa sợi lông của vị Liễu công tử kia. Dù sao hắn cũng là khâm sai của triều đình, tuy rằng phụ sứ mệnh có chút kì quái, nhưng ta cũng chưa nhất thiết phải cùng quan phủ đối địch nha!” Chính xác là hắn thực sự không làm Liễu Hoài Tê mất nửa cọng tóc, chỉ là để Khúc Mẫn Nhi hạ chút dược không được tốt lắm cho họ Liễu kia mà thôi!

“Thật sự?”

“Tóm lại ta có thể cam đoan với nàng: Liễu Hoài Tê không có vấn đề gì, vậy được chưa?”

“Ta sẽ tin chàng lần này. Có điều….. chàng có vẻ biết rất rõ chuyện của Liễu công tử, mật chỉ kia ngay cả ta cũng là đến Tô Châu mới biết, còn chàng làm sao mà biết được?”

“Chủ nhân tổ chức tình báo thiên hạ đệ nhất – Diệt Thiên chính là ta, ta còn chưa nói cho nàng sao?”

Nàng oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, hai ngón tay vươn lên, xoắn lấy vành tai hắn: “Chàng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhắc đến, hơn nữa….. chàng đặt tên cũng quá khó nghe đi!”

“Thì bây giờ ta nói còn gì!” Nói thật, đã lâu không bị nàng véo tai, cách bốn năm ôn lại hương vị cũ, thật sự là….. vừa đau đớn, vừa khoái hoạt nha! “Còn nữa, tên ta đặt có gì khó nghe chứ? Thiên địa bất nhân, coi vạn vật như cỏ rác. Vì thế ta lấy ‘Diệt thiên’ làm tên, làm việc đại nghĩa, ta cảm thấy tốt lắm nha!”

“Cực đoan, cực đoan. Sách thánh hiền chàng đọc hết cả, việc ác đều là do con người làm, ông trời thì có quan hệ gì chứ? Huống hồ tổ tiên có câu: Nhân người lương thiện khi thiên không khi*. Chàng bất kính với trời đất, không phục ngũ thường**, lại có thể làm người được sao?”

*Vốn là câu: Nhân ác nhân phạ thiên bất phạ, nhân thiện nhân khi thiên bất khi. (Kẻ ác người sợ trời không sợ, người hiền người khinh trời chẳng khinh)

**ngũ thường: là năm hằng. Bao gồm: Nhân, lễ, nghĩa, trí, tín. (google để biết thêm chi tiết )

“Mẹ nó cái gì mà “nhân thiện nhân khi thiên bất khi”! Ta nói rồi: người tốt đoản mệnh, tai họa để lại ngàn năm. Lấy nhạc phụ mà nói, cả đời hắn đã làm chuyện xấu nào chưa? Cả đời vì võ lâm tạo phúc, hắn chiếm được cái gì? Lại nói đến lúc trước Vương gia kia trước khi bị ta làm cho suy sụp, già trẻ trai gái đều không một ai tốt, vậy mà lại hưởng hết nửa đời vinh hoa. Nàng nói xem, ông trời còn có mắt sao? Không nên diệt nó sao? Giả sử người thường đều sống được đến trăm tuổi đi, làm việc thiện thì sống vất vả đến chín mươi chín năm, chỉ còn một năm cuối cùng kia an ổn. Mà kẻ làm việc ác lại an hưởng phú quý đến chín mươi chín năm, một năm cuối cùng mới chịu báo ứng. Bất cứ ai có đầu óc đều biết là làm kẻ ác có lời!”

Có thể tính toán như vậy sao? Dường như rất có đạo lý. Nhưng….. lại vi phạm lẽ thường. Nếu nói đến chuyện trải nghiệm tình người ấm lạnh thế nào, có mười Đinh Đinh cũng không biện hộ thắng được Khúc Địch.

Khúc Địch nhanh chóng kéo nàng bái đường. Hắn bây giờ đã thông minh hơn rồi, không ngốc nghếch như khi mười hai tuổi ấy nữa. Rõ ràng nhận định yêu thương một người, còn ngây ngốc chờ nàng lớn lên, chờ a, chờ…. thiếu chút nữa chờ đến mất cả người.

Hắn không bao giờ phạm phải sai lầm giống như thế nữa, nhanh chóng đem người ôm vào lòng trước đã. Về phần lễ giáo đạo đức khác….. để cho chúng nó đi gặp quỷ hết đi thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.